• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26: ĐOÀN VIÊN

Đương nhiên Châu Vũ Tâm biết ý đồ của hoàng quý phi khi chọn vở kịch này, trong lòng cười xùy một trận, thấy Nhã dung hoa đã ngồi vào chỗ, đang chăm chú nghe vở kịch trên sân khấu, gò má như ánh trăng chiếu vào, chóp mũi tinh tế, thật là xuất trần.

Mọi người thấy Lệ chiêu nghi giá lâm, những người có phẩm cấp thấp hơn nàng ta vội vàng đứng dậy hành lễ, Nhã dung hoa cũng không ngoại lệ. Châu Vũ Tâm hành lễ với hoàng quý phi xong liền chúc mừng sinh nhật nàng ta, dâng lên một chiếc hộp gấm nhỏ, Lăng Hạ nhận thay.

Vì hôm nay nghe kịch trước, hoàng quý phi lại vô cùng có mặt mũi liền cúi người mỉm cười, khách sáo nói: “Đa tạ muội muội tặng quà. Hôm nay đều là tỷ muội trong nhà, bổn cung không thích quá mức câu nệ, trà trên mỗi bàn đều không giống nhau, muội muội chọn chỗ ngồi mình thích, tùy ý một chút mới được.”

Tuy nói như vậy nhưng Châu Vũ Tâm vẫn lượm lặt mấy lời hạnh phúc may mắn để lấy lòng, Đỗ quý nhân cũng dâng lên một chút lễ, nói mấy lời khách sáo. Hai người hành lễ quy củ xong, Đỗ quý nhân đi tìm Thân tài nhân nói chuyện cùng, bên này Châu Vũ Tâm mới ngồi xuống bên cạnh Nhã dung hoa.

“Bình thường dung hoa vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng thanh cao, lần này hoàng quý phi tổ chức sinh nhật, dung hoa lại đến rất sớm nhỉ.” Châu Vũ Tâm uống hớp trà, nói bâng quơ.

Hà Uyển Thanh và Lệ chiêu nghi chưa từng qua lại, lần này thấy nàng ấy ngồi một bên lại bất chợt lên tiếng, có chút kỳ lạ cười nhẹ nói: “Tần thiếp cũng có lúc thích náo nhiệt, huống hồ lần này lại mời người diễn kịch nổi tiếng trong kinh, nghe nói “Trường Sinh điện” lại là vở kịch có tiếng trong thành, tần thiếp được nhờ hào quang của hoàng quý phi mới có thể nghe thử, thật sự yêu thích nên mới đến sớm.”

“Nếu đã như vậy…” Mặt Châu Vũ Tâm lạnh lại: “Không biết ba hôm trước, Nhã dung hoa đến hồ Chân Lam là để xem náo nhiệt gì?”

Hà Uyển Thanh khẽ nhíu mày, giống như đang nghĩ lại hôm cách ba ngày trước, một lúc lâu mới hoàn hồn lại, bình thản nói: “Tần thiếp nhớ ra rồi, hôm đó nghe nói hoa phù dung ở phía nam Vạn Thần cung đã nở, tần thiếp ở Ngưng Vũ tạ cũng không có việc gì làm liền đi xem thử. Hồ Chân Lam ở phía đông Vạn Thần cung, tần thiếp chỉ đi ngang qua một chút.”

Châu Vũ Tâm lại hỏi: “Dung hoa nói chỉ đi ngang qua, có ai có thể làm chứng không? Theo bổn cung biết, buổi chiều hôm đó dung hoa cũng ở gần hồ Chân Lam.”

Nhã dung hoa nhíu mày, từ khi nàng ấy vào cung tới nay đã vô cùng được sủng ái, ngày thường cũng chỉ có Uyển tần dám nói nàng ấy mấy câu, nàng ấy đáp một chữ “Dạ”, không muốn tính toán với người đầu óc không rõ ràng, nhưng lần này Châu Vũ Tâm nói vậy là vô cùng vô lễ đối với nàng ấy.

