• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông ở Hải Thành lạnh cắt da cắt thịt, nhưng hiếm khi có trận tuyết rơi.

Đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng gió rít, âm thanh đó mang theo độ ấm, buộc người đi đường khép kín lớp áo khoác hơn.

Trần Cẩn Duyệt ngồi trong xe, với hơi ấm từ điều hoà, với tiếng kêu khe khẽ từ Lâm Vận Thanh, với sự tức giận, hỗn loạn và cô đơn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài qua lớp kính. Đã vô số lần cô biết mình hận Lâm Vận Thanh, muốn tìm minh chứng cho nỗi hận ấy ngay trong màn đêm căng thẳng hôm nay, nhưng vẫn không thể phân biệt rạch ròi giữa hận và yêu.

Người nắm đằng chuôi là cô, nhưng cô thấy mình mới là con chim hấp hối chờ chết.

Tay phải Lâm Vận Thanh nắm lấy cổ tay Trần Cẩn Duyệt, tay trái cố gắng vươn ra nhấn mở cửa sổ, để một khe hở cho không khí lùa vào. Mặt chị đã biến sắc đỏ bừng do khó thở, người bị ép vào lưng ghế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Trần Cẩn Duyệt không rời, dù chỉ một giây.

Trần Cẩn Duyệt biết mãi mãi mình sẽ không đợi được câu trả lời. Cô buông lỏng tay, nhưng vẫn giữ trên người chị, cúi đầu không muốn nhìn chị thêm nữa.

Lâm Vận Thanh ho sặc sụa vì luồng không khí đột ngột tràn vào cơ thể, buông bàn tay phải đang nắm cổ tay Trần Cẩn Duyệt ra, đỡ lấy trán, mắt nhắm lại vì khó chịu. Khi mở mắt ra lần nữa, hàng mi đã ướt nhòa.

Cuối cùng, cô lại nắm tay Trần Cẩn Duyệt: "Sao tay em lạnh thế này?"

Trần Cẩn Duyệt nhanh chóng rút tay về, đầu vẫn cúi xuống: "Thật vô nghĩa."

Vừa dứt lời cô chống người dậy định về chỗ ngồi, bỗng bị Lâm Vận Thanh đưa tay ra giữ chặt bắp chân, khiến cơ thể đang định đứng lênlại ngã trở về.

"Duyệt Duyệt... chị không cố ý chọc giận em. Chị xin lỗi."

Vừa nói, Lâm Vận Thanh vừa luồn tay vào ống quần jean của Trần Cẩn Duyệt, kéo gấu quần lên cao, giữ mắt cá chân qua lớp tất của em, không cho em đi.

"Không còn quan trọng nữa." Sau cơn thịnh nộ, giờ đây giọng nói của Trần Cẩn Duyệt chỉ còn lại mệt mỏi.

[Nếu là chị em ruột còn đỡ, dù sao cũng có sự kết nối không thể cắt đứt.] Những lời Nhậm Tiểu Tiểu nói trong quán bar bỗng vang lên trong tâm trí cô.

"Nếu chúng ta là chị em ruột thì tốt."

Lâm Vận Thanh khựng lại.

"Vậy chúng ta... cơ thể chúng ta sẽ chảy cùng một dòng máu. Chúng ta sẽ là hai người thân thiết nhất trên đời. Em sẽ chiếm giữ chị bằng những lý do và tư cách mà đến cả chị cũng không thể chối cãi."

Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn cổ Lâm Vận Thanh, vùng đỏ nơi bị cô siết đã lan bớt ra, lờ mờ thấy cả vết tay in dấu. Cô đưa tay phải lên, nhẹ nhàng xoa.

"Có đau không?"

Đó không thực sự là một câu hỏi, cô cũng không đợi câu trả lời.

"Em cũng đau."

"Nhưng khi em buồn, em không bao giờ biết chị đang nghĩ gì. Liệu chị có buồn như em không?"

"Nếu chúng ta là chị em ruột thì có lẽ chị sẽ cảm nhận được. Giống như trên TV người ta hay diễn như thế."

Nói xong, cô lại cúi đầu, như mất hết sức sống.

"Dù có chung dòng máu hay không, chúng ta vẫn luôn là hai người thân thiết nhất trên thế giới." Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng nâng cằm của Trần Cẩn Duyệt, để có thể nhìn thấy đôi mắt em.

"Hơn nữa... em đã chiếm giữ chị từ rất lâu rồi, không phải sao?" Cô thở dài không thành tiếng, tay trái nắm cổ chân em, xoa nhẹ phần xương nhô lên qua lớp tất.

"Chị biết em sắp lại đi, nhưng khi nghe chính miệng em nói ra, chị... không muốn đối mặt."

"Chị không muốn em đi, nhưng cũng không có lý do giữ em ở lại, Duyệt Duyệt, chị..."

"Đừng gọi em là Duyệt Duyệt, em không thích." Cô ngắt lời Lâm Vận Thanh, tay bịt miệng đối phương. Bởi cô thực sự không muốn nghe Lâm Vận Thanh nói những câu như: "Vì em không cho chị gọi em là Tiểu Cẩn."

Trước những lời thì thầm nhẹ nhàng và ấm áp của Lâm Vận Thanh, Trần Cẩn Duyệt rối bời không thôi. Lời bộc bạch xuất hiện quá đột ngột, cô sợ đến khi chị nói xong, mình sẽ không còn biết đáp lại thế nào.

Lâm Vận Thanh bị bịt miệng, không nói gì nữa. Trong khoang xe tĩnh lặng cực kỳ, ngay cả cơn gió đôi lần thoáng qua cũng ngừng thổi.

Lâm Vận Thanh luồn tay trái vào mép tất ngắn cổ của em, chạm vào xương mắt cá, vừa xoa bóp, vừa ấn nhẹ.

Ngứa.

Cuối cùng Trần Cẩn Duyệt cũng chịu ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lâm Vận Thanh, nhìn đôi môi đang bị bịt kín và cặp mắt tuy ươn ướt nhưng rõ ràng không hề rơi lệ của chị. Trần Cẩn Duyệt vẫn thấy mình như chú chim đang chết dần, đôi mắt chị dễ dàng tước đoạt giác quan của cô, chỉ để lại xúc cảm râm ran không thể kìm lại nơi mắt cá chân. Từ trong xe họ có thể thấy rõ nhau nhờ ánh đèn le lói bên đường, nhưng khoảng hoang vắng mênh mông sau lưng Lâm Vận Thanh nuốt chửng cô vào vùng hư ảo sâu thẳm. Đó là cảm giác mông lung, giằng xé quen thuộc toả ra từ Lâm Vận Thanh.

Rõ ràng người sắp đi là em, nhưng người luôn mang lại cảm giác không thể giữ chân là chị.

Cô buông tay ra, vẫn không muốn rời mắt.

Mượn nguồn sáng mờ ảo nhìn chị, chị cũng không trốn tránh. Trong xe yên tĩnh đến mức như đang đối đầu với thời gian, cô có thể nghe thấy âm thanh ngón tay thon gầy của Lâm Vận Thanh vuốt nhẹ trên làn da mình.

"Tối nay chị có uống rượu không?"

"Không." Lâm Vận Thanh ngoan ngoãn trả lời.

Trần Cẩn Duyệt ngồi lên đùi chị, khiến chị phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt mình.

Lâm Vận Thanh đã khao khát thời khắc này từ lâu, ngày nhớ đêm mong, không muốn lãng phí thêm một giây một phút nào.

Một giây, mắt em ươn ướt, thể như hơi men vẫn phát tác trong cơ thể em.

Hai giây, ánh đèn xinh đẹp phản chiếu kỷ niệm xưa cũ hiện lên trong đôi mắt em.

Ba giây, em nheo mắt, nhìn em thôi mà tôi cũng say mất rồi.

Bốn giây, tôi nghe tiếng nhịp đập rộn ràng trong em, cũng như nhịp tim trong tôi.

Năm giây, "Tối nay em đã uống say chưa?" Tôi nghe mình hỏi như thế.

Tôi thấy em lắc đầu, tránh né ánh nhìn qua chỗ khác.

"Nếu em say thì tốt quá."

"Gì cơ?"

"Say thì em sẽ không nhớ gì cả." Tôi khẽ cười.

"..." Trần Cẩn Duyệt không biết trả lời thế nào.

"Nếu em không nhớ, sẽ tốt hơn."

"Nhưng cho dù em có nhớ, chị cũng chẳng thể làm gì được."

Tôi duỗi ngón trỏ chạm lên vai em, để em nhẹ nhàng tựa vào vô lăng. Trong ánh mắt bối rối của em, tôi che tầm nhìn của em lại.

Em rất ngoan, có hơi ngạc nhiên, song không hề vùng vẫy.

"Chị nhớ em lắm, Tiểu Cẩn..." Gói gọn tất cả cảm xúc vào trong sáu chữ. Không thể ngờ mình là người nói ra trước.

Tôi nghiêng người về phía trước hôn nhẹ lên môi em, như vô số lần đã làm trong quá khứ - trong những ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tôi dịu dàng thăm dò, mà cũng không dám nán lại quá lâu. Mặt đỏ ran, giãn xa khoảng cách trong nhịp tim đập mạnh.

Có cơn gió hú nào đó lại nổi lên, tôi rời tay khỏi cổ chân em, đóng kín cửa kính xe lại không cho bầu không khí bị gió cuốn đi dù chỉ là một chút.

Tôi nhìn Trần Cẩn Duyệt vẫn chưa chịu mở mắt.

Tôi nhớ Catherine từng nói: [Tôi là Heathcliff! Anh ấy là tôi, luôn luôn và mãi mãi trong tâm hồn tôi.]

Bây giờ, tôi là kẻ câm nước mắt lưng tròng, em ấy là người mù dằn lòng không trông. Tôi là em ấy, thế giới của chúng tôi lại chìm trong cùng một vùng biển sâu.

Dựa trên ghế, giơ tay ôm em vào lòng.

[Mùa đông ở Hải Thành lạnh cắt da cắt thịt, nhưng hiếm khi có trận tuyết ghé thăm.]

[Đoàn tàu chạy trong cơ thể tôi lại một lần nữa trật bánh. Tuyết không rơi trên Hải Thành, nhưng luôn chơi vơi trong trái tim tôi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK