Tiểu Đồng Tử rời đi, hết thời gian uống một chén trà cũng không thấy bóng dáng đâu, đám người Thủy Tiên vì đi theo ven hồ, lại vừa đi vừa ngắm phong cảnh, cười cười nói nói nên đi rất chậm.
Tú Minh chỉ cho Diên Phượng một con cá nhỏ trong hồ, Thủy Tiên nhớ đến vẻ mặt sa sút của Vệ Khải Trân, ánh mắt liếc qua thấy một bóng người từ trong bụi cây xông ra, dùng tốc độ cực nhanh chạy tới bên người Đại hoàng tử, cũng đẩy Đại hoàng tử xuống nước, sau đó biến mất trong rừng cây ven hồ.
Thủy Tiên sững sờ, âm thanh Đại hoàng tử rơi xuống nước cũng khiến Tú Minh và Diên Phượng chú ý, Diên Phượng đi qua nhìn thấy cảnh này, lo sợ hô lớn: “Tiểu chủ, tiểu chủ, Đại hoàng tử rơi xuống nước rồi!”
Thủy Tiên khẽ cắn môi, trong đầu lập tức xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, trong hồ Chân Lam này tuy nước không sâu, nhưng đối với một đứa trẻ mười tuổi thì vẫn quá cao, nàng nói với Tú Minh: “Nhanh đi gọi người tới, nhất định có thị vệ ở gần đây.” Sau đó lập tức nhấc váy chạy đến chỗ Đại hoàng tử.
Lúc này Tú Minh tuân theo lệnh của Phó Thủy Tiên, vừa hô: “Đại hoàng tử rơi xuống nước rồi, mau tới đây.” Vừa đi về phía xa tìm người, mà Diên Phượng sững sờ một chút sau đó đuổi theo Thủy Tiên.
Thủy Tiên chạy tới, bỏ quên dáng vẻ tao nhã thường ngày. Đến nơi Vệ Khải Trân rơi xuống nước, thấy đứa trẻ không ngừng chìm xuống dưới, dường như không hít thở được.
Nàng không nói hai lời, chỉ dặn một câu: “Diên Phượng, tìm một cành cây dài tới đây.” Sau đó trực tiếp nhảy xuống nước, Diên Phượng bị dọa đến ngẩn người, may mà nàng ấy còn nghe được câu nói kia của tiểu chủ, quay đầu đi tìm cành khô.
Thủy Tiên không biết bơi, nhưng may mà nước hồ Chân Lam lại chỉ cao đến cổ của nàng, không đến mức ngập qua đầu, nhưng càng đi đến thì hồ nước càng sâu hơn, khi đến bên cạnh Vệ Khải Trân thì nước hồ đã cao qua chóp mũi nàng.
Nàng đưa tay ra túm lấy tay Đại hoàng tử, Vệ Khải Trân rơi xuống nước, bị sặc mấy ngụm nước hồ nên ý thức đã trở nên mơ hồ, cánh tay Thủy Tiên giống như một cây cỏ cứu mạng, cậu bé cảm nhận được có người đang túm lấy liền vô thức kéo tới.
Lúc đầu, Thủy Tiên nghĩ giữ chặt cậu bé là có thể bám theo cành cây của Diên Phượng đi lên, nhưng hiện giờ lại bị Vệ Khải Trân giữ chặt lại, chân nàng giẫm lên đá cuội trơn bóng ở đáy hồ, thân thể hơi nghiêng một cái, cũng bị sặc mấy ngụm nước.
Nàng đang muốn gắng gượng đứng dậy thì chợt nghe được âm thanh có người nhảy xuống nước, một cánh tay rắn chắc nâng nàng lên, trở thành hơi ấm duy nhất trong hồ nước lạnh lẽo. Cánh tay này nâng theo nàng và Vệ Khải Trân đi tới ven hồ, không bao lâu đã lên được bờ.
Diên Phượng sợ tới sắp khóc, hai vành mắt đỏ bừng, cánh tay run run, nhanh chóng lấy áo choàng mình tới đắp cho Thủy Tiên. Thủy Tiên cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo, bờ môi tái nhợt khẽ mở: “Nhanh đi gọi thái y, xem Đại hoàng tử thế nào rồi.”
Có người nhanh chóng nghe lệnh, có người đặt Đại hoàng tử lên trên bãi cỏ, tìm cách để cậu bé phun nước ra.
Thủy Tiên nhìn về người thị vệ vừa cứu nàng, tuy nàng không có chuẩn bị trước, nhưng khi Diên Phượng chơi đùa đo độ sâu của nước hồ thì nàng biết dựa vào sức của một mình nàng cũng có thể cứu được Đại hoàng tử, chỉ là nàng muốn biết vì sao người thị vệ trước mặt này lại nóng vội như thế, sao lại không kìm chế được mà nhảy xuống bảo vệ nàng mà thôi.
“Mộ công tử, đa tạ.” Một lúc sau, nàng cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Mộ Huỳnh Phi không ngờ tới khi hắn tuần tra sẽ gặp được Tú Minh vội vã chạy tới, nói rằng Đại hoàng tử rơi xuống nước.
Mà khi đến đó, nhìn thấy người ở dưới nước, trong đầu hắn như vang lên một tiếng nổ, sau đó lập tức trống rỗng. Khi đó hắn chỉ hành động theo bản năng, nhảy vào trong hồ, hắn căn bản không biết được độ sâu của hồ nước này, nhưng trong mắt hắn, người đang giãy giụa trong hồ nước chính là người mà Mộ Huỳnh Phi hắn yêu nhất, như thế đã đủ rồi.
Trong lòng Mộ Huỳnh Phi như có bão táp mưa sa, nhưng đến khi mở miệng ra cũng chỉ có một câu: “Bảo vệ tiểu chủ là trách nhiệm của vi thần.”
Thủy Tiên cắn môi một cái, dường như có một bàn tay to lớn đang bóp chặt lấy trái tim nàng, vô cùng đau đớn. Ý nghĩa của câu nói này nàng hiểu rất rõ, mà giờ khắc này nàng lại chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Lệ chiêu nghi tới rất nhanh, dường như đến cùng với thái y, bên người còn có Tiểu Đồng Tử. Vệ Khải Trân được sơ cứu rất nhanh đã tỉnh lại, cũng mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mẫu phi ở bên cạnh thì lập tức khóc òa lên.
Lệ chiêu nghi vô cùng đau lòng, bảo cung nữ lấy quần áo ra che cho Vệ Khải Trân, sau đó lại để thái y bắt mạch.
Theo lời thái y, Đại hoàng tử đã không có trở ngại gì, chỉ là bị kinh hãi, còn bị ngấm lạnh do nước hồ, e rằng khí lạnh đã vào trong cơ thể, phải mau chóng về cung đốt than sưởi ấm, đắp chăn thật kín, ép cho khí lạnh ra ngoài. Châu Vũ Tâm nghe xong lập tức cho người dùng kiệu đưa Đại hoàng tử về cung, xử lý theo lời thái y nói.
Thủy Tiên thấy không có việc gì, bản thân cũng ướt sũng, một chiếc áo choàng không che được gió lạnh, lập tức hành lễ một cái, sau đó cũng chuẩn bị lui về thay quần áo.
Nhưng Châu Vũ Tâm lại không cùng Đại hoàng tử về Trân Phụng cung mà lại gọi nàng lại, lạnh lùng nói: “Phó chiêu hoa xin dừng bước, bổn cung có chuyện muốn hỏi.”
Thủy Tiên nhíu mày, nói thế nào thì nàng cũng coi như ân nhân của Đại hoàng tử, nhưng Châu Vũ Tâm lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng sao?
“Không biết chiêu nghi có chuyện gì?”
Châu Vũ Tâm đi về phía trước vài bước, vẻ mặt nghi ngờ: “Khải Trân của bổn cung đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước? Vì sao xung quanh không có người, chỉ có Phó chiêu hoa?”