“Sao Lệ chiêu nghi không hỏi thẳng có phải tần thiếp đẩy Đại hoàng tử xuống nước hay không, chiêu nghi tỷ tỷ không phải là quan lớn trong triều, tần thiếp cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, nếu Lệ chiêu nghi có chứng cứ thì trực tiếp trình cho hoàng thượng là được, hà tất nói bóng nói gió nghi ngờ tần thiếp.”

Châu Vũ Tâm lạnh lùng cười, trong lòng lại tin đến tám phần: “Bổn cung chỉ hỏi một câu mà thôi, Nhã muội muội hà tất phải kích động như thế.”

Hà Uyển Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Vậy chắc là bởi vì nương nương thân ở vị trí cao, chưa từng vô duyên vô cớ bị vu oan mới cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, tần thiếp vào cung đã mấy năm, không ít người tạt nước bẩn vào Ngưng Vũ tạ, nhưng nương nương chỉ nghe mấy lời đồn đại lại tới hỏi tần thiếp, chuyện thế này thật đúng là lần đầu tiên.”

Dứt lời nàng ấy cũng lười hành lễ, tự đổi bàn khác ngồi.

Đỗ quý nhân thấy Nhã dung hoa đến bàn khác thì hàn huyên vài câu với Thân tài nhân rồi mới đến bên cạnh Lệ chiêu nghi, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, hỏi được gì rồi?”

Châu Vũ Tâm nhếch khóe miệng, trên mặt khẽ nở một nụ cười lạnh.

Một lúc như vậy, những người khác trong cung cũng lục tục đến Thuần Lan các, Thủy Tiên và Như phi đồng thời tiến vào, Lan Thu đang cầm hộp quà sau lưng nàng, Hương Đan sau lưng Như phi lại hai tay trống không.

Bởi vì địa vị của Như phi ở trong cung gần bằng hoàng quý phi, lại luôn có tin đồn vị trí tòng nhất phẩm quý phi chính là để lại cho nàng ta, xưa nay Lư Dĩnh Chi không hề thờ ơ với thể diện của mình, lúc này nàng ta chậm rãi đứng dậy, chỉ vào ghế ở bên cạnh nói: “Những người khác đều tùy ý ngồi, nhưng vị trí này là bổn cung giữ riêng cho Như phi muội muội.”

Bạch Sở Viên nói: “Chúc mừng sinh nhật tỷ tỷ, hoàng thượng bày trí tiệc mừng lớn như vậy, có thể thấy có lòng với tỷ tỷ. Chỉ là…” Nàng ta cười hì hì, lại chứa vài phần châm chọc: “Tỷ tỷ cũng biết, ta vẫn luôn không quản chuyện lại ít ra khỏi cung, đến cả sinh nhật của tỷ tỷ mà cũng quên mất, mãi đến sáng nay Hương Đan nhắc nhở ta mới nhớ, còn về quà mừng, trong lúc vội vàng cũng không chuẩn bị, tỷ tỷ không trách ta chứ.”

Lư Dĩnh Chi cũng không phải người dễ ức hiếp, cũng không biết đã đao quang kiếm ảnh trong tối trong sáng với Bạch Sở Viên bao nhiêu lần, lập tức cười nói: “Trí nhớ của muội muội không tốt, bổn cung quen biết muội nhiều năm như vậy vẫn luôn biết mà, chỉ là bổn cung thấy Hương Đan vẫn rất nhanh nhẹn, chuyện của bổn cung thì cũng cho qua, nếu sau này hoàng thái hậu mừng thọ, Hương Đan cũng không nhắc nhở muội muội rồi thất lễ trước mặt thái hậu lão nhân gia thì phải làm sao.”

Bạch Sở Viên bình tĩnh ngồi xuống bàn trước đó đã chuẩn bị sẵn cho nàng ta, nhìn Lư Dĩnh Chi thật khẩn thiết nói: “Thái hậu là chủ hậu cung, là nhân vật sáng như vầng nhật nguyệt, đương nhiên tần thiếp luôn luôn ghi nhớ ngày sinh của lão nhân gia trong lòng không dám quên một giây phút nào, ta xin nhận sự quan tâm của tỷ tỷ.”

