• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Không muốn rời đi thêm một lần nào nữa.] Ý nghĩ ấy vừa loé lên đã khiến Trần Cẩn Duyệt trăn trở không biết nên bắt đầu thổ lộ ra sao.

Sự kiên nhẫn vốn có tan đi đâu hết rồi? Mới sáng còn chủ quan nghĩ mình còn tận một tháng nghỉ phép, đến đêm qua lại đổi thời gian thực hiện từ "về Hải Thành" thành "ngày mai".

Thậm chí còn tự an ủi mình rằng, nói rõ mọi thứ ngay từ ngày đầy xuân năm mới sẽ khiến cả năm luôn suôn sẻ như ý.

Nằm cạnh là Trần Phương đã ngủ say, Trần Cẩn Duyệt thì vẫn trằn trọc không yên. Cô thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, Lâm Vận Thanh vẫn còn thức. Cô giơ tay ấn bật điện thoại lên, ánh sáng chói mắt trải đầy căn phòng tối, nheo mắt nhìn thời gian, ba giờ sáng.

Cô không thể ngủ được là vì Lâm Vận Thanh. Còn tại sao Lâm Vận Thanh mất ngủ, cô không biết.

Lúc đó Lâm Vận Thanh đang ngồi trước máy tính, bên tay là hai chai nước khoáng rỗng vỏ, đang có chút thiếu kiên nhẫn, lấy bút viết gì đó lên tờ giấy nhắn của khách sạn, rồi lại sốt ruột gạch bỏ.

Trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới, là Giang Hải Đào: "Tôi kiểm tra dựa trên bản logic bà đưa chiều nay, vẫn chưa đúng."

Lâm Vận Thanh nhìn câu nói đó, ném bút lên bàn, ngửa người ra sau.

Tin nhắn thứ hai được gửi tới, vẫn là Giang Hải Đào: "E rằng chúng ta phải gặp Triệu Mạn đối chiếu."

Lâm Vận Thanh đứng dậy, ném chai nước uống hết vào thùng rác, suy nghĩ hay là gọi điện cho lễ tân gửi thêm hai chai nữa?

Tin nhắn thứ ba của Giang Hải Đào như một lưỡi dao truy sát, không chừa chỗ cho cơ hội xuất hiện cơ may: "Tốt nhất là trước khi đi làm lại."

Lâm Vận Thanh ngồi lại trước máy tính: "OK, ông nghỉ ngơi trước đi." Gõ xong, cô gập máy tính, ném mình lên giường.

Màn pháo hoa rực rỡ ở Nam Thành vừa tan chưa được bao lâu, giấc mơ đẹp năm mới của cô cũng trôi theo chiều gió.

Cô đã thức trắng đêm.

Tám giờ sáng, cô nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh - chắc là Trần Phương đã dậy. Cô cũng đứng lên đi đánh trăng rửa mặt và trang điểm nhẹ.

Bước ra phòng khách, thấy mẹ đang đứng ngoài ban công tập giãn cơ.

"Mẹ." Lâm Vận Thanh đi tới.

Trần Phương đang xem livestream trên điện thoại di động, đúng lúc làm đến động tác vươn vai ra sau gáy: "Thanh Thanh, dậy rồi à, sao không ngủ thêm."

Lâm Vận Thanh kéo ghế lại, hơi xoay qua chếch về hướng Trần Phương, nói: "Mẹ, có vẻ như con phải về Hải Thành trước, công việc xảy ra vài vấn đề."

"Hả?" Trần Phương khựng lại, tạm dừng livestream trên điện thoại.

"Sao mà vội thế, mùng 1 đầu năm đã muốn về?"

"Chuyện nghiêm trọng không?"

"Không phải rất nghiêm trọng, chỉ là khá gấp."

Trần Phương cũng cúi người ngồi xuống một chiếc ghế khác: "Thế định khi nào về?"

Trần Phương đã quen cảnh Lâm Vận Thanh đi sớm về muộn, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống thế này ngay giữa Tết. Điều khiến Trần Phương lo không phải là Tết, mà là khả năng Lâm Vận Thanh gặp chuyện nhưng lại giấu không chịu nói ra.

"Chắc là trưa nay."

Trần Phương cau mày, gật đầu, không hỏi thêm.

"Con đi gọi Tiểu Cẩn dậy, chúng ta cùng ăn sáng."

"Dạ, vâng."

Lâm Vận Thanh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, đứng trước cửa hít sâu một hơi, gõ hai tiếng cốc cốc, không ai trả lời. Cô đợi hai giây trước khi đẩy cửa bước vào.

Trần Cẩn Duyệt vẫn đang ngủ say, phiền phức trở mình trước tiếng đẩy cửa, vẫn chưa tỉnh.

Lâm Vận Thanh đi đến bên giường, không vội đánh thức em, mà dựa người lên giấy dán tường vân nổi màu gạo trắng, suy nghĩ xem nên nói thế nào.

Nên nói thế nào để em không quá thất vọng? Liệu em có giận không? Có thấy buồn không?

Trong lúc Lâm Vận Thanh đang suy nghĩ, mí mắt Trần Cẩn Duyệt giật giật như cảm nhận được có người đang ở bên cạnh mình, thế là mơ mơ màng màng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy một người, chớp chớp.

"Á!" Trần Cẩn Duyệt giật mình, ngồi bật dậy, ôm chăn bò đến bên kia giường theo phản xạ.

Phải mất hai giây cô mới bình tĩnh lại: "Lâm Vận Thanh! Sao chị lại ở đây?" Giọng tuy vẫn khàn khàn, nhưng âm lượng không hề bé.

Lâm Vận Thanh buồn cười, vội vàng nói: "Gọi em dậy ăn sáng."

"Bây giờ... là mấy giờ?"

Lâm Vận Thanh giơ tay xem giờ, thành thật trả lời: "Ừm... 8 giờ 32."

"Sao sớm thế?" Trần Cẩn Duyệt bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên Lâm Vận Thanh không nói gì, chị ngồi xuống cạnh giường, bởi vì vừa rồi Trần Cẩn Duyệt vừa lăn vừa bò dịch ra đằng xa nên không nắm tay em được, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi giày mình.

"Tiểu Cẩn..."

Đối phương không nói gì.

"Một dự án của chị xảy ra vấn đề."

Trần Cẩn Duyệt vẫn im lặng.

"Có lẽ chị phải về xử lý trước."

Cô không hiểu, tại sao cùng một chuyện mà khi nói với em lại khó khăn gấp hàng triệu lần, phải nhặt nhạnh từng chữ, phải khéo léo biểu đạt đến thế.

Một câu nói phải dừng lại hai lần mới xong. Cô ngẩng đầu lên nhìn em, hoá ra đối phương không giận, chỉ là nhìn bằng mắt thường cũng thấy sự tủi thân toát lên khắp người.

"Vậy hôm nay chị phải đi ngay à?"

"Hmm... Có lẽ ăn sáng xong chị đi."

Trần Cẩn Duyệt buông chăn ra, dịch tới nắm tay chị.

"Sau đó chị sẽ quay lại chứ?"

Cô biết chắc là sẽ không, bởi nếu có thì Lâm Vận Thanh đã nói lời an ủi ngay từ đầu, nhưng cô vẫn cố chấp.

"Chắc là không quay lại nữa. Chị xin lỗi, Tiểu Cẩn, chị biết..."

[Chị biết em rất mong chờ chuyến đi này]. Nửa câu sau chưa kịp nói hết đã bị Trần Cẩn Duyệt cắt ngang.

"Đừng xin lỗi, cũng đâu phải lỗi của chị."

Cô có tư cách gì mà tức giận hay trách móc Lâm Vận Thanh? Nếu không phải nhờ chị làm việc chăm chỉ đến thế, thì lấy đâu ra chuyện đón Tết ở Nam Thành.

Nghe vậy, Lâm Vận Thanh không khỏi sững sờ, bỗng trong lòng mềm mại hẳn đi.

Cô đan những ngón tay của mình vào những kẽ tay em, mười ngón đan xen cùng em.

"Ôm ôm..."

Nghe thấy hai từ này, Trần Cẩn Duyệt còn tưởng đó là điều mình nói - nhưng rõ ràng không phải, là Lâm Vận Thanh bắt chước giọng điệu của cô ngày hôm qua.

[Thật dễ thương.]

Nếu cô buồn, chắc chắn Lâm Vận Thanh càng buồn hơn cô.

Cô vội vàng chạy tới ôm lấy Lâm Vận Thanh từ phía sau.

Trái ngang thay, điện thoại của Lâm Vận Thanh reo lên thật không phải lúc, từ góc độ của cô có thể thấy rõ, là cuộc gọi của Giang Hải Đào.

Khi cái ôm còn chưa kịp ủ ấm, cô đã đành phải lại buông tay.

Lâm Vận Thanh đứng dậy trả lời điện thoại. Trần Cẩn Duyệt không nghe rõ người gọi nói gì, chỉ biết chị đơn giản trả lời "chiều nay", "ừ" và "hiểu rồi", sau đó cúp máy.

Thấy Lâm Vận Thanh không có ý định ngồi xuống nữa, cô cũng đứng dậy rời giường.

"Sau này chúng ta sẽ bù chuyến đi lần này né..." Cô nghe Lâm Vận Thanh nói.

"Được."

Nếu Lâm Vận Thanh nói sẽ có sau này, vậy thì sẽ có sau này, sao chị lừa mình được.

Vì lời hứa nho nhỏ ấy mà tâm trạng cô tươi sáng hơn. Không phải sự việc có hy vọng là tốt nhất sao?

Lâm Vận Thanh luôn luôn là gấu bông an ủi hợp lý của cô.

Nghĩ đến những suy nghĩ khiến bản thân mất ngủ đêm qua, cô âm thầm ấn định thời gian thực hiện là "về Hải Thành".

Khi về lại Hải Thành, nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện ra trò với Lâm Vận Thanh.

Ăn sáng xong, Trần Cẩn Duyệt đi cùng mẹ đưa chị đến bãi đậu xe của khách sạn.

"Con phải lái xe đến chỗ đại lý, còn lại vài ngày mọi người đặt xe nhé, xem chỗ nào an toàn một chút." Lâm Vận Thanh dặn dò.

"Đừng lo, về đến nơi nhớ ăn uống đầy đủ, chỉ sợ Tết nhất Hải Thành không gọi được đồ ăn mang về."

"Không sao đâu mẹ, con ở cùng đồng nghiệp."

Trần Cẩn Duyệt lại nghĩ đến cuộc điện thoại với Giang Hải Đào, vậy nên, mấy ngày nay chị cũng sẽ ở cùng Giang Hải Đào?

Cô nghĩ, cảm thấy không cam tâm.

Dang tay ôm Lâm Vận Thanh, cô nói: "Lần sau chúng ta cùng nhau đến Nam Thành nhé."

Đó là một cái ôm đột ngột đối với Lâm Vận Thanh, Lâm Vận Thanh liếc nhìn Trần Phương, sau đó thu hồi ánh mắt: "Được." Sau đó buông ra.

Lâm Vận Thanh vừa đi, Trần Cẩn Duyệt lập tức mất hết tâm trạng.

Hai mẹ con khoác tay nhau về phòng. "Hôm nay chúng ta làm gì?" Trần Phương hỏi.

"Đi chợ đi. Nhưng con muốn ngủ thêm một lúc nữa." Cô ngáp dài.

Trần Phương mặc kệ con gái, lấy điện thoại ra tìm lại buổi livestream trước đó, chuẩn bị làm tiếp việc buổi sáng còn chưa xong.

Nam Thành đón mùng một Tết trong ánh dương nắng chói cao vợi, mang theo hơi ấm đó đây.

Vậy mà Lâm Vận Thanh lại một mình kéo vali băng qua hai nghìn cây số, lao đầu vào cơn gió lạnh của Hải Thành.

Trong chuyến bay ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng nhắm được đôi mắt đã mở suốt đêm, làm một giấc mơ ngọt ngào về tương lai, và về em, tại Nam Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK