• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tâm trạng khó diễn tả thành lời, Trần Cẩn Duyệt nói lời tạm biệt cuối cùng với Nhậm Tiểu Tiểu rồi lên tàu cao tốc đến Giang Trấn.

Hoặc có thể nói là lên chuyến tàu biệt giã Hải Thành, không khó như cô tưởng, ít ra lúc này cô không rơi nước mắt.

Đi chuyến đêm nên có ngồi cạnh cửa sổ cũng bằng không: Vừa không có cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp, vừa chẳng thấy những ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng thành phố và cả lòng người sáng bừng. Cửa sổ giảm tốc đắt tiền đã mất chức năng triệt tiêu biến dạng ánh sáng, giờ đây trông chỉ như một tấm gương bình thường, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt trong xe và khuôn mặt cô với quầng thâm trĩu nặng dưới mắt.

Lại một lần nữa cô ấn điện thoại, mở khóa, vuốt hai lần rồi khóa màn hình, lặp đi lặp lại nhiều lần trong vô thức.

Trước đây cô cũng từng lặp lại như vậy, là khi Trần Phương đến bệnh viện và lần đầu tiên cô biết Giang Hải Đào là một người khá giả đến thế.

Cuối cùng Trần Cẩn Duyệt vẫn ấn vào hộp thoại với Lâm Vận Thanh, tin nhắn cuối cùng mà cô không trả lời lúc đó là "Em có về không?"

Cảm giác như thời gian và không gian chồng chéo lên nhau. Bây giờ vẫn chưa quá muộn để cô trả lời: "Không".

Nhưng tất nhiên cô không thần kinh đến mức trả lời bất cứ điều gì. Cô thoát ra ấn vào ảnh đại diện, thật cẩn thận kẻo bấm nhầm chức năng "chọc nghẹo", nếu làm vậy sẽ rất khó xử. Hiện lên trước mắt cô vẫn là giao diện trống rỗng với dòng chữ "Chỉ hiển thị trong ba ngày" không mấy ấm áp.

Tàu vào đường hầm, áp suất không khí nén xuống bên màng nhĩ nhạy cảm, khiến đôi tai ù đi. Cô lắc đầu muốn thoát khỏi cảm giác đó nhưng chẳng ích gì. Cô quay lại trang danh sách tin nhắn, bỏ ghim tin nhắn với Lâm Vận Thanh, sau đó vuốt sang trái, xóa lịch sử trò chuyện.

Chuyến tàu kéo dài hơn một tiếng vượt qua nhiều đoạn đường hầm, dừng lại tại một nhà ga đằng xa, không nhiều người cùng xuống tàu, cô kéo vali ra sân ga, đứng cạnh là một người đàn ông trung niên tranh thủ vài phút hút thuốc lá trước khi tàu đến, khói bay mù mịt. Cô không thích mùi khói nên lập tức bước lên thang cuốn.

Không biết điểm dừng tiếp theo sẽ đến đâu, chuyến tàu ấy chở một mảng ánh trăng và thông tin số bị Trần Cẩn Duyệt xóa sạch, tóm lại là đi.

Khi đến khách sạn, đúng như dự đoán, Trần Cẩn Duyệt thấy mẹ đang đánh mạt chược với hội chị em, cũng may bốn vé du lịch mà cô mua không hề phí hoài.

Cô đứng ở bàn ngáp dài, thông báo về sự có mặt của mình. Trần Phương liếc nhìn con gái nhân lúc máy mạt chược đang xáo bài, sau đó nhìn sang chiếc vali trong tay con: "Ngày mai đoàn du lịch về, tối nay con mới đến mà mang nhiều đồ thế làm gì?"

"Con bận vài việc nên đến muộn. Hai mẹ con mình ở lại thêm hai ngày nữa nhé."

Chào các cô các bác xong, Trần Cẩn Duyệt cầm thẻ về phòng trước.

Khi Trần Cẩn Duyệt tắm rửa xong đã là 11 rưỡi đêm, Trần Phương kết thúc ván bài sớm, bật TV lên xem chờ con gái.

"Con có đói không?"

"Dạ? Không đói. Dạo này mẹ với các cô chơi có vui không?" Cô bước tới ngồi cạnh mẹ.

"Giờ mới biết hỏi à?"

"Chậc, tại con bận việc mà."

"Bạn gì mà bận? Con có việc gì mà bận?"

Trần Cẩn Duyệt không trả lời, vén tóc nằm lên đùi mẹ.

Trần Phương cúi đầu nhìn con hái, vẻ mặt ảm đạm.

"Sao trông mẹ có vẻ không vui vậy? Mẹ thua tiền à?"

Thật lạ lùng, Trần Phương không trừng mắt với cô như thường, cũng không bảo cô đừng nói những lời xui rủi, mà hỏi ngược lại: "Gần đây con có vui không?"

Bình thường thì không sao, nhưng bất ngờ bị hỏi ngay giữa cái đêm tình cảm hai mẹ con đang thắm thiết thế này, rất dễ khơi gợi cảm xúc mềm yếu trong con người ta.

Cô quay người đi, đối mặt với TV: "Cũng vui ạ."

Trần Phương tự lẩm bẩm: "Thời gian trôi qua nhanh quá, con đã 25 tuổi rồi."

"Vâng."

"Chớp mắt cái đã ở nước ngoài sáu năm, con như đột nhiên lớn lên vậy."

"Vâng..."

"Nhưng mà, mẹ, cả sáu năm mẹ không ra nước ngoài thăm con lần nào."

Trần Cẩn Duyệt quay đầu lại, nhìn mẹ.

"Vé máy bay đắt, mệt người nữa. Với cả bây giờ không giống ngày xưa, thỉnh thoảng có thể gọi video nên không có cảm giác con đang ở quá xa nhà."

"Ồ."

"Con không giống con ruột của mẹ lắm nhỉ."

"Lâm Vận Thanh giống hơn."

Trần Phương đánh vào hông con gái: "Lại nói vớ vẩn."

Trần Cẩn Duyệt không khỏi bật cười: "Hồi nhỏ mẹ toàn đánh con vì con nói thế."

"Bây giờ con nói mẹ cũng đánh." Vừa dứt lời lại đánh thêm cái nữa.

Khi còn nhỏ, Trần Cẩn Duyệt không dễ nói chuyện với Trần Phương như bây giờ, bà rất khắt khe với Trần Cẩn Duyệt.

Không được ra ngoài chơi với các bạn quá muộn, không được lấy tiền tiêu vặt mua những món đồ chơi vô nghĩa trong quầy tạp hoá. Không được phân tâm khi ăn cơm, không được chọc đũa vào cơm.

Không được làm phiền Lâm Vận Thanh.

Trần Phương không có nhiều thời gian để ý và chăm sóc, nhưng nếu Trần Cẩn Duyệt bị bắt gặp, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị mắng.

Trong trường hợp của Trần Cẩn Duyệt, hệ tham chiếu khuôn mẫu "mẹ hiền cha nghiêm" là Trần Phương và Lâm Vận Thanh.

Khi còn nhỏ Trần Cẩn Duyệt cảm thấy mình không thích Lâm Vận Thanh. Bởi vì chị ấy quá tốt, ai cũng thích chị ấy, làm cô trở nên vô cùng không đáng yêu.

Nhưng Lâm Vận Thanh luôn để cho cô bắt nạt mà không hề mách mẹ hay lên tiếng. Vì vậy cô trút hết sự bất mãn dồn nén đối với mẹ lên Lâm Vận Thanh để tâm trạng được cân bằng.

Khi Trần Cẩn Duyệt học lớp năm, không hiểu sao trong lớp nổi lên trò rút thăm trúng thưởng, một lần chơi là 5 xu, chọc vào một trong các ô vuông để được nhận thưởng, phần quà tuyệt nhất là một con gấu bông to bằng nửa người. Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là một dạng "hộp mù" sơ khai.

Cứ tan học là cô lại bộ đến quán tạp hoá cùng Nhậm Tiểu Tiểu, mỗi người trả 5 xu, chốt hạ liền tay, tuỳ ý trời vậy. Trần Cẩn Duyệt luôn là người không may mắn, một bảng 80 ô nhưng chưa bao giờ cô chọn được ô nào khiến người ta phải trầm trồ.

Hôm đó, cũng thường lệ, cô nhét các phần thưởng được viết nguệch ngoạc vào túi mà quên mất hôm nay là ngày mẹ về. Trần Phương kiểm tra lại túi áo trong lúc giặt đồ, phát hiện ra con gái lại tiêu tiền bừa bãi, thế là gọi Trần Cẩn Duyệt ra mắng cho một trận, không cho tiêu tiền vào những thứ này nữa. Trần Cẩn Duyệt cãi lại: "Bạn nào cũng chơi mà, sao con lại không được!"

"Không được là không được! Cấm có tiêu tiền bừa bãi."

Trần Cẩn Duyệt tức tối về phòng đóng sầm cửa lại. Khi đó căn nhà thuê chỉ có hai phòng ngủ nhỏ, cô và Lâm Vận Thanh ở cùng nhau. Vừa về phòng, Lâm Vận Thanh đã nhìn cô, nói ngày mai chị sẽ đón em tan học.

Cô "ừ" một tiếng, rồi không nói chuyện với ai nữa.

Ngày hôm sau, khi Lâm Vận Thanh đạp xe đến trường cô, tình cờ gặp cô và Nhậm Tiểu Tiểu đang đứng ở cửa quán tạp hoá.

Nhậm Tiểu Tiểu hỏi hôm nay có đi chơi rút thăm không? Trần Cẩn Duyệt trề môi, nói không đi nữa, mẹ không cho, nhưng có thể đi chọn một cái với cậu.

Nhậm Tiểu Tiểu nói, đừng theo tớ, cậu xui lắm.

Cô giận tím người.

Lâm Vận Thanh đứng cạnh hỏi, muốn chơi không?

Cô nói: "Muốn chứ, nhưng mẹ không cho". Giọng tủi thân phụng phịu.

Lâm Vận Thanh móc hai đồng xu trong túi ra đưa cho cô: "Vậy chơi nốt lần cuối, lần sau không chơi nữa, nhé?"

Cô nheo mắt nhìn chị, hỏi: "Thật sao?" Thấy chị gật đầu, Trần Cẩn Duyệt liền đắc chí giơ đồng xu đưa cho chủ quán: "Chú ơi, cho cháu rút bốn lần!"

Nói xong cô lắc đầu, vênh mặt với Nhậm Tiểu Tiểu.

Đáng tiếc cô chỉ được đắc chí chưa đầy hai phút. Suy cho cùng, đối với những người kém may mắn, không có sự khác biệt quá lớn giữa rút một lần và rút bốn lần.

Lại một lần nữa cô nhét giải thưởng được viết nguệch ngoạc vào túi, hậm hực ngồi lên yên sau xe đạp, quay về nhà.

Khi bị mẹ bắt quả tang lần thứ hai, đã quá muộn để cô hối hận vì mình đã quá bất cẩn.

Trần Phương đã giận càng thêm giận, mắng cô nặng hơn lần trước, Trần Cẩn Duyệt mím môi không nói gì. Bỗng Lâm Vận Thanh lên tiếng trước: "Mẹ... là do con mua cho Tiểu Cẩn, mẹ đừng trách em."

Trần Phương mặc kệ, vẫn trách mắng Trần Cẩn Duyệt.

Bị mắng, nước mắt Trần Cẩn Duyệt rưng rưng, tủi thân lên đến đỉnh điểm, tuổi còn nhỏ, không biết rằng có những lời không nên nói ra, bởi chúng gây sát thương đau hơn cả dao cứa.

Cô vừa khóc vừa nói: "Con mua thì mẹ mắng con, chị mua thì mẹ cũng mắng con, mẹ thiên vị. Rõ ràng con mới là con gái ruột của mẹ."

Nói xong, Lâm Vận Thanh đứng cạnh, cắm móng tay vào lòng bàn tay, không nói gì.

Trần Phương càng tức giận hơn bao giờ hết, đánh lên người Trần Cẩn Duyệt, hỏi con có biết con đang nói gì không?

Những đòn đánh nối tiếp nhau. Đây là lần đầu tiên cô bị Trần Phương đánh.

Trần Cẩn Duyệt khóc đến mức thở không ra hơi, Lâm Vận Thanh chặn trước mặt cô: "Mẹ, Tiểu Cẩn còn nhỏ, mẹ đừng đánh em..."

Chỉ có thế mới chặn được trận đòn.

Lâm Vận Thanh nhanh chóng đưa em về phòng, vén nửa áo em lên, nhẹ nhàng xoa chỗ đỏ cho em, hỏi em có đau không? Trần Cẩn Duyệt chỉ biết khóc, đâu còn sức trả lời chị, khóc mà nước mắt nước mũi chảy cả vào miệng.

Khi đã mệt lử vì khóc, Trần Cẩn Duyệt mới nức nở: "Đã xui xẻo thì chớ, chẳng rút được gì, lại còn bị mẹ đánh".

Cứ như cả thế giới đều không đứng về phía cô.

Lâm Vận Thanh lau sạch mũi cho em bằng ống tay áo, ôm em, nhẹ nhàng an ủi em, mặc kệ những lời ngu ngốc em vừa nói: "Họ lừa mình đấy, thứ đó không có giải gì đâu, không phải do em xui xẻo."

"Thật sao?"

"Thật. Hơn nữa vận may của Tiểu Cẩn cần đặt ở chỗ khác." Cô xoa đầu em, chỉ cần có thế nước mắt em đã ngừng rơi.

"Thật?"

"Thật".

Lâm Vận Thanh khẳng định chắc nịch, như một người biết xem bói đang tiết lộ câu trả lời về tương lai.

Trần Cẩn Duyệt tin là thật.

Cô bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa.

[Hơn nữa vận may của Tiểu Cẩn cần đặt ở chỗ khác.]

Lúc đó cô không biết, vận may hay vận rủi, ngay từ đầu đã được định sẵn là người trước mặt cô.

Rất hiếm khi Trần Cẩn Duyệt cảm thấy mệt mỏi đúng giờ đi ngủ. Cô ngồi dậy, vươn vai và nói muốn ngủ.

Trần Phương hỏi thêm một câu: "Chị con ở nhà một mình à?"

"Vâng, đúng vậy."

"Con bé vẫn ổn chứ?"

"Ổn chứ, có gì mà không ổn." Nói xong cô quay về phòng, trốn dưới chăn.

Sáng sớm hôm sau, Trần Phương dậy đưa ba chị em lên xe buýt trở về Hải Thành, còn mình và con gái tiếp tục ở lại Giang Trấn.

Thời tiết không thuận lợi, Giang Trấn bắt đầu mưa, Trần Cẩn Duyệt coi tiếng mưa như tiếng ồn trắng, ngủ đến tận mười hai giờ trưa.

Ăn xong bữa trưa cùng mẹ tại khách sạn, Trần Cẩn Duyệt ngồi trên ban công ngắm cảnh núi non, không cần đi đâu cả.

"Con mang theo đủ đồ chưa?" Trần Phương hỏi.

"Vâng đủ rồi, sáng sớm Chủ nhật tàu cao tốc sẽ về Hải Thành, mẹ về nhà còn con ra sân bay."

"Vậy tóm lại vẫn cần về Hải Thành, sao thứ Bảy không về nhà thu dọn hành lý, Chủ nhật ra sân bay sau?"

"Con muốn ở lại Giang Trấn chơi với mẹ thêm hai ngày nữa mà."

Trần Phương hừ lạnh: "Muốn chơi với mẹ thì sao không đi từ sớm. Hơn nữa, bây giờ chúng ta chỉ ngồi ngoài ban công ngắm mưa thôi mà?"

Trần Cẩn Duyệt cười, im lặng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, không có ý định dừng lại.

Trần Phương nhớ đến Lâm Vận Thanh, bảo để mẹ gọi điện hỏi thăm xem Thanh Thanh ở nhà có ổn không. Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt đứng dậy, nói ngoài ban công hơi lạnh nên quay về phòng.

Không lâu sau, cô nghe thấy Trần Phương nói: "Hình như Thanh Thanh bận quá, không nghe máy."

Buổi tối trời ngớt mưa, hai mẹ con đi dạo một vòng trung tâm Giang Trấn và dùng bữa tại một quán ăn địa phương. Thấy măng khô ở Giang Trấn vô cùng ngon miệng, Trần Phương mua một ít măng tươi từ một cửa hàng nào đó, nói muốn mang về Hải Thành làm thịt lợn xào măng cho Lâm Vận Thanh ăn thử.

Nói đến đây, nhớ ra Lâm Vận Thanh vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat, thế là Trần Phương gọi điện thoại, vẫn không trả lời.

Trần Phương bắt đầu thấy lo, hỏi Trần Cẩn Duyệt: "Dạo này chị con có bận lắm không?"

Trần Cẩn Duyệt đi đằng trước, nói bận làm dự án năm mới.

Thầm nghĩ, mình đã ép chị ấy nghỉ vài ngày, chắc mấy hôm nay chị ấy đang làm bù những việc trước đó.

Sáng thứ sáu, Trần Cẩn Duyệt đang ngủ thì bị Trần Phương đánh thức, hỏi có thông tin liên lạc của Triệu Mạn không?

Trần Cẩn Duyệt mơ mơ màng màng dụi mắt, trong phòng tối om, không khí nồm lạ thường như đã đến mùa mưa. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lại mưa suốt đêm.

Cô đáp: "Có, sao vậy mẹ?"

"Gọi điện hỏi nhờ xem, Lâm Vận Thanh có ở công ty không?"

"Để làm gì cơ?"

Trần Phương cau mày: "Lần cuối con liên lạc với chị là khi nào?"

Trần Cẩn Duyệt nghĩ, là buổi sáng sau khi ngắm bình minh hôm thứ Tư, Lâm Vận Thanh ngủ cùng cô nhưng không ôm cô. "Hôm sáng thứ Tư, sao vậy?"

"Không phải chị đưa con từ Hải Thành đến à?"

"Không, chắc là chị ấy đi làm. Nhậm Tiểu Tiểu đưa con đến ga tàu cao tốc."

"Chắc là đi làm là thế nào?"

"Đến giờ chị con vẫn chưa trả lời điện thoại của mẹ, con gọi điện cho Triệu Mạn hỏi xem chị ấy đã đến công ty chưa?"

Trần Cẩn Duyệt không muốn gọi, nói rằng Lâm Vận Thanh đã 30 tuổi, bận làm việc nên không có thời gian trả lời là điều bình thường.

Trần Phương hoàn toàn không nghe cô nói, sốt ruột: "Gọi điện hỏi xem, chị con chưa bao giờ như vậy!"

Cô đành phải gọi điện cho Triệu Mạn, đối phương bắt máy rất nhanh: "Alo, Tiểu Cẩn? Có chuyện gì sao?"

"Chị Tiểu Mạn, ngại quá, em chỉ muốn hỏi hôm nay chị em có ở công ty không ạ?"

"Hả? Vận Thanh? Không phải cô ấy đã nghỉ phép dài ngày sao?"

"..."

"Em không biết à?"

"Vâng, em không biết. Vậy chị có biết chị ấy ở đâu không?"

"Cô ấy không nói, em không liên lạc được à?"

"Vâng..."

Triệu Mạn im lặng hai giây, rồi nói: "Để chị gọi cho, có tin tức gì sẽ báo lại với em."

"Dạ, cảm ơn chị Triệu Mạn."

Cô cúp điện thoại, đột nhiên có dự cảm không lành.

"Triệu Mạn nói chị ấy xin nghỉ phép dài ngày..."

Mắt Trần Phương lập tức đỏ lên, vào phòng khách thu dọn đồ đạc, nói bây giờ về Hải Thành ngay. Trần Cẩn Duyệt chạy đến phòng khách bảo mẹ bình tĩnh lại, giờ này làm gì có chuyến tàu nào về Hải Thành.

"Thì thuê xe lái về!" Trần Phương không ngưng tay nhét đồ vào vali.

Đột nhiên có cảm giác kỳ quái dâng lên ở Trần Cẩn Duyệt, cô không dám tin vào thứ thông tin chợt xuất hiện trong đầu mình.

Cô bước đến bên cạnh mẹ, hít một hơi thật sâu: "Mẹ..."

Tim đập như trống đánh, cô ngập ngừng một lúc mới hỏi câu tiếp theo: "Có phải... mẹ đã biết điều gì đó không?"

Cô thấy mẹ khựng lại, giữ nguyên tư thế thu xếp hành lý, không cử động trong vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nỗi sợ hãi dâng lên từ lòng bàn chân.

Đôi mắt của Trần Phương hiện lên những tia máu đỏ, cổ họng khó khăn nuốt nước bọt, nhìn con gái, bà khẽ lắc đầu: "Đúng là mẹ không nên để hai đứa ở lại Hải Thành với nhau."

Trần Cẩn Duyệt bất giác há miệng, trong mắt mù sương nước, cô lùi lại một bước, không thể tin được tất cả mọi thứ mà bản thân vừa nghe và thấy trong năm phút qua.

Nhưng đôi chân cô nặng như chì, không thể cử động mà chỉ biết đứng như trời trồng.

Nỗi sợ hãi biến thành nỗi khiếp sợ to lớn bao trùm lấy cô. Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi liên miên. Cô cắn chặt răng, xác nhận xem có phải giờ khắc này đang là cơn ác mộng.

Trần Phương mở ngăn vali ra lấy một thứ gì đó, căn phòng quá tối, ngày mưa không lọt một tia nắng ấm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô vẫn nhận ra đó là gì.

Là cuốn sổ mà cô giấu sau lưng một đêm nào đó, không cho Lâm Vận Thanh chọn, và sau đó bị bỏ quên trong phòng khách - Cuốn sổ lưu niệm Nam Thành.

Nếu con người có cỗ máy thời gian, cô nghĩ mình không cần quay ngược hay đến tương lai 30 năm, cô chỉ cần ba mươi giây là đủ.

Cô hối hận về câu hỏi ba mươi giây trước - Mẹ, có phải mẹ đã biết điều gì không?

Chỉ dẫn bí mật đã mở chiếc hộp Pandora. Cô nhìn thấy Trần Phương ném quần áo vào trong vali, sau đó thở dài: "Duyệt Duyệt, mẹ muốn nói chuyện với con."

Cơn mưa ngoài cửa sổ như đang rơi nặng hạt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK