• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng hồ báo thức reo vào lúc sáu giờ sáng, Trần Cẩn Duyệt dậy trước chị, ấn tắt chuông.

Cô ngồi dậy cho tỉnh táo, vén viền chăn không cho gió lùa vào, quay đầu lại nhìn Lâm Vận Thanh cũng vừa bị báo thức gọi dậy, trong mắt vẫn là rất nhiều mỏi mệt, hình như đêm qua chị ngủ không ngon.

Cũng phải, từ bốn giờ đến hiện tại mới trôi qua hai tiếng.

Cô sờ lên trán Lâm Vận Thanh, lúc đó chị vẫn chưa tỉnh hẳn, không kịp trốn tránh.

"Hình như đỡ hơn rồi..." Cô khàn giọng nói.

"Ừm."

"Vậy em đi đây."

"Ừm..." Giọng Lâm Vận Thanh yếu ớt, phát ra âm tiết lười biếng.

Trần Cẩn Duyệt nhìn chị, không hiểu sương mù trong mắt chị là do mơ màng hay do cảm xúc đêm qua tràn lan.

Cô cúi đầu chạm nhẹ lên trán Lâm Vận Thanh, sau đó xuống giường về phòng mình.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là 11 giờ sáng, Trần Phương gõ cửa gọi ra ăn cơm.

Tắm rửa xong xuôi, cô tìm thuốc trong một góc bàn ăn, giống như ngày hôm qua, cũng dặn Lâm Vận Thanh nhớ uống thuốc sau khi ăn xong, Lâm Vận Thanh gật đầu, không nói gì.

Trần Phương hỏi: "Con đã thấy khỏe hơn chưa?" Nhân tiện gắp chân gà trong bát súp gà ra, cho vào bát Lâm Vận Thanh.

Lâm Vận Thanh mỉm cười và nói đã đỡ hơn nhiều, hôm nay sẽ nghỉ thêm một ngày, ngày mai có thể đi làm bình thường.

Trần Cẩn Duyệt không nói gì, khắp tâm trí chỉ nghĩ đến chuyện ngày kia.

Tình cờ Trần Phương hỏi: "Duyệt Duyệt, con định đón sinh nhật như thế nào?"

Cô ngơ ra, như chuyện cất trong lòng đã bị vạch trần. Sau một lúc im lặng mới nói: "Đón ở nhà, cả nhà mình ăn cùng nhau bữa cơm là được."

"Được đấy, thế mẹ sẽ nấu một bữa thật ngon." Trần Phương vui vì đã nhiều năm chưa có cơ hội tổ chức sinh nhật cho con gái.

Lâm Vận Thanh từ tốn cầm đũa tách thớ thịt đùi gà đã nấu nhừ, giống như tối qua, cũng không phản hồi bất cứ điều gì về chủ đề đang bàn.

"Chị có thời gian không? Có phải tăng ca không?"

Trần Cẩn Duyệt nhìn chị, ai ngờ Trần Phương lại ngắt lời: "Ôi dào, sinh nhật của con vào ngày đặc biệt, Thanh Thanh, nếu con bận việc khác thì cứ làm đi, không sao đâu."

Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt cảm thấy không thoải mái. Cô đặt đũa xuống, không hề nhẹ, đụng vào bát sứ phát ra một tiếng vang giòn. Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang hục hặc khó chịu cho ai xem.

Lâm Vận Thanh khựng lại, nói nhỏ: "Mẹ, con không có việc gì khác, chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Tiểu Cẩn đi."

Cô nói mà không hề nhìn người bên cạnh lấy một cái, Trần Cẩn Duyệt sau khi nhận được lời đồng ý cũng không suy nghĩ nhiều thêm, chỉ nghĩ chị vẫn ốm nên tinh thần chưa khoẻ.

Một bữa ăn với nhiều tâm sự trong mỗi người, rất im lặng.