Ý là, vị trí này của hoàng quý phi có cao hơn nữa cũng chẳng là gì so với mẫu nghi thiên hạ, thiếp chỉ là thiếp thôi.

Đương nhiên Lư Dĩnh Chi nghe hiểu, nghẹn một hơi ở lồng ngực, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Dưới bổn cung muội muội là nhất, đương nhiên lễ nghĩa của muội muội sẽ không tệ.”

“Đương nhiên.” Như phi hớp lớp bọt trà, đặt nắp trà xuống mặt bàn: “Lễ nghĩa của tần thiếp đều học cùng hoàng quý phi, sao có thể tệ được. Đúng rồi, không phải uyển nghi có gì muốn tặng cho hoàng quý phi nương nương sao?”

Thủy Tiên dẫn Lan Thu theo Như phi hành lễ xong vẫn đứng im nhìn hai vị này ngươi đến ta đi, lúc này Như phi nhắc đến nàng, nàng mới lên tiếng: “Vâng, tần thiếp có chút tâm ý, mong hoàng quý phi nương nương mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc, may mắn như hôm nay.”

Lan Thu đi theo giao quà cho Lăng Hương, hoàng quý phi nhìn thoáng qua bên ngoài hộp liền cười nói: “Uyển nghi có lòng, Thuần Lan các không cần câu nệ, cứ tự nhiên là được.”

Không bao lâu sau, thủ lĩnh thái giám Trân Phụng cung là Lý Mạnh Lý công công hô một tiếng chói tai, át cả tiếng trống trên sân khấu: “Hoàng thượng giá lâm.”

Mọi người đứng dậy hành lễ, kịch trên sân khấu cũng tạm ngừng. Vệ Cẩn Chân trực tiếp đi tới bên cạnh Dĩnh Chi, nắm lấy tay đang định hành vạn phúc của nàng ta, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của nàng, sinh nhật quan trọng nhất, không cần đa lễ với trẫm.”

Nữ nhân trong cung này đều biết, mở tiệc lớn hay nhỏ thực ra đều là giả, chỉ có thái độ của hoàng thượng mới có thể chi phối lòng người, Vệ Cẩn Chân vừa nói ra lời này, hôm nay Lư Dĩnh Chi thật sự chiếm hết danh tiếng.

“Đa tạ hoàng thượng, thần thiếp vô cùng cảm kích.” Tay Dĩnh Chi kéo Vệ Cẩn Chân, âu yếm nhìn phu quân của mình, Uyển tần khẽ “hừ” một cái, Vệ Cẩn Chân dìu Lư Dĩnh Chi ngồi vào ghế rồi mới nói với mọi người: “Bình thân ngồi vào chỗ đi, tiệc nhà bình thường đều sẽ hạn chế các nàng, nhưng lần này hoàng quý phi nói thương các muội muội, bảo các nàng không cần câu nệ, đều nghe theo hoàng quý phi là được.”

Cung tần cùng nói: “Thần thiếp tuân chỉ.” Sau đó, vở kịch ồn ào mới vang lên lần nữa.

Vệ Cẩn Chân nghe được mấy câu thì nhíu mày, hỏi: “Là Trường Sinh điện?”

Ánh mắt Dĩnh Chi uyển chuyển, trong mắt toàn là vẻ đẹp tươi sáng quyến rũ: “Hoàng thượng vừa nghe đã nhận ra, trong lòng còn nhớ sao?”

Vệ Cẩn Chân cười, nắm lấy tay Dĩnh Chi, vỗ vỗ nói: “Sao trẫm lại không nhớ chứ, khi trẫm vẫn còn là hoàng tử, được mời đến Lư phủ nghe kịch, chính là khúc này, trùng hợp như vậy, hôm đó đã gặp được nàng, khi đó nàng đứng rất xa sân khấu kịch, trên người mặc trang phục đỏ nhạt, trong màn hoa lê rơi lả tả thật sự vô cùng xinh đẹp.”

Trong mắt Dĩnh Chi có nước mắt ngân ngấn: “Thì ra hoàng thượng đều nhớ cả, thần thiếp luôn tưởng rằng hoàng thượng đã quên.”

Vệ Cẩn Chân dịu dàng lại nhỏ giọng nói: “Đều đã là người làm mẹ, Minh Duyên cũng đã lớn như vậy rồi mà vẫn muốn khóc, hôm nay là ngày vui của nàng, còn không mau lau đi.”

Dĩnh Chi cầm khăn tay chấm chấm khóe mắt, lại cười nói: “Hoàng thượng nhắc đến Minh Duyên thần thiếp mới nhớ ra, nha đầu này nói muốn tặng thần thiếp một món quà có một không hai, giờ lại không thấy bóng dáng đâu.”

“Trong cung hiếm khi náo nhiệt một lần, chắc là Minh Duyên đã chạy đi chơi rồi, tiểu nha đầu sao chịu ở một chỗ nghe kịch chứ.” Vệ Cẩn Chân giải thích giùm con gái mấy câu, còn nói: “Quà của trẫm trực tiếp bảo Triệu Hoàn đưa tới Loan Ly điện rồi, tối chúng ta cùng mở ra xem.”

Dĩnh Chi cười tươi như hoa: “Vâng.”

Vì “Trường Sinh điện” có năm mươi khúc, hoàng quý phi cũng chỉ chọn mấy đoạn trong đó, khi người diễn kịch trên sân khấu hát đến “Đoàn viên”, phần cuối là đoạn “Cao phẩm từ - Vũ y đệ tam điệp”, đây là đoạn mà hoàng quý phi thích nghe, lúc Lý công công chọn kịch đã dặn đi dặn lại không thể có sai sót gì.

Nhưng người diễn kịch tên Hoắc Linh kia bỗng nhiên lui xuống, đổi một người khác lên hát, người này là một tên thấp bé, giọng nói non nớt, tuy giọng hát có chút run sợ nhưng cũng hát được mấy câu ra hình ra dáng.

“Niểu đình đình, hiện câu linh sinh biên hạc xưởng, diễm tinh tinh, hội dao trì diên bạn hồng tràng, hương phức phức, nhụy đán quần thù tản ngọc phương.”

Người xem cũng có chút ngây ngẩn, hoàng quý phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đã đứng dậy khỏi ghế, nhìn người trên sân khấu, Vệ Cẩn Chân cười to nói: “Hay, hay, khuê nữ ngoan của trẫm.”

Người xung quanh giờ mới phản ứng được, quan sát kỹ càng chẳng phải là trưởng công chúa Minh Duyên của hoàng thượng sao.

Đợi hát đến câu cuối cùng “Ngân thiềm lương, ngọc lâu trường, ngàn thu một khúc vũ nghê thường”, những người diễn kịch khác đều lên sân khấu, không hợp quy củ mà ôm lấy Minh Duyên, đồng loạt hát hết khúc “Đoàn viên”.

Kết thúc khúc hát, Minh Duyên xuống sân khấu, từng bước một đoan trang lỗi lạc đi về phía Vệ Cẩn Chân và Dĩnh Chi, sau đó thướt tha bái lạy, giọng nói trong hơn cả ánh trăng: “Hát là phải hiểu từ trái tim, phải khiến tình yêu kéo dài vô tận. Nhi thần dùng khúc hát này chúc mừng sinh nhật mẫu phi, mong chuyện mẫu phi muốn làm sẽ thành hiện thực, mong phụ hoàng và mẫu phi làm bạn tri âm mãi mãi.”

“Tốt!” Vệ Cẩn Chân vỗ tay cười to, nước mắt trong mắt Lư Dĩnh Chi đã không ngừng được, tuy mình e sợ già đi, nhưng cuối cùng con gái cũng là đại cô nương rồi, trưởng thành xinh xắn lại hiểu chuyện, đủ để an ủi cuộc đời.

“Nào, đến đây với phụ hoàng.” Trên mặt Minh Duyên vẫn còn sơn dầu, Vệ Cẩn Chân cũng ôm con gái vào lòng: “Minh Duyên của trẫm quả nhiên là thông minh nhanh nhẹn, nói phụ hoàng nghe, đã học bao lâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK