• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như đã đoán, Trần Cẩn Duyệt không nhận được câu trả lời.

Dòng chữ "Chị đang ở đâu Ôn Thành? Em muốn gặp chị" tồn tại tẻ nhạt và cô đơn trong khung chat, cô đã xoá những đoạn tin nhắn trên, bây giờ không thể lại ngồi im đợi câu trả lời.

Đầu tiên cô gọi điện cho Triệu Mạn, báo rằng Lâm Vận Thanh đang ở Ôn Thành, chị đừng lo. Sau đó mua cho mình hai vé tàu cao tốc, một vé tối nay đi từ Giang Trấn đến Ôn Thành, một vé ngày kia đi từ Ôn Thành đến sân bay.

Sau đó lấy hết can đảm gõ cửa phòng Trần Phương. Được Trần Phương cho vào.

Mở cửa ra, cô thấy mẹ đang ngồi bên giường, tay vẫn cầm tách trà đã uống cạn.

Cô bước tới, nhẹ nhàng cầm tách trà từ tay mẹ đặt lên tủ đầu giường, nói: "Mẹ... tối nay con muốn đi Ôn Thành."

Trần Phương ngẩng đầu lên nhìn, nhắm mắt lại, bất lực hít một hơi thật sâu, lắc đầu hỏi: "Thanh Thanh có nói con bé đang ở đâu không?"

"Không ạ."

"Con không có thời gian đợi chị trả lời nữa, dù thế nào cũng phải đi đã... Ngày kia, trưa ngày kia con sẽ cất cánh tại sân bay Đông Phố."

Cô không hỏi Trần Phương có đi tiễn mình không.

Cô áy náy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Trần Phương vén những sợi tóc mai lên, hỏi: "Tối nay mấy giờ con đi?"

"Chín giờ xuất phát..."

"Vậy ăn bữa tối xong rồi đi."

Cô nghĩ đây là cách biểu đạt cho sự tha thứ ở người lớn tuổi. Trần Phương thực sự đã làm theo đúng như đã nói "không cấm được", bà để kệ con gái thích đi thì đi.

Nhưng lần này cô không rơi nước mắt nữa: "Cảm ơn mẹ."

Cảm ơn vì điều gì...? Thực sự quá nhiều.

Bốn tiếng sau, hai mẹ con rời khỏi nhà hàng. Hai chiếc taxi, một chiếc đi ga tàu cao tốc và một chiếc đi về khách sạn. Khi đưa Trần Phương lên xe, cô đắn đo mãi không biết có nên đòi một cái ôm, vì cô không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng được gặp mẹ trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng cuối cùng cô không nói gì, cô nghĩ mình nên tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với mẹ thêm một lần nữa, thay vì an ủi bản thân qua một cái ôm như hiện nay.

Sau đúng 48 tiếng tính từ lần trước đó, Trần Cẩn Duyệt lại bước lên bục Giang Trấn. Lượng thông tin nhận được trong hai ngày qua quá nhiều đối với cô, đủ để nhận thức của cô về "tình yêu" có những thay đổi kinh thiên động địa.

Chuyến tàu chở ánh trăng và những dòng tin nhắn bị xoá bây giờ đang ở đâu? Cũng không ai biết chuyến tàu sắp đến ga sẽ đưa cô đến cái kết thế nào.

Không thể tự trách lâu thêm nữa, không thể chỉ biết đến bản thân, gây ra tổn thương cho Lâm Vận Thanh rồi ích kỷ quay lưng gạt đi mọi chuyện.

Đoàn tàu chầm chậm dừng lại, Trần Cẩn Duyệt đứng sau vạch kẻ vàng, mái tóc bay phất phơ bởi cơn gió do đoàn tàu mang đến. Tối nay không có trăng, trăng không đến xem trái tim bất an nhưng kiên định của cô.

Trần Cẩn Duyệt vẫn ngồi ở ghế bên cửa sổ, tấm kính vẫn phản chiếu đôi mắt cô. Nhìn chính mình trong đó, cô nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ của Lâm Vận Thanh.

Đôi mắt đẫm lệ đó Trần Cẩn Duyệt đã nhìn thấy ba lần, cả ba lần đều xuất hiện vào thời khắc không tưởng, Lâm Vận Thanh đã khóc bao nhiêu lần những khi chỉ bản thân chị mới biết?

Chuyến tàu đi qua đoạn đường hầm xa lạ, cơn ù tai lại ập đến, cô lấy điện thoại di động ra mở khung chat với Lâm Vận Thanh, nhấn giữ trượt xuống rồi thả ra hết lần này đến lần khác, cố chấp refresh một điều gì đó. Nhưng vẫn không có gì.

Cô biết Lâm Vận Thanh nhìn thấy, chỉ là không trả lời, nên cũng không gọi điện ép chị phải gặp mình.

Cô nghĩ mình có thể đợi đến tối nay. Nếu Lâm Vận Thanh muốn, đó sẽ là bước ngoặt đổi đời của cô, và nếu chị không muốn, đó sẽ là kết cục, cô vẫn sẽ chấp nhận.

Trần Cẩn Duyệt đến Ôn Thành lúc 11 giờ đêm, sau đó bắt taxi đến khách sạn. Ôn Thành không mưa, dự báo thời tiết cho thấy ngày mai trời sẽ nắng, đây là tin tốt duy nhất trong mắt cô từ suốt đêm qua.

Làm xong thủ tục nhận phòng, cô chụp ảnh phòng gửi cho mẹ, báo mình đã đến nơi.

Hai hộp thoại với Trần Phương và Lâm Vận Thanh đứng đầu danh sách, nhưng đêm đó không ai trả lời cô một câu.

Tiếp đó là một đêm trằn trọc ngủ không yên, Trần Cẩn Duyệt dậy từ sớm lúc 6 giờ hơn, việc đầu tiên cần làm vẫn là kiểm tra lại điện thoại, nhưng vẫn không có tin nhắn mới nào.

Bầu trời ánh màu trắng bạc, một lúc nữa thôi mặt trời sẽ mọc lên. Qua những áng mây nhẹ nhàng trôi, xem ra hôm nay đúng là một ngày nắng.

Đây là lần đầu tiên cô đến Ôn Thành, thực ra không chỉ nơi đây, mà mỗi nơi cô đến trong lần về nước này đều là lần đầu tiên. Ký ức về Bắc Thành trong sáng, ký ức về Nam Thành lãng mạn, kỳ ức về Giang Trấn tạm coi là khốn khổ, còn Ôn Thành... có lẽ Ôn Thành sẽ đầy tiếc nuối.

Mặt trời đang chầm chậm ló rạng thật dịu hiền, ánh nắng tươi đẹp sắp bị lãng phí. Trước hết cô cần tự nhủ rằng nếu đây là kết thúc, cô cũng sẽ chấp nhận, nhưng đột nhiên cô muốn tìm cho mình một lý do, dù chỉ là cho ánh nắng một cơ hội.

Lại mở điện thoại lên, gửi thông tin vé máy bay của mình cho Lâm Vận Thanh.

Cũng là lúc cô chỉ còn 24 tiếng với thành phố này.

Tia nắng đã đến giờ chói mắt, 20 phút sau điện thoại thoáng rung lên, làm sống lại trái tim của Trần Cẩn Duyệt. Cô vội mở tin nhắn ra thì thấy một dãy địa chỉ, theo sau là số phòng. Người gửi: "Lâm Vận Thanh".

Cô vội vàng đáp: "Em đang đến đây, chị đợi em." Sau đó trả phòng, gọi xe rồi lao đi thực hiện màn xưng tội trước khi khởi hành trong ánh nắng sớm mai.

Đứng trước cửa phòng Lâm Vận Thanh, Trần Cẩn Duyệt không do dự mà nhấn chuông cửa rất nhanh. Tuy nhiên, khi chuông reo, cảm giác bất an chợt dâng lên.

Cô nghe thấy sau cánh cửa vẳng lại tiếng bước chân đến gần, tiếp đó có người tháo dây xích chống trộm, ấn tay cầm xuống, cửa mở ra.

Thấy em, Lâm Vận Thanh không biểu lộ nhiều biểu cảm, chỉ nhẹ nhàng đặt cửa lên hút chặn ngăn nó tự động đóng lại, sau đó quay người đi về phía bàn làm việc, lưng dựa vào bàn, tay chống ra sau, mắt nhìn Trần Cẩn Duyệt.

Y như cái đêm sinh nhật cô, y như cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra trong phòng.

Thấy chị mặc áo len đen và quần tây ống rộng, tóc được búi gọn gàng như thể đang chuẩn bị ra ngoài, Trần Cẩn Duyệt bước về phía trước, đóng cửa lại, để vali trong góc tường.

Cô lại được gặp Lâm Vận Thanh sau nhiều ngày trôi qua, từng bước một đến gần chị, mỗi bước đi đều như dẫm lên chính trái tim mình, cho đến khi đứng trước mặt Lâm Vận Thanh.

Quen thuộc, xa lạ, tổn thương và mệt mỏi, mọi cảm giác pha lẫn vào nhau và tỏa ra từ hơi thở của người đối diện. Điều chí mạng nhất là - Lạnh nhạt.

Cô đột nhiên rối bời, hỏi: "Dạo này chị thế nào?"

Lâm Vận Thanh đút hai tay vào túi quần, nhìn em mà không nói gì. Và khi chị không nói gì, Trần Cẩn Duyệt càng không dám cử động, đôi mắt lặng lẽ đỏ lên.

"Ngày mai đi à?" Giọng chị rất trầm, không dao động lên xuống.

"Vâng..."

"Tại sao lại muốn tới đây?" Khi nói điều này, đầu chị cúi xuống nhìn mũi giày, trước mặt là đôi giày vải màu trắng của Trần Cẩn Duyệt.

"Em có điều muốn nói với chị..."

Lâm Vận Thanh giơ tay trái lên, nhìn qua đồng hồ: "Được, nhưng nửa tiếng nữa chị phải ra ngoài."

Trần Cẩn Duyệt thấy mình chẳng khác nào một vị khách đến thăm nơi chị làm việc, cô không còn tư cách chiếm giữ thời gian riêng tư của chị, cũng đã mất đi quyền vòi vĩnh mặc cả.

Sau đó cô nghe thấy tiếng Lâm Vận Thanh bất lực cười: "Chị tưởng ba ngày trước em đã nói hết những điều muốn nói."

"Lâm Vận Thanh..."

"Em xin lỗi." Đôi mắt cô lại không kiềm chế được mà liên tục ứa ra nước, chị nhìn thấy cũng không an ủi cô, khiến cô đã buồn càng thêm buồn.

"Không cần nói lời xin lỗi với chị, Tiểu Cẩn, em không có lỗi với chị..."

[Hệt như những lời mẹ đã nói.]

[Đừng cảm thấy có lỗi.]

"Em không biết nửa tiếng có đủ không. Có lẽ là không. Chị đang vội lắm sao? Chị đang định đi đâu?"

Lâm Vận Thanh lại im lặng, như thể không muốn em tham gia vào.

Và trong khoảng lặng của chị, trái tim bị cắt ra vụn vỡ, đau đớn nhưng bất lực, cô nghĩ mình đáng bị vậy mà.

Khi giọt mắt sắp rơi xuống, cô vội vàng đưa tay lau đi, hỏi chị: "Hay là khi nào chị về nhé? Hôm nay em có thể đợi chị." - Nếu kéo dài hơn nữa e là không được.

Cô đâu biết rằng khi nhìn thấy cô thế này, Lâm Vận Thanh mới là người đau lòng hơn cả.

Lâm Vận Thanh nhìn em, thấy em đang định dứt khoát rời đi, đi cùng bức ảnh và mang theo nỗi nhớ cuối cùng về cô, tại sao chỉ mới vài ngày em đã lại xuất hiện trước mặt mình, với bộ dạng như thế này.

Cô cứ ngỡ mình đã quen cảnh tự chữa lành sau nhiều lần suy sụp, chỉ là lần này mất nhiều thời gian hơn thôi, nhưng không có nghĩa là sóng lòng cô sẽ không cuồn cuộn trỗi dậy thêm lần nữa vì Trần Cẩn Duyệt.

Chưa kể, đã là sóng thì có bao giờ dễ dịu đi, khi nhìn thấy thông tin vé máy bay, khi quay lưng lại với Trần Cẩn Duyệt, khi bước tới bàn làm việc và cả khi thoáng thấy những giọt nước mắt của em - những cơn sóng chưa bao giờ dừng lại.

"Chị định lên chùa Tịnh Sơn thắp hương." Nói xong, Lâm Vận Thanh thay đổi tư thế, tay phải ôm lấy cánh tay, vẫn không nhìn người đối diện.

Vừa nhắc đến ngôi chùa, Trần Cẩn Duyệt chợt nhớ đến câu nói vô nghĩa ở Nam Thành "Mùng 3 đến chùa lễ Phật", nhưng giờ đây cô không còn tự tin để hỏi, liệu chuyến đi này có liên quan đến điều đó hay không?

"Em có thể... đi cùng chị được không?" Trần Cẩn Duyệt rụt rè hỏi.

"Ừm." Thở dài, song cuối cùng vẫn đồng ý.

Lâm Vận Thanh đi đến đầu giường lấy điện thoại. Trần Cẩn Duyệt nhìn theo, phát hiện bên tủ đầu giường có hai chai rượu rỗng, trong tủ có một lọ thuốc ngủ melatonin, còn có... chai nước hoa được cô pha.

Khi chị quay lại, cô vẫn chưa rời mắt.

Lâm Vận Thanh biết em đã nhìn thấy tất cả, nhưng cô không giấu. Hai chai rượu rỗng và chai nước hoa chứa đựng cảm xúc của cô trong bao ngày vừa qua, nỗi cô đơn hay nỗi buồn như cái chết. Có lẽ, cảm xúc ấy sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa sau cảnh bình minh mà cô không nhìn thấy mặt trời.

Mà cô cũng không biết Trần Cẩn Duyệt muốn nói gì khi đã cất công tốn sức chạy đến đây, chẳng thể thay đổi sự thật rằng ngày mai em sẽ lại đi.

Tính từ lúc Trần Cẩn Duyệt vào cửa, Lâm Vận Thanh không hỏi em đến Ôn Thành từ lúc nào, cũng không hỏi em đi từ đâu.

Bỗng chốc ngay cả bản thân cô cũng bàng hoàng, không rõ mình đang mong chờ hay đang chạy trốn khỏi ngày mai?

Lần ly biệt thứ hai của em sẽ mang lại sự giải thoát hay thêm một lần rơi vào đêm tối tăm và ẩm ướt vô tận? Dường như cô đã rũ kiếm đầu hàng, chỉ chờ bị thời gian lăn qua, đè bẹp, nghiền nát mình thành dạng gì cũng được.

"Đi thôi." Cô cầm thẻ phòng đi đến trước mặt Trần Cẩn Duyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK