Có thật là bận đến mức đấy không? Trần Cẩn Duyệt chưa làm việc ở Trung Quốc bao giờ, nhưng thỉnh thoảng cô có lướt mạng xã hội thấy tin tức, nói điểm thi đại học ở Trung Quốc đã lên đến 996.
Nhưng điểm của Lâm Vận Thanh thậm chí còn cao hơn 996.
"Chị ấy thường đi làm lúc mấy giờ ạ?" Trần Cẩn Duyệt cầm chiếc bánh có nhân, chưa nuốt hết đã ngẩng đầu hỏi mẹ.
Trần Phương đứng bên bàn rót sữa cho con gái, nghĩ một lúc mới nói: "Thanh Thanh ấy hả, thường ra ngoài vào khoảng 7-8 giờ."
"Vậy cũng không sớm lắm, sao không hôm nào mình thấy chị ấy nhỉ?" Cô lẩm bẩm.
Sữa chảy ùng ục từ chai vào ly. Trần Phương đưa cốc cho Trần Cẩn Duyệt, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Trần Phương liếc nhìn con gái: "Thế mà không sớm? Ngày nào con cũng ngủ đến 11-12 giờ, còn nói chị đi làm không sớm?"
"Mẹ..." Trần Cẩn Duyệt chỉ biết làm nũng.
"Hiếm lắm con mới về nước nghỉ ngơi, mẹ lại nói con."
"Ở Bắc Thành con có làm phiền chị làm việc không đấy?" Trần Phương cầm một miếng bánh lên.
Bắc Thành...
Chắc là không làm phiền, nhưng mình và chị ấy...
"Đang hỏi con đấy, Duyệt Duyệt." Trần Phương khua tay trước mặt cô.
Trần Cẩn Duyệt hoàn hồn: "À... Không, con làm gì quấy rầy chị ấy."
Cô bĩu môi, vo lớp giấy lót chiếc bánh vừa ăn xong thành một cục, đứng dậy ném vào thùng rác.
"Mẹ, lát nữa con đến nhà Nhậm Tiểu Tiểu, chắc con không về ăn tối đâu."
"Được, chiều nay mẹ đi đánh mạt chược với hội chị em, vậy mẹ sẽ đánh thêm một ván." Trần Phương cũng thoải mái.
Trần Cẩn Duyệt quay người đi vào phòng. Chưa đầy hai giây sau, lại mở cửa thò đầu ra ngoài nói với mẹ: "Vậy mẹ phải thắng nhiều hơn đó!"
"Chắc chắn." Trần Phương cười haha.
Khi Nhậm Tiểu Tiểu lái xe đến đón, vừa hay Trần Cẩn Duyệt đã thay xong quần áo, xách túi đi thẳng xuống cầu thang, không chút chậm trễ.
Cô mở cửa xe bước vào, nhìn trái nhìn phải. "Nhìn gì đấy?" Nhậm Tiểu Tiểu hỏi.
"Xe cậu trông giống xe của chị tớ thế, màu trắng, Audi. Tớ nhận ra logo, còn lại không rõ."
"Thật hả?"
"Lừa cậu làm gì? Nhưng nhìn nội thất cảm giác như đến cả mẫu mã cũng giống."
Nhậm Tiểu Tiểu không thèm tiếp lời bạn mình nữa: "Thế bây giờ đi đâu?"
"Đến luôn nhà cậu nhé?"
"À, có kính râm không? Nắng chói quá."
Nhậm Tiểu Tiểu lật hộp kính trên trần xe xuống, bên trong nằm lặng lẽ một cặp kính râm gọng vàng: "Đeo cái này vào."
Trần Cẩn Duyệt vuơn tay lấy ra rồi đeo lên: "Hay là đi mua cốc trà sữa trước?"
"Vừa hỏi đi đâu xong, cậu nói đi thẳng đến nhà tớ." Nhậm Tiểu Tiểu trợn mắt qua cặp kính râm.
"Ôi dào, đừng dữ thế. Tớ mời cậu trà sữa."
"Phải mời chứ còn gì, lần trước cậu bỏ tớ lại quán bar một mình." Nghĩ đến chuyện đó là cô lại khó chịu vô cùng.
Trần Cẩn Duyệt kéo dây an toàn, thắt chặt cho mình: "Tớ sai, tớ sai, chúng ta đi thôi."
Cửa hàng do Nhậm Tiểu Tiểu chọn nằm trong trung tâm thương mại.
Nhậm Tiểu Tiểu đỗ xe, bước vào cùng Trần Cẩn Duyệt, hỏi cậu muốn uống gì.
Trần Cẩn Duyệt nhìn lên menu. Thật trùng hợp, cũng chính là hãng ở sân bay vài ngày trước. Vì thế cô không suy nghĩ nhiều: "Oolong Thanh Thanh, nửa đường ít đá."
Vừa nghe cái tên này, Nhậm Tiểu Tiểu bật cười, cười xong lại còn "hứ" như khinh bỉ lắm.
"Cười gì mà cười? Cái đó ngon lắm, không tin cứ thử xem." Trần Cẩn Duyệt chột dạ cãi lại, nói thêm với nhân viên gọi món: "Hai cốc, cảm ơn." Sau đó lấy điện thoại ra trả tiền.
"Này, Nhậm Tiểu Tiểu, vừa nãy tớ thấy cậu lái xe, cảm giác cậu đã giống người lớn." Bỗng dưng cô nói không đầu không đuôi.
"Chúng ta đều đã 24 tuổi, nghĩ gì vậy?"
"24 thì sao? Trong ấn tượng của tớ, cậu vẫn là đứa trẻ ăn uống lem nhem hahaha."
Nhậm Tiểu Tiểu nhéo mặt Trần Cẩn Duyệt, bị Trần Cẩn Duyệt cười né tránh. "Nhưng tớ ra nước ngoài sáu năm, có một số thay đổi là chuyện bình thường. Tớ biết, tớ biết."
"Sáu năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện." Nhậm Tiểu Tiểu vừa lấy trà sữa đã được làm xong, vừa đáp lại.
Cũng phải.
Sáu năm mà.
Cô bĩu môi, nhận lấy trà sữa từ tay Tiểu Tiểu, đưa vào miệng.
Lại cắn một miếng Thanh Thanh
"Cũng ngon."
Trần Cẩn Duyệt khoác tay cô bạn: "Thấy chưa, đã nói cũng ngon mà, cậu còn cười tớ."
"Đi thôi, lên tầng."
"Hả? Lên tầng gì?"
"Về nhà chứ đi đâu."
"Hả? Nhà cậu ở trong trung tâm mua sắm?"
Nhậm Tiểu Tiểu lại trợn mắt: "Căn hộ phía trên trung tâm mua sắm!"
Ồ.
Hôm nay dữ dằn thế.
Cô lủi thủi đi theo Nhậm Tiểu Tiểu vào thang máy, thấy Nhậm Tiểu Tiểu ấn nhấn nút tầng 26.
Không hiểu sai sai chỗ nào, rõ ràng hồi nhỏ Nhậm Tiểu Tiểu là người lẽo đẽo đi theo bị mình "bắt nạt", giờ đến lượt mình bị bắt nạt.
Không hiểu.
"Ding--" Thang máy mở ra, cô đi theo người trước mặt, nhìn Nhậm Tiểu Tiểu mở khoá bằng dấu vân tay rồi dẫn cô vào.
"Wow, nhà cậu tuyệt vời quá." Căn hộ không lớn. Đó là một căn hộ dành cho một người có hai tầng, rộng rãi hơn kiểu Loft thông thường một chút. Toàn bộ một mặt trong phòng khách lắp cửa sổ chạm sàn sát trần, tầng phòng cao, tầm nhìn thênh thang trông ra khu phố.
"Cũng thường thôi. Bố mẹ tớ trả tiền mua, chứ không tớ làm sao ở được."
"À, mật khẩu là 091916, muốn đến ở thì cứ tự đến."
"Hả?"
"Mật khẩu khóa cửa." Nhậm Tiểu Tiểu thay giày, đi tới ghế sofa, ngang qua Trần Cẩn Duyệt, nhẹ gãi mũi.
"Huhuhuhuhu, Nhậm Tiểu Tiểu, không tốn công mình bao bọc cậu hồi còn đi học, cậu đúng là người chị em tốt của tớ."
Nhậm Tiểu Tiểu trợn mắt lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Trần Cẩn Duyệt đi theo, dựa vào ghế sofa.
"Sao hôm nay lại có thời gian chơi với tớ? Không đi làm à?"
"Sáng dậy không nổi nên nghỉ phép. Sau đó cậu nhắn tin đến, kêu là chán quá." Nhậm Tiểu Tiểu cầm điều khiển lên bật TV, chọn bừa một chương trình tạp kỹ
"Tối hôm đó, hai người thế nào?"
Trần Cẩn Duyệt ngây ra: "Hả?"
Nhậm Tiểu Tiểu không trả lời, quay đầu nhìn và nháy mắt với cô, chờ cô phản ứng.
"À thì, chị ấy..."
"Chị ấy hôn tớ."
Lần này đến lượt Nhậm Tiểu Tiểu không nhịn được nữa: "Cái gì?!"
"Hai người quay lại chưa?"
"Chưa."
"Vậy thế này là thế nào?"
"Chẳng biết. Chỉ hôn tớ một cái, hết..."
Trần Cẩn Duyệt đặt trà sữa lên bàn trà, nằm lên đùi Nhậm Tiểu Tiểu, thở dài.
"Vậy cậu với chị ấy ở Bắc Thành..." Nhậm Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn cô bạn.
"...Không có chuyện gì xảy ra cả." Trần Cẩn Duyệt lại thở dài.
"Hai đêm ngủ chung một chiếc giường, chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Được đấy." Nhậm Tiểu Tiểu không nhịn được cười.
Trần Cẩn Duyệt kéo chiếc gối trên sofa ôm vào lòng: "Đừng cười tớ nữa, theo cậu thì, chị ấy có ý gì?"
"Thì cậu hỏi thẳng đi, sao tớ biết được."
"Nhậm Tiểu Tiểu."
"Hử?"
"Nếu tớ nói ra, cậu không được mắng tớ. Tớ nghĩ bây giờ như vậy... đã tốt hơn mong đợi của tớ nên cũng không dám hỏi chị ấy.
Chỉ là, Lâm Vận Thanh... chịu ôm tớ, quan tâm tớ, như thể chuyện sáu năm trước chưa từng xảy ra... Tớ đã thấy đủ mãn nguyện.
Chỉ sợ hỏi xong, ngay cả cái ôm cũng không còn."
Nói rồi, cô ghì chặt chiếc gối trong tay, không nhìn Nhậm Tiểu Tiểu.
Nhậm Tiểu Tiểu im lặng mãi mới lên tiếng: "Nếu chỉ là vấn đề giữa hai người, làm như vậy cũng được. Nhưng không phải hôm đó cậu nói chị ấy sắp hẹn hò sao?"
Phải, còn có Giang Hải Đào kẹp ở giữa.
Trần Cẩn Duyệt vùi đầu vào gối, rên rẩm buồn bã: "Ừm..."
Nhậm Tiểu Tiểu nói cũng không sai, chuyện này còn liên quan đến người thứ ba. Cho dù cô sẵn sàng duy trì mối quan hệ mập mờ với Lâm Vận Thanh, chưa chắc Lâm Vận Thanh sẽ đợi cô.
Cô cũng không mong đợi Lâm Vận Thanh sẽ bỏ Giang Hải Đào vì mình sau khi chị đã nói "đang suy nghĩ". Nếu chị biết nghĩ như vậy thì mọi chuyện đã không phát triển đến ngày hôm nay.
Vậy nếu cứ ở trong tình trạng mập mờ, nếu một ngày nào đó Lâm Vận Thanh đột nhiên nói chị đã suy nghĩ kỹ và sẽ chấp nhận Giang Hải Đào. Chẳng phải mình còn đáng thương hơn sáu năm trước sao? Khi đó mình sẽ trở thành một món đồ chơi bị bỏ rơi đúng nghĩa.
Thật khó chịu.
Nhậm Tiểu Tiểu đặt tay lên gối ôm, ấn nhẹ tạo ra ít khe hở, kẻo Trần Cẩn Duyệt tự làm mình nghẹt thở mà chết.
"Trong tình cảnh của cậu, đổi thành ai cũng sẽ rối trí. Những kinh nghiệm hạn hẹp của tớ thực sự không giúp ích được gì."
"Hay là chúng ta..."
"Sao?" Trần Cẩn Duyệt ngước mắt nhìn, nghĩ cô bạn có thể đưa ra vài lời khuyên hữu hiệu.
"Xem TV đi."
"Nhậm Tiểu Tiểu!"
Cô giận mà chịu hết nổi, rút gối ra đánh người ta.
Nhậm Tiểu Tiểu vừa cười vừa tăng âm lượng chương trình tạp kỹ, nhún đùi, ra hiệu cho người nằm trên đùi mình đổi hướng, mặt nhìn về phía TV.
Hai người xem phim, trò chuyện về đủ thứ, nói về các bạn học cũ, tâm sự về cuộc sống ở nước ngoài của Trần Cẩn Duyệt. Không ai nhắc đến Lâm Vận Thanh nữa.
[Nói sau vậy]. Chủ động trốn thoát là quy tắc sinh tồn quan trọng trong cuộc sống. Trần Cẩn Duyệt nghĩ.
Nằm trên sofa mãi cho đến hơn 6 giờ, máy sưởi trong phòng ấm áp, suýt nữa thì cô ngủ quên, may mà được âm thanh của TV đánh thức. Cô quay đầu nhìn Nhậm Tiểu Tiểu, thấy cô bạn đang làm gì mà lướt điện thoại miết.
"Đang làm gì đấy?"
"Gọi đồ ăn mang về. Có muốn ăn gà cay không?"
"Ăn."
"Thịt bò hầm?"
"Ăn."
"..., có món gì cậu không muốn ăn không?"
"Không ăn rau mùi. À phải, thêm một phần khoai tây thái lát chua cay."
"OK."
......
Hai người lại ngồi trên thảm, ăn xong đồ gọi về đặt trên bàn trà. Nhậm Tiểu Tiểu hỏi Trần Cẩn Duyệt có muốn ở lại qua đêm không? Trần Cẩn Duyệt từ chối, nghĩ nhỡ như hôm nay Lâm Vận Thanh về nhà sớm thì sao.
Nhưng không thể nói ra câu này, một là sợ nói ra sẽ không linh nghiệm, hai là không muốn nhìn thấy Nhậm Tiểu Tiểu trợn mắt với mình lần thứ tư.
"Được, vậy tớ tiễn cậu." Nhậm Tiểu Tiểu xoay chìa khóa xe, cầm áo khoác rồi xuống tầng cùng Trần Cẩn Duyệt.