Minh Duyên cười, duyên dáng nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần mới học được bảy tám ngày, hát không hay, để phụ hoàng chê cười rồi. Nhưng mẫu phi nói, đời này người thích nhất là khúc hát này, cho nên nhi thần muốn hát cho mẫu phi nghe.”
Vệ Cẩn Chân liếc nhìn Dĩnh Chi, tràn ngập tình ý: “Phải, nhờ khúc hát này mà trẫm và mẫu phi của con mới có thể gặp nhau, Minh Duyên hát rất hay, phụ hoàng rất thích.” Sau đó nói với đám cung phi Châu Vũ Tâm là những người có con: “Xưa có câu chuyện về bộ trang phục đầy màu của Lão Lai Tử sắp bảy mươi tuổi, nay có khúc đoàn viên của công chúa Minh Duyên, các nàng đều có con cái, phải học hỏi hoàng quý phi nhiều một chút, làm thế nào dạy dỗ được một người con ngoan biết hiếu thuận như vậy.”
Tuy đám người Châu Vũ Tâm và Bùi Uyển Tú không cam lòng, nhưng nét mặt vẫn phải cười hành lễ, nói: “Hoàng quý phi nương nương là chủ hậu cung, làm gương cho chúng thần thiếp, thần thiếp chỉ có thể đuổi theo mà thôi.”
Vệ Cẩn Chân cười gật đầu, lại nhéo nhéo mặt Minh Duyên, cười đùa nói: “Vẽ cũng đẹp, thêm mấy năm nữa Minh Duyên cũng phải đi lấy chồng rồi, không biết tiểu tử nhà nào được lợi, cưới con gái trẫm đây.”
Minh Duyên xấu hổ, cầm lấy tay Vệ Cẩn Chân làm nũng: “Phụ hoàng lại nói bậy rồi, Minh Duyên còn phải ở bên phụ hoàng và mẫu phi.”
Vệ Cẩn Chân dỗ dành: “Được, phụ hoàng cũng ở bên Minh Duyên, con đi rửa mặt sạch trước đi rồi đến xem kịch với trẫm và mẫu phi con. Hai hôm nữa bảo Triệu Hoàn dẫn con đến khố phòng của trẫm, thích gì cứ chọn.”
Minh Duyên đứng dậy, quy củ mà hành lễ tạ ân rồi mới the Lăng Hạ xuống phía dưới rửa mặt.
Vệ Cẩn Chân nhìn Minh Duyên đi xa với niềm vui của người làm cha, sau đó quay đầu nói với hoàng quý phi mấy câu, rồi vẫy tay với Mẫn Cát ở bên cạnh Uyển tần: “Mẫn Cát, đến đây phụ hoàng xem nào.”
Uyển tần không có cơ hội lộ mặt như vậy, vội vàng đẩy con ở bên cạnh tới, bảo công chúa đến hành lễ với phụ hoàng. Mẫn Cát mới năm tuổi, thấy đông người là có chút khúm núm, lúc này mẫu phi đẩy cô bé, không khỏi có chút căng thẳng.
Mẫn Cát cẩn thận hành lễ vạn phúc, nhỏ giọng nói: “Mẫn Cát thỉnh an phụ hoàng.”
Vệ Cẩn Chân vẫy tay với cô bé: “Nào, đến đây phụ hoàng ôm Mẫn Cát.”
Mẫn Cát sợ hãi liếc nhìn mẫu phi, thấy Uyển tần gật đầu, cô bé mới tiến đến trước người Vệ Cẩn Chân.
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, vẫn ôm lấy Mẫn Cát đặt trên đùi, dịu giọng hỏi: “Mẫn Cát cũng sắp sáu tuổi rồi, có muốn đến thư phòng đọc sách với Đại hoàng tỷ không?”
Mẫn Cát vô cùng hoảng loạn, quay đầu nhìn lại mẫu phi của mình, Vệ Cẩn Chân nghiêm nghị nói: “Đừng nhìn mẫu phi con, con là Nhị công chúa của Đại Thuận triều, lúc phụ hoàng lớn bằng con, có rất nhiều chuyện đều đã phải tự mình quyết định.”
Tính tình Bùi Uyển Tú ngang ngược, trước mặt con gái cũng như vậy, mẫu thân nói một là một, hai là hai khiến đứa trẻ nhỏ tuổi không dám tự quyết định gì, lúc này phụ thân vừa nghiêm khắc, trong lòng Mẫn Cát bồn chồn không yên, không được mẫu phi gật đầu lại không dám nói lung tung, lúc này hốc mắt liền đỏ lên.
Vệ Cẩn Chân cảm thấy vô cùng mất hứng, cũng là con gái cưng của thiên tử, Minh Duyên thoải mái tự tin, không biết làm sao mà Mẫn Cát lại bị nuôi dưỡng thành tính cách nhát gan như vậy.
Chỉ là dù gì cũng là con gái của mình, vẫn vỗ lưng tiểu cô nương, cỗ gắng dịu tính lại, dỗ dành: “Không phải phụ hoàng nói con không tốt, là hy vọng con thể hiện khí chất của công chúa, con theo mong muốn trong lòng, nói với phụ hoàng, có bằng lòng đầu xuân sang năm đọc sách cùng Đại hoàng tỷ không?”
Lúc này Mẫn Cát mới nhỏ giọng nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần bằng lòng.”
Lúc này mặt Vệ Cẩn Chân mới giãn ra nở nụ cười, bảo Triệu Hoàn lấy điểm tâm mềm mịn đưa cho công chúa ăn, trong lòng lại tính toán Uyển tần thật sự không thích hợp nuôi con.
Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên, Hạ Mẫn Hoa ngồi một bàn. Hạ Mẫn Hoa được thăng làm chiêu hoa sau khi thị tẩm, cũng có qua lại với Thủy Tiên các nàng, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng hoàng thượng và hai vị công chúa cha con nặng tình, liền ngưỡng mộ nói: “Quả nhiên trong hậu cung, có con ruột là chuyện quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Thủy Tiên liền chỉ Hạ chiêu hoa, nói với Vũ Yên: “Muội nhìn xem, tỷ ấy cũng mới mười bảy tuổi đã nghĩ đến chuyện con cháu đầy nhà rồi.”
Mẫn Hoa chỉ lớn hơn Thủy Tiên hai tháng, lúc này liền đỏ mặt vỗ tay Thủy Tiên: “Muội muội thật không nghiêm chỉnh, ta nói toàn những lời nghiêm túc, qua mấy năm nữa, nếu vẫn không có con, muội xem thử có nóng lòng hay không.”
Thủy Tiên thấy nàng ấy nóng lòng, lúc này mới kéo tay nàng ấy an ủi: “Tuy muội chỉ đùa nhưng cũng đặt lời nói của tỷ tỷ trong lòng, tỷ tỷ yên tâm, qua mấy năm nữa nhất định chúng ta đều có con.”
Vũ Yên ở một bên cười khúc khích. Ba mỹ nhân họp lại càng có vẻ nổi bật, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt những người xung quanh, ngay cả Vệ Cẩn Chân cũng nhìn sang bên này mấy lần.
Đổng Nguyệt Bình tức giận vò khăn tay, nàng ta vào cung hơn một tháng, cũng không làm quen được người bạn tốt nào, người có phẩm cấp thấp thì nàng ta xem thường, người có địa vị cao lại toàn là người lớn, từ lâu chẳng muốn qua lại thân thiết với ai. Còn về thái hậu, nàng ta đến Vạn Thần cung mấy lần, mấy việc hầu hạ người khác vướng víu như thế lại không làm được, hai ngày trước lại đến đó, ngay cả thái hậu cũng không chịu gặp nàng ta.
Đương nhiên Thủy Tiên các nàng không phát hiện ra bộ dạng âm thầm vò khăn này, đương nhiên được người có tâm ghi nhớ trong lòng.
Hát thêm mấy khúc kịch nữa, trời càng ngả về tây, tiệc tối bên phía chính điện cũng bắt đầu dần dần bày biện. Triệu Hoàn qua đây nói thầm với Vệ Cẩn Chân mấy câu, Vệ Cẩn Chân liền đứng dậy nói: “Bên phía chính điện đã bày yến tiệc xong, các ái phi theo trẫm ngồi vào vị trí thôi.”
Sau đó hắn vươn tay dắt hoàng quý phi. Trên mặt Dĩnh Chi nhuộm màu đỏ ửng, trong lòng vô cùng cảm kích ngày sinh nhật hôm nay hoàng thượng đã cho nàng ta sự tôn quý, một tay nàng ta dắt Minh Duyên, ba người giống như gia đình ba người dẫn đầu mà đi.
Người xung quanh cũng bỏ qua, chỉ có Châu Vũ Tâm khô đắng đầu lưỡi, rõ ràng nàng ta mới là người sinh được hoàng trưởng tử, nhưng lại còn xa mới sánh kịp với trọng lượng của Lư Dĩnh Chi trong hoàng cung, trong lòng hoàng thượng.
Ăn uống linh đình, tiếng trang sức leng keng, trong bữa tiệc oanh oanh yến yến, dập dìu những lời nói uyển chuyển mềm mại, mùi thơm các món ăn tỏa khắp nơi, giờ phút này Ỷ Huân cung thật sự là nơi phồn hoa nhất của nhân gian. Tam hoàng tử Vệ Khải Hiếu cũng rời thư phòng, đến mừng sinh nhật mẹ nuôi.
Lư Dĩnh Chi vấn kiểu tóc Vân Hương, dựa vào người Vệ Cẩn Chân, đang thì thầm nói gì đó, bỗng nhiên chỗ ngồi bên kia loạn cả lên, có phi tần đứng dậy cầm khăn tay che miệng che mũi rời đi.
Dĩnh Chi nhíu mày, đứng dậy nhìn sang, là Nhã dung hoa không có lễ nghĩa, nôn ói ngay trên yến tiệc, Thân tài nhân Thân Nhi vừa nhìn đã biết là người tốt, chạy tới xử lý cho nàng ấy, Uyển tần vốn ngồi ở bên cạnh tỏ vẻ ghê tởm mà lẩn tránh rất xa.
Đang yên đang lành tiệc sinh nhật lại bị cắt ngang, Hà Uyển Thanh cũng có chút ngại ngùng, nhưng lúc đó dâng lên một chén canh gà ác cẩu kỷ, cũng không biết làm sao vừa ngửi thấy mùi đó, nàng ấy đã không nhịn được mà nôn ra, lập tức vội vàng đứng dậy thỉnh tội: “Sức khỏe tần thiếp không được tốt lắm, kinh động đến tiệc sinh nhật của hoàng quý phi nương nương, mong được thứ tội.”
Lư Dĩnh Chi thật sự có chút không vui, nhưng trong lòng lại lo lắng một chuyện khác, lập tức nói: “Nếu đã như vậy, muội muội hãy về Ngưng Vũ tạ nghỉ ngơi trước đi, mời thái y đến xem thử.”
Hà Uyển Thanh hành lễ xong đang định đi thì Lệ chiêu nghi vốn ở bên cạnh im lặng không nói gì rất lâu đột nhiên hỏi: “Khoan đã, vừa rồi là chén canh gà ác sao?”