Lâm Vận Thanh ăn xong trước, đứng dậy đi vào bếp rót cho mình một ly nước rồi âm thầm lấy viên thuốc đặt trên góc bàn, nói về phòng nghỉ ngơi, mãi vẫn chưa thấy trở ra.

Sự bất an của Trần Cẩn Duyệt vẫn không giảm, nhưng cô không muốn làm phiền chị quá nhiều trước ngày sinh nhật mình, chỉ tổ làm hai người thêm muộn phiền.

Cô kìm nén mong muốn sao cho thật chóng nhận được câu trả lời, cho Lâm Vận Thanh thời gian và không gian suy nghĩ về mọi thứ.

Bản chất của tình yêu là thất thường và bất định, hôm nay có thể yêu hết mình và yêu say đắm, nhưng ngày mai lại chần chừ tiến thoái lưỡng nan, cô nghĩ sao mà khó thế.

Cô hiểu rằng, mình chỉ đang khẩn cầu thêm một lần khả năng Lâm Vận Thanh sa vào lưới tình.

Đến chiều, Trần Cẩn Duyệt gọi điện cho Nhậm Tiểu Tiểu, hỏi hai ngày tới có rảnh không.

Chẳng may cô bạn vẫn đang đón Tết ở quê nhà.

"Cậu muốn làm gì?"

"Tớ... tớ muốn đi mua sắm cùng cậu, mua thứ gì đó."

"À, Lễ Tình nhân ấy hả." Nhậm Tiểu Tiểu vạch trần được ngay.

"Ừm..."

"Được thôi, vậy sáng ngày kia tớ về Hải Thành, chúng ta cùng nhau ăn trưa coi như chúc sinh nhật cậu đi. Buổi chiều đi mua sắm."

"Được."

Trần Cẩn Duyệt cúp máy, đúng lúc nhìn thấy Trần Phương đi ra khỏi phòng Lâm Vận Thanh. Tay cầm nhiệt kế đo trán.

"Bao nhiêu độ vậy mẹ?"

Trần Phương tới gần cho con gái xem, 37,5 độ, đỡ nhiều hơn thật. Trần Cẩn Duyệt đứng dậy, định quay về phòng thì bị mẹ chặn lại.

Trần Phương hỏi: "Sao cứ ép chị phải về đón sinh nhật con làm gì?"

"Con làm gì ép?"

"Thái độ vừa rồi của con là không vui. Tình hình bây giờ của chị con và Giang Hải Đào cần có cơ hội phát triển nhân ngày Lễ Tình nhân chứ?"

Ngày Lễ Tình nhân.

Ngay cả khi không đón sinh nhật, chị cũng đâu nhất thiết phải đón Lễ tình nhân với Giang Hải Đào, đón với mình cũng được mà.

Trần Cẩn Duyệt phớt lờ: "Nói chung là chị ấy đã đồng ý."

Cô đứng dậy đi về phòng, không nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Trần Phương, cuối cùng nói thêm: "Mẹ, mẹ không được gắn ghép chị ấy."

[Con đã quyết định sẽ bước vào dòng hải lưu này một lần nữa, ngoài Lâm Vận Thanh ra, con không muốn xuất hiện thêm bất kỳ biến thiên nào nữa.]

Trần Cẩn Duyệt cố chấp, cố chấp mãi đến tận ngày sinh nhật.

Hai ngày qua, tâm trạng lo âu của cô như sắp đạt đến giới hạn, trong đầu luôn nhớ về câu nói của Schopenhauer: "Chỉ khi đang chết, động vật mới ý thức được cái chết, trong khi con người luôn hướng tới cái chết một cách có ý thức theo từng giờ."

Cô trở nên cố chấp và phi lý trong quá trình tiếp cận câu trả lời, ý thức được mình quả thực đã bước vào dòng hải lưu trong khi không thể vùng vẫy trong đó.

Khi đến, Nhậm Tiểu Tiểu thấy Trần Cẩn Duyệt đang ngồi thẫn thờ trong quán ăn, thậm chí còn không có tâm trí đâu trách móc cô bạn đến muộn hai mươi phút.

"Sao thế, cô gái sinh nhật? Sao trông ủ rũ thế này." Nhậm Tiểu Tiểu ôm Trần Cẩn Duyệt khi vẫn còn vương khí lạnh ngoài đường, hàng cúc áo khoác lạnh toát chạm vào mặt Trần Cẩn Duyệt, làm cô rùng mình.

Trần Cẩn Duyệt thoát ra khỏi cái ôm, nhìn cô bạn, nghiêm túc nói: "Hôm nay tớ định tỏ tình."

Hoàn toàn không vòng vo, thẳng thắn ném hai chữ "tỏ tình" cho Nhậm Tiểu Tiểu tự hiểu.

Có lẽ do quá sốc, Nhậm Tiểu Tiểu đứng đực ra vài giây, hai mắt chớp chớp: "Gì. Mới đây còn đang đến đoạn hai người ở Bắc Thành không có tiến triển gì, sao bây giờ lại tỏ tình?"

"Mới bao nhiêu ngày?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Cẩn Duyệt mở menu ra, chẳng hiểu kiểu gì mà bắt đầu gọi món ngay lúc nước sôi lửa bỏng, làm Nhậm Tiểu Tiểu sốt ruột nghiến răng nghiến lợi, đứng ngồi không yên.

Trần Cẩn Duyệt thong dong gọi món, đóng menu lại: "Bữa ăn này cậu mời đi, sinh nhật tớ."

"Tớ mời, tớ mời được chưa, nhanh nói tiếp đi xem nào."

"Tớ và chị ấy đến Nam Thành đón Tết, có hôn nhau, không chỉ một lần. Tớ nghĩ chị ấy vẫn... vẫn yêu tớ."

"Ố, là chuyện tốt mà, cậu nhăn nhó cái gì?"

"Vậy mà công việc của chị ấy xảy ra chút vấn đề nên phải về sớm từ mùng 1, đến mùng 2 tớ cũng về Hải Thành, nhưng thái độ của chị ấy lạ lắm."

Nói đến đây, Trần Cẩn Duyệt thở dài.

"Công việc có vấn đề? Vấn đề gì?"

"Đây là trọng điểm hả? Nhậm Tiểu Tiểu, cậu sao vậy?"

Đối phương đảo mắt, nói: "Không phải trọng điểm thì nhắc đến làm gì? Mau nói đi, có chuyện gì?"

"Hình như có vấn đề trong phát hành quảng cáo mùa Tết..."

"Ồ, quảng cáo à..." Nhậm Tiểu Tiểu làm như đăm chiêu lắm.

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người. Ngay trên đĩa đầu tiên đã có rau mùi, khi đó Trần Cẩn Duyệt mới nhớ ra mình quên nhắc nhở.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, chợt nhớ lại cảm giác không thoải mái do rau mùi gây ra từ hôm ở biệt thự Viễn Mậu.

Đúng thế, con người thường quên những chi tiết nhỏ khi họ đang rất lo lắng, ngay cả khi đó là việc của riêng họ.

Tâm trạng của Lâm Vận Thanh lúc đó có phức tạp hơn cô lúc này không?

Cô cầm đũa gắp rau mùi ra từng cọng một, vừa nhăn mặt vừa nói: "Không biết tại sao chị ấy lại tránh mặt tớ từ khi về Hải Thành, chắc là vì công việc, nhưng tớ linh tính rằng không phải vậy."

"Tránh mặt? Ở cùng nhau thì tránh mặt kiểu gì? Làm như nhà cậu to bằng cả căn biệt thự Viễn Mậu."

Cạch! Trần Cẩn Duyệt đập đũa xuống bàn, thu hút sự chú ý của bàn bên cạnh.

Nhậm Tiểu Tiểu giật thót tim: "Làm gì vậy???"

Trần Cẩn Duyệt tức giận nhìn cô bạn: "Đúng là có liên quan đến biệt thự Viễn Mậu!"

Nhậm Tiểu Tiểu càng hoang mang.

"Là chuyện công việc của Lâm Vận Thanh gặp vấn đề, nên phải tăng ca từ mùng 1 với vài đồng nghiệp khác."

"Nơi tăng ca là ở nhà của đồng nghiệp, nhà của đồng nghiệp là biệt thự Viễn Mậu."

"Tớ đến lạy cậu đấy, Nhậm Tiểu Tiểu, sao cái mồm cậu lợi hại thế chứ."

"Hả? Chị cậu làm việc cùng một người ở Viễn Mậu? Người đó muốn gì? Trải nghiệm cuộc sống à?"

"Không biết, hơn nữa đó là người mà trước đây tớ có nói với cậu, là bạn trai tin đồn của chị ấy."

Nhậm Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, thầm nghĩ, quả là một tình địch rất mạnh.

"Đừng nhìn tớ như thế, tớ nghĩ thực ra Lâm Vận Thanh không có gì với anh ấy đâu."

"Ồ, cậu nghĩ vậy. Cậu nghĩ họ không có gì với nhau, rồi cậu nghĩ chị ấy vẫn còn yêu cậu. Vậy thì tại sao người đàn ông này lại xuất hiện."

"Cạch" Trần Cẩn Duyệt ném đũa lên bàn lần thứ hai.

"Thôi thôi thôi, cậu tiếp đi, cậu tiếp đi."

Nhậm Tiểu Tiểu cầm đũa nhặt rau mùi hộ bạn, kẻo bạn lại ném đũa lần thứ ba.

"Khó chịu chết mất. Tại Lâm Vận Thanh rất lạnh lùng với tớ kể từ khi trở về! Không chạm vào tớ nữa, lại còn tránh né tớ."

"Vậy tại sao cậu vẫn muốn tỏ tình?"

"..."

"Bởi vì tớ... tôi không thể không tiếp tục yêu chị ấy, tớ không muốn đi..." Trần Cẩn Duyệt rũ mắt, nhìn khói toả ra từ món ăn trước mặt.

Dưới góc nhìn của người thứ ba, Nhậm Tiểu Tiểu bình tĩnh đến lạ thường, như thể đã luôn đoán ra từ trước.

Cô chậm rãi nhặt lá rau mùi cuối cùng, nhếch môi nói: "Này, Trần Cẩn Duyệt, dựa theo hiểu biết có hạn của tớ đối với chị cậu, nếu chị ấy muốn hôn cậu hoặc chấp nhận nụ hôn của cậu, hẳn là vẫn còn yêu cậu."

"Tạm thời chúng ta không thảo luận về người đàn ông đó. Nhưng sáu năm trước rốt cuộc có chuyện gì mà chị ấy lại đột nhiên muốn kết thúc, cậu có biết không?"

"Không biết."

"Vậy vấn đề chưa được giải quyết sáu năm trước, bây giờ đã giải quyết chưa?"

"Nếu chị ấy chịu nói cho tớ, biết đâu còn có thể." Trần Cẩn Duyệt chột dạ.

"Chậc, cậu thế này quá bị động."

Cô bĩu môi, nói: "Đúng vậy, quá bị động."

Nhậm Tiểu Tiểu trả đũa cho Trần Cẩn Duyệt, cho bạn ăn trước.

"Nhưng mà, tớ ủng hộ cậu nói rõ ràng với chị ấy. Cậu đã 24, à không, 25 tuổi rồi, cần phải nói chuyện thẳng thắn và thành thật, cậu không còn là một đứa trẻ con nữa."

Trần Cẩn Duyệt đút đầu đũa vào miệng, tâm trạng vốn đã chán chường trở nên càng tệ hơn bởi cuộc trò chuyện. Cô nghĩ có lẽ Lâm Vận Thanh đã có câu trả lời cho mình từ lâu, không phải bây giờ, mà là sáu năm trước.

Nhưng Lâm Vận Thanh, chị là người chủ động hôn em, sáu năm trước và cả bây giờ.

Chị là người khuấy động tâm trạng của em trước, chị không thể bỏ mặc em lần nữa được

Thấy bạn mình rầu rĩ quá thể, Nhậm Tiểu Tiểu đổi chủ đề, hỏi: "Lát nữa muốn đi mua gì?"

"Muốn đi pha một chai nước hoa."

"Được, tình cờ ở đây có một tiệm pha nước hoa. "

Dỗ dành Trần Cẩn Duyệt ăn xong, ra tính tiền rồi dẫn bạn đến trung tâm mua sắm.

Vừa bước vào phòng pha nước hoa, Nhậm Tiểu Tiểu đã dẫn Trần Cẩn Duyệt đến khu mùi ngỗ mát: "Đây, có phải chị cậu thích mùi này không?"

"Sao cậu biết?" Mắt Trần Cẩn Duyệt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

"À, lần trước tớ ngửi thấy ở quán bar." Mặt Nhậm Tiểu Tiểu không biến sắc,  lấy ra hai tờ công thức từ trên quầy đưa cho bạn mình.

Trần Cẩn Duyệt nhìn toàn bộ bức tường gia vị cơ bản trước mắt, định bụng dành cả buổi chiều ở đây lựa chọn những mùi hương có khả năng Lâm Vận Thanh sẽ thích.

Sự lo lắng của cô lan từ đáy lòng đến tận hốc mũi, chai nào cũng cảm thấy chưa thực sự hài lòng.

Nhậm Tiểu Tiểu an ủi: "Cậu pha thành mùi gì chị ấy cũng sẽ thích."

"Tớ không muốn vì tớ thích nên chị ấy mới thích, tớ muốn chị ấy thích thật lòng."

"Cậu thật tham lam, Trần Cẩn Duyệt." Nhậm Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, tiếp tục nói: "Thiên vị mới là yêu nhất, cậu hiểu không?"

[Đúng vậy, ai cũng biết Lâm Vận Thanh thiên vị mình, nhưng sao bây giờ chị lại sợ hãi đến thế.]

Cầm tờ công thức, Trần Cẩn Duyệt viết vào cột tông nước hoa chính: Gỗ tếch. Nhẹ lòng trầm tính, là điều chị thích.

Tiếp theo, tông giữa: Đại dương. Thêm vào đó giấc mộng từ Nam Thành.

Và sau đó, hương đầu: Xạ hương. Tình yêu mãnh liệt và sâu sắc.

Cột cuối cùng, hương cuối: Gió đêm hè. Lặng lẽ thêm một chút mong đợi tốt đẹp.

[Chị sẽ đón mùa hè này với em chứ, Lâm Vận Thanh?]

Cô mang tờ đơn lên bàn, cho tất cả những mong đợi của mình vào thành phẩm.

Nếu thành quả ngát hương thì đêm nay sẽ đem lại cái kết đẹp, cô cố chấp nghĩ.

Trần Cẩn Duyệt cân đối, chắt lọc, đóng chai rất cẩn thận, cuối cùng thêm một chút phẩm nhuộm màu bạc trắng.

Cô nắn nót viết dòng [Biển ánh trăng] lên nhãn in, đề tên cho lọ nước hoa.

Trước khi đóng hộp còn kéo Nhậm Tiểu Tiểu lại, xịt một ít lên giấy thơm và hỏi: "Có thơm không?"

Nhậm Tiểu Tiểu ngửi qua, thanh lịch, thơm mát: "Thơm, rất hợp với khí chất chị cậu."

"Thật không?"

"Thật."

Trần Cẩn Duyệt cười vui vẻ, cẩn thận cất nước hoa vào hộp quà, đóng gói lại rồi cho vào túi.

Nhậm Tiểu Tiểu đưa bạn xuống tầng gửi xe của trung tâm thương mại, khi đi ngang qua cửa hàng hoa ở tầng B1, Trần Cẩn Duyệt dừng bước, nán lại ở đây một lúc lâu.

"Tớ muốn mua thêm một bó hoa," cô nói.

"Hoa gì?"

"Không biết, vào xem sao đi."

Trong cửa hàng hoa vào ngày lễ tình nhân, những kệ hoa đầu tiên ngập tràn hoa hồng. Người bán hàng hỏi, bạn mua tặng người yêu có phải không?

"Vâng." cô nói.

"Vậy bên mình có hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu cuồng nhiệt, có cả hoa hồng phấn tượng trưng cho mối tình đầu."

Cô nhìn theo, thấy mép từng cánh hoa đều cuộn lên tầng tầng lớp lớp, sinh động và đẹp mắt.

Rồi sẽ đến một ngày nào đó mình có thể đường đường chính chính mua một bó hoa hồng tặng cho Lâm Vận Thanh, cô nghĩ.

"Mình muốn mua một bó hoa bi, cảm ơn."

Nhân viên cửa hàng hơi do dự: "À... tượng trưng của hoa baby là tình yêu mà một người sẵn sàng đóng vai phụ, bạn có chắc không?"

Cô cười ngọt ngào, nói: "Không sao, mình muốn mua hoa bi."

Chỉ cần là hoa bi.

Để câu chuyện bị đứt gánh giữa đường sáu năm trước bắt đầu lại trong đêm nay.

Cô về đến tận nhà với tâm trạng này.

Tay ôm bó hoa và xách hộp quà nước hoa, nhận một cái ôm thật chặt từ Nhậm Tiểu Tiểu.

Nhậm Tiểu Tiểu hiếm có khi nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng sinh nhật, tối nay mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."

"Ừm, cám ơn cậu."

Trần Cẩn Duyệt nhìn bạn đi vào thang máy, sau đó vặn mở khóa cửa. Mùi thơm của món ăn thoang thoảng bay đến.

Cô thay giày, hít một hơi thật sâu, vui vẻ hét lên: "Mẹ ơi, con về rồi."

Cô nhìn thấy Lâm Vận Thanh đang bình tĩnh ngồi ở bàn ăn, quay lưng về phía cô.

Trước mặt là một chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp, có viết dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật".

Cô nhìn thấy mẹ bước ra khỏi bếp đúng lúc đó, trên tay bưng món ăn cuối cùng ra, là món sườn hầm khoai từ yêu thích của cô.

Trần Phương nở nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện, như còn hạnh phúc hơn cả nhân vật chính hôm nay.

[Chúc mừng sinh nhật"? Mình có nên vui không? Ngay tại thời khắc này.] Trần Cẩn Duyệt tự hỏi.

"Duyệt Duyệt à, đúng lúc quá, mau lại đây ngồi." Mẹ chào đón cô.

Cô bước tới, bắt gặp vẻ ngạc nhiên thoáng qua ẩn sâu trong mắt Lâm Vận Thanh khi nhìn thấy bó hoa bi.

Trần Cẩn Duyệt nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, cạnh bó hồng hạnh phúc và chói mắt.

Hoa hồng thật đẹp, có cả những giọt nước đọng trên cánh hoa.

Nụ cười cô dập tắt, Lâm Vận Thanh cũng không nói một lời.

Phải.

Dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa em vẫn không bao giờ từ chối chìm vào vùng biển đầy ánh trăng vỡ, nhưng tiếc thay, ánh trăng chưa bao giờ chiếu tới em.

Nếu chị định nhỡ hẹn, thì đây đúng là thời điểm thích hợp nhất, đừng để gai hoa hồng đâm vào máu thịt em, và em cũng sẽ không yêu cầu quá đáng gì thêm.

Cô nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK