Thấy có vài người ngẩn ra, Đỗ Hạ Như lại giải thích: “Đây là vật năm ngoái hoàng thượng thưởng xuống, trong cung chỉ vài nương nương có, chỉ cần điều tra liều lượng sử dụng là có thể xác minh. Huống hồ tần thiếp nhỏ bé, làm gì có nhiều tiền mua chuộc ngự y, người có thể tra khảo đại cung nữ Tử Lan bên cạnh nương nương, nàng ta biết tất cả.”
Tử Lan là cung nữ chưởng sự của Trân Phụng cung, luôn theo Lệ chiêu nghi, hưởng không ít vinh hoa phú quý, đồng thời biết không ít bí mật trong cung, lúc này thấy Đỗ Hạ Như kéo nàng ta xuống nước, nhất thời hoang mang lo sợ.
Lư Dĩnh Chi liếc mắt nhìn Vệ Cẩn Chân, thấy hoàng thượng không có ý lên tiếng, bèn gọi “Lý Mạnh”, Lý công công vội vàng đi đến, giọng của Dĩnh Chi không chút nương tình: “Đưa Tử Lan đến Thận Hình ty, cho dù dùng cách gì cũng phải moi ra sự thật trong miệng nàng ta.”
Lý Mạnh khom người nói “Vâng” rồi phất phất tay, đã có người đi lên lôi Tử Lan ra ngoài, Tử Lan không ngờ mình phải chịu tra tấn, lôi váy Châu Vũ Tâm không buông, kêu khóc thảm thiết: “Nương nương, cứu nô tỳ, nương nương, nô tỳ làm nhiều việc vì người như vậy, người phải cứu nô tỳ!”
Châu Vũ Tâm cắn răng, phòng tuyến trong lòng hầu như đã tan vỡ, nhưng vẫn không chịu nhận tội, Vệ Cẩn Chân nhìn cảnh tượng rối loạn, cảm thấy chướng khí mù mịt, hắn rất phiền muộn, đứng dậy nói: “Cấm túc Lệ chiêu nghi, Đỗ quý nhân, những người còn lại liên quan đến việc này đều giam vào Thận Hình ty cho đến khi điều tra ra sự thật rồi tiếp tục định án.”
Hắn bình thản nói với Lư Dĩnh Chi bên cạnh: “Trẫm đi thăm Nhã tần”, rồi rời khỏi Loan Ly điện. Lư Dĩnh Chi rất hận các nàng làm ra những việc này khiến hoàng thượng bất mãn với nàng ta, bắt đầu quở trách chúng cung tần, sớm đã quên ban đầu mình cũng ngứa mắt đối với cái thai của Nhã tần, ước gì có người giết thay mình.
Lúc này hoàng quý phi xử lý theo lời căn dặn của hoàng thượng, lời nói sắc bén cảnh tỉnh mọi người. Chúng phi tần cũng biết gọi các nàng đến đây chính là để giết gà dọa khỉ, vì vậy đợi hoàng quý phi giáo huấn xong xuôi, tất cả đều trở về cung tự kiểm điểm.
Nếu nói người được sủng ái nhất trong cung khoảng thời gian này chính là Nhã tần, tiếp theo là Mạnh Vũ Yên, Đổng Nguyệt Bình. Lần này, thai của Nhã tần chết trong bụng, trong lòng Đổng Nguyệt Bình âm thầm vui mừng, lại nghe nói cơ thể nàng ta đã bị hao tổn, về sau sợ rằng không thể sinh con nữa, bản thân cảm thấy đắc ý như đã tiến thêm một bước.
Thủy Tiên vẫn cảm thấy biểu cảm như được giải thoát của Đỗ Hạ Như có chút kỳ quái, trong lòng hơi bất an, dường như có chuyện gì ẩn giấu trong lòng, nhưng không thể nào nhớ ra nổi.
Đổng Nguyệt Bình đi qua bên cạnh nàng, ám chỉ nói: “Nghe nói hôm Nhã tần gặp chuyện không may, Phó uyển nghi cũng ở cạnh? Uyển nghi vội đi nịnh bợ người ta, đáng tiếc bây giờ Nhã tần tự lo còn không xong.”
Thủy Tiên lười đấu võ mồm với nàng ta, vội vã trở về Vị Ương cung. Đổng Nguyệt Bình lại coi chuyện này như thú vui, nói với người lúc nhập cung vẫn là Từ tuyển thị, bây giờ đã là tòng lục phẩm tài nhân Từ Lam Anh: “Phó Thủy Tiên kiêu ngạo gì chứ, ngoại trừ gia thế cao, ở hậu cung này nàng ta có gì?”
Từ Lam Anh cho rằng trong đám tú nữ chỉ có Đổng Nguyệt Bình nổi bật vì thuộc gia tộc của thái hậu, luôn có ý giao hảo với nàng ta, lúc này nịnh nọt nói: “Chẳng phải sao, luận ân sủng, nàng ta kém xa tỷ tỷ.”
Người bên ngoài nói như thế nào, sau khi Thủy Tiên rời đi cũng không biết, trong lòng nàng bây giờ luôn thắc mắc về Đỗ quý nhân, không biết vì sao lúc đó nàng ngồi bên dưới, thấy Đỗ quý nhân đứng ra nhận tội, ngoài biết rằng nàng ta đã mua chuộc Ngân Nhi, vẫn có một chút kinh động, dường như trong trí nhớ có chuyện gì khúc mắc.
Sau đó, Thận Hình ty cứng rắn tra án, chỉ qua một buổi tối đã có kết quả. Lúc đó Thủy Tiên nghe nói Như phi nương nương không được khỏe, đang ở chính điện thăm hỏi, phụng dưỡng thì có tiểu cung nữ Vị Ương cung đến bẩm báo.
“Nương nương, chuyện ngày hôm qua đã điều tra xong, Tử Lan không chịu nổi tra tấn, khai ra Đỗ quý nhân bị Lệ chiêu nghi giật dây, tạo bẫy bỏ thêm thứ khác vào trà của Nhã tần, và nói Lệ chiêu nghi vẫn hoài nghi là Nhã tần đẩy Đại hoàng tử rơi xuống nước. Hoàng thượng để tâm đến danh tiếng của Đại hoàng tử, cũng không công bố việc này, chỉ nói là Lệ chiêu nghi không có đức, tước phong hiệu, chuyển ra khỏi Thế An điện của Trân Phụng cung, từ tòng nhị phẩm chiêu nghi giáng xuống chính ngũ phẩm chiêu hoa. Còn Đỗ quý nhân bị giáng làm thứ nhân, nhốt vào lãnh cung.”
Như phi yên lặng, phất tay bảo lui xuống. Thủy Tiên đưa tới một chén trà, Như phi đón lấy rồi than thở: “Ngươi nhìn xem, trong hậu cung có một đứa trẻ quan trọng cỡ nào, cùng phạm sai lầm, Châu Vũ Tâm chỉ bị giáng cấp mà thôi.”
Thủy Tiên mỉm cười, có vẻ như lơ đãng hỏi: “Châu chiêu hoa trước đây có giao hảo với Đỗ thị sao?”
Như phi ngẫm lại, lắc đầu: “Chưa từng nghe nói hai người này có giao tình gì.”
Đợi đến lúc ra khỏi chính điện, Lan Thu hỏi một câu: “Tiểu chủ có vẻ rất để ý đến chuyện cái thai của Nhã tần nương nương?”
Thủy Tiên gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta luôn cảm thấy Nhã tần nhìn khá cao ngạo, cũng không giống người xấu, hơn nữa ta thực sự hơi nghi hoặc về Đỗ Hạ Như, vì sao Lệ chiêu nghi đột nhiên cảm thấy Nhã tần đẩy Khải Trân rơi xuống nước, lúc trước nàng ta luôn hoài nghi ta.”
“Tiểu chủ cho rằng có người thêm dầu vào lửa?”
Thủy Tiên lộ vẻ nghi ngờ: “Đúng, người thêm dầu vào lửa rất có thể là Đỗ Hạ Như.”
Lan Thu suy nghĩ một chút, hít vào một ngụm khí lạnh: “Ý của tiểu chủ là người phía sau Đỗ Hạ Như thực ra muốn hại Châu chiêu hoa?”
Thủy Tiên lặng yên trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Nếu không thì thực sự không giải thích được việc Đỗ Hạ Như đã đi theo Châu Vũ Tâm, vì sao vừa xảy ra chuyện đã lôi nàng ta ra. Nếu Châu chiêu hoa ở bên ngoài, chẳng phải là còn hy vọng cứu nàng ta sao.”
Lan Thu coi là đúng: “Tiểu chủ vừa nói như vậy, nô tỳ cũng nhận ra, hôm qua thấy Đỗ quý nhân sợ một mình gánh trách nhiệm, phun ra hết sự thực, nhưng mỗi một câu đều nhắm thẳng vào Châu chiêu hoa, quyết tâm phải kéo nàng ta xuống nước.”
Thủy Tiên “ừ” một tiếng, dặn dò: “Chuyện này giữa chúng ta nói rồi cho qua, tuyệt đối không được nói với người khác. Rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, nội tình chỉ có đương sự biết, chúng ta chỉ cần đề phòng người khác là được.”
Lan Thu vội vàng gật đầu không ngừng: “Nô tỳ hiểu rồi.”
Ngoại trừ Thủy Tiên, trong cung còn có một đám phi tần dòm ngó, ánh mắt sắc bén đanh đá, ít nhiều cũng có nghi ngờ, chỉ là không liên quan đến bọn họ, hai là Nhã tần mất con, chiêu nghi xuống dốc là tin vui, ai còn để ý chuyện hậu cung đấu đá hy sinh một quý nhân nhỏ nhoi.
Chuyện này ầm ĩ quá lớn, trên triều còn có thể tìm lý do lấp liếm, thái hậu thì bất luận thế nào cũng không giấu được, tuy lão nhân gia mặc kệ chuyện trong cung, cũng không thích Nhã tần lắm nhưng nghe nói chuyện này vẫn tức giận.
Hoàng thái hậu không những gọi hoàng quý phi đến trách móc vài câu, còn lập quy củ, nói từ hôm nay trở đi, Thái Y viện cứ mỗi ba ngày lại luân phiên bắt mạch cho các phi tần, tránh việc tổn thất hoàng tự lại xảy ra.
Đã mười ngày từ khi Đỗ Hạ Như bị giam vào lãnh cung, đến lượt viện phán Bốc Thanh Dư xem mạch. Bởi vì nhiều năm trước Diệp thị bị bệnh, Phó Tùng Nguyên đã mời riêng Bốc Thanh Dư đến Phó phủ xem bệnh cho Diệp thị nên Phó gia và ông ta coi như cũng có chút giao tình.
Mặc dù Thủy Tiên không hoàn toàn tin tưởng viện phán, có mấy lời vẫn có thể hỏi. Đợi Bốc Thanh Dư đến Tương Phú điện của Vị Ương cung, Thủy Tiên để Lan Thu dâng trà cho ông ta.
Bốc Thanh Dư đã hơn bốn mươi, là người cẩn trọng. Ông ta tinh tế bắt mạch cho Thủy Tiên, khom người nói: “Tiểu chủ vẫn mạnh khỏe.”
Thủy Tiên mỉm cười nói: “Mời viện phán đại nhân uống chén trà.”
Bốc Thanh Dư luôn làm việc cho hậu cung, biết đây là ý muốn giữ ông ta lại nói chuyện, cũng không từ chối, bèn ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Không biết tiểu chủ có gì căn dặn?”
Thủy Tiên cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi: “Ta giữ thái y lại chỉ muốn hỏi một chút, nếu muốn học chút y lý thì nên bắt đầu từ đâu?”
Bốc Thanh Dư sững sờ một chút, tâm tư xoay chuyển chậm nhưng hết sức tinh tế, suy nghĩ một lát đã hiểu ý của Thủy Tiên, ông ta cân nhắc rồi trả lời: “Học y phải đọc điển tịch, thí dụ như “Thần Nông Bản Thảo Kinh”, “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, “Hoàng Đế Nội Kinh”, đọc hết mới tốt, mà đọc xong có thể thông hiểu đạo lí hay không còn phải phải xem thiên phú cá nhân, phải hao phí nhiều tam sức và thời gian, tiểu chủ đang ở trong cung, thực sự không phải là nơi thích hợp để thực hành.”
Ngừng lại một chút, Bốc Thanh Dư thấy Thủy Tiên lộ vẻ mặt thất vọng, vẫn nói tiếp: “Mà tòng cửu phẩm sử mục trong Thái Y viện khá nhiều, trong đó cũng có vài người có thực tài.”
Đôi mắt Thủy Tiên sáng ngời, tuy Bốc Thanh Dư là viện phán tương đương với người của hoàng thượng, những lời này cũng chỉ hời hợt, lại nhớ giao tình xưa ngầm nói cho Thủy Tiên: Có thể chọn một sử mục để bồi dưỡng.
“Bốc đại nhân có mắt nhìn nhạy bén, nhất định biết vị sử mục nào tài giỏi.”
Bốc Thanh Dư nói ra mấy cái tên, Thủy Tiên đều ghi nhớ trong lòng.
Sau khi tiễn Bốc thái y đi, Thủy Tiên cảm khái cùng Lan Thu và Tú Minh: “Phụ nữ trẻ con trong cung đều yếu ớt, nhiều bệnh, nếu không tìm được một thái y đáng tin tưởng thì thật không yên tâm.”
Tú Minh liên tục gật đầu: “Đúng vậy tiểu chủ, chúng ta ở trong cung nhất định phải cẩn thận một chút, đặc biệt là sau này tiểu chủ có con cũng không thể xảy ra những chuyện như Đại hoàng tử rơi xuống nước được.”
“Rơi xuống nước...” Thủy Tiên tựa như nhớ tới gì đó, chợt hỏi Lan Thu: “Đỗ Hạ Như đã bị giam vào lãnh cung sao?”
Lan Thu khẳng định nói: “Vâng, từ khi hoàng thượng hạ lệnh, Đỗ thị cũng đã bị nhốt vào rồi.”
Thủy Tiên bình tĩnh lại, lãnh cung là nơi thị phi, đương nhiên không thể đến. Nhưng nàng nhớ rõ người đẩy Đại hoàng tử rơi xuống nước không cao, vóc người nhỏ bé và yếu ớt, rất giống dáng dấp Đỗ quý nhân vạch trần sự thật trên đại điện hôm đó.
Thủy Tiên hoảng sợ với ý nghĩ này của mình, nếu chuyện hôm đó Nhã tần đi qua gần hồ Chân Lam cũng là Đỗ quý nhân tiết lộ, vậy thì từ khi Đại hoàng tử rơi xuống nước, lại trùng hợp gặp Hà Uyển Thanh đang mang thai, từng bước một lại là liên hoàn kế kéo một tòng nhị phẩm chiêu nghi xuống?