Ánh mắt Thủy Tiên co lại, trên mặt Tú Minh và Diên Phượng cũng lộ ra vẻ bất bình. Lúc trước Thủy Tiên nghĩ rằng cứu Vệ Khải Trân sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mệnh, chuyện đang nguy cấp nàng cũng không nghĩ được nhiều, không ngờ phiền phức đã tới nhanh như vậy, hơn nữa người nghi ngờ nàng lại là mẹ ruột của Vệ Khải Trân.
Thủy Tiên đang định trả lời, bỗng nhiên có tiếng của công công: “Hoàng thượng giá đáo.”
Vệ Cẩn Chân nhanh chóng bước tới, hắn cho mọi người bình thân trước, hắn đi từ Vạn Thần cung tới nên không gặp Vệ Khải Trân, vì vậy lập tức hỏi Châu Vũ Tâm: “Khải Trân sao rồi?”
Lúc này Châu Vũ Tâm mới rơi nước mắt nói: “Thái y nói Khải Trân có thể bị khí lạnh ngấm vào người, không biết sẽ ra sao, thần thiếp có tội, thần thiếp không chăm sóc tốt cho Khải Trân.”
Vệ Cẩn Chân vỗ vỗ lưng của nàng ta, khẽ trấn an: “Trẫm cũng có lỗi, sáng nay trẫm vừa trách nó vài câu, lời nói cũng hơi quá đáng, không ngờ nó lại như vậy, trẫm sẽ qua Trân Phụng cung thăm nó.”
Châu Vũ Tâm giữ chặt Vệ Cẩn Chân, cúi người nói: “Hoàng thượng, thần thiếp muốn nói ra suy nghĩ của mình, Khải Trân của thần thiếp luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, cho dù hoàng thượng trách cứ vài câu cũng là chuyện giữa cha và con, Khải Trân nghĩ đến phụ hoàng, ngồi bên hồ Chân Lam suy nghĩ cũng không sao, nhưng nhất định sẽ không nghĩ quẩn mà nhảy xuống hồ. Tiểu Đồng Tử, ngươi nói đi.”
Tiểu Đồng Tử liếc Phó Thủy Tiên một cái, run rẩy quỳ xuống, cẩn thận đáp lời: “Bẩm hoàng thượng, hôm nay nô tài ngồi cùng với Đại hoàng tử ở ven hồ, tâm trạng Đại hoàng tử không tốt, nhưng tuyệt đối không có ý định tự tử, nô tài ngồi cùng Đại hoàng tử gần một canh giờ, chỉ có Phó chiêu hoa đi ngang qua, mà khi Đại hoàng tử đuổi nô tài đi thì Phó chiêu hoa còn chưa đi xa.”
Tú Minh thấy mấy người đều có ý nghi ngờ tiểu chủ nhà mình, tức giận run người. Thủy Tiên khẽ nắm chặt tay nàng ấy, không để cho nàng ấy nóng giận. Mộ Huỳnh Phi cũng muốn lên tiếng, nhưng hắn là người thông minh, giờ phút này không phải là lúc hắn nên nói chuyện.
Vệ Cẩn Chân nghe xong lời này, mới nhìn đến Thủy Tiên, nghiêm túc hỏi: “Chiêu hoa, đã xảy ra chuyện gì?”
Thủy Tiên khẽ cúi người, nói rõ ràng từng chữ: “Bẩm hoàng thượng, ban đầu tần thiếp muốn đi đến chỗ Mạnh mỹ nhân nói chuyện, nhưng thấy phong cảnh bên hồ Chân Lam đẹp nên mới đi qua đường này, nửa đường cũng gặp Đại hoàng tử, nhưng chỉ chào hỏi xong lập tức đi qua. Về sau nghe thấy tiếng Đại hoàng tử rơi xuống nước, tần thiếp cũng không nghĩ nhiều, lập tức nhảy vào trong hồ cứu người.”
Vệ Cẩn Chân gật đầu, hỏi thị vệ bên cạnh: “Các ngươi tới lúc nào?”
Thị vệ dẫn đầu liền nói: “Chúng thần đến sau khi Đại hoàng tử rơi xuống nước, khi đó chiêu hoa tiểu chủ cũng ở trong nước, cố gắng muốn kéo Đại hoàng tử lên bờ, chỉ là...” Hắn do dự một lát, liếc trộm Lệ chiêu nghi, sau cùng mới quyết định nói: “Thần trông thấy Đại hoàng tử rơi xuống nước ý thức mơ hồ, mạnh mẽ lôi kéo tay chiêu hoa tiểu chủ, đến mức hai người không cách nào tới gần bờ được, cuối cùng Mộ thị vệ đã nhảy xuống nước cứu tiểu chủ và Đại hoàng tử lên.”
Vệ Cẩn Chân thấy mấy người đều nói có lý, Mộ Huỳnh Phi và Phó Thủy Tiên cũng ướt sũng cả người, nhưng lời Tiểu Đồng Tử kia cũng có lý, trước khi hắn ta đi thì xung quanh chỉ có Phó Thủy Tiên, về điểm này Phó Thủy Tiên lại không nói rõ được.
Châu Vũ Tâm ở bên cạnh nức nở không ngừng, Vệ Cẩn Chân cảm thấy có chút phiền lòng, lập tức lên tiếng: “Hiện giờ chuyện Đại hoàng tử rơi xuống nước còn chưa rõ thực hư, trước hết cấm túc Phó chiêu hoa...”
Lời của hắn còn chưa dứt, Diên Phượng bỗng nhiên lao ra, quỳ xuống dập đầu, lạy ba cái, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, xin nghe nô tỳ nói một lời.”
Châu Vũ Tâm lập tức nói: “Làm càn!” Sau đó nói tiếp: “Không hiểu lễ nghĩa như vậy, cắt ngang lời của hoàng thượng, hiện giờ đem ra ngoài đánh mười mấy gậy cũng không hết tội.”
Diên Phượng bị dọa sợ, nhưng vẫn dập đầu một cái, lặp lại: “Xin hoàng thượng nghe nô tỳ nói một lời.”
Vệ Cẩn Chân nhìn Thủy Tiên, hắn biết mình vì muốn giữ vững yên ổn của hậu cung mà đã đối xử không công bằng với người phụ nữ này, nhưng hiện giờ Phó Thủy Tiên môi trắng bệch, tóc ẩm ướt đang bình thản ngồi ở đó, không có một chút oán hận nào, nhìn dáng vẻ vừa kiên cường lại vừa mềm yếu.
Trong nháy mắt, Vệ Cẩn Chân lại có chút đau lòng, vẫy tay với Thủy Tiên: “Tới đây.”
Thủy Tiên đứng dậy đi qua, Vệ Cẩn Chân cởi áo choàng trên người mình xuống, tự tay quàng cho nàng, sau đó trách cứ Châu Vũ Tâm: “Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì chiêu nghi cũng quá nóng lòng rồi, Phó chiêu hoa cả người ướt sũng, muốn nói cũng để về cung rồi nói, nếu như chiêu hoa thật sự là ân nhân cứu mạng của Khải Trân thì nàng còn phải cảm ơn nàng ấy mới đúng.”
Châu Vũ Tâm trừng mắt nhìn Thủy Tiên, nhưng trước mặt Vệ Cẩn Chân nàng ta vẫn cúi người, dịu dàng nói: “Thần thiếp đúng là nóng lòng lo cho Khải Trân, thật không phải với chiêu hoa.”
Thủy Tiên đáp lại: “Không dám nhận.” Lúc này, Vệ Cẩn Chân mới hỏi Diên Phượng: “Ngươi muốn nói gì với trẫm?”
Diên Phượng dùng hết can đảm để xông ra, nàng ấy biết rõ trước mặt nhiều người như vậy phản bác lại lời của hoàng thượng là tội gì, cả người dường như đang run rẩy nhưng cũng cố gắng bình tĩnh lại, ưỡn thẳng sống lưng, nói ra hết những lời trong lòng.