Người lái biết tâm trạng cô không ổn nên đã có lòng giữ im lặng. Nhưng đến một đoạn đèn đỏ dài vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, ngập ngừng hỏi dò: "Chị gái em... vì sự việc lần này áp lực lớn quá, em đừng giận chị ấy nhé."
"Vâng em biết, cảm ơn chị Tiểu Mạn."
Trần Cẩn Duyệt đưa ra một câu trả lời mang tính công thức, Triệu Mạn hiểu cô không muốn nói nhiều, bèn chuyển sự chú ý về phía đèn giao thông đang đếm ngược từng giây.
[Mình có thể nói gì?] Trần Cẩn Duyệt tự hỏi, khi nhìn khung cảnh đường phố đang lui về đằng sau lần nữa.
Nói: Không phải vậy đâu, không phải em giận chị ấy, mà là Lâm Vận Thanh đang không có tâm trạng.
Hay là nói: Em chưa thấy Lâm Vận Thanh như thế bao giờ. Chị ấy chưa bao giờ mất kiên nhẫn với em, cũng không nói chuyện gay gắt với em như vậy.
Dù có nói gì đi chăng nữa cũng đều khiến bản thân thật thảm hại, chằng thà im lặng còn hơn.
Trong xe chỉ còn tiếng radio vang lên. Không ai biết tại sao radio lại phát một bài hát như đúng mà là sai như vậy ngay giữa mùng 2.
Họ hát:
......
Trên chuyến xe ấy,
Tôi là vị khách đầu tiên
Nhưng sao lòng tôi thật buồn
Bầu trời đỏ màu máu
Ngôi sao bạc màu tro
Người yêu dấu giờ đang nơi đâu?
......
Bài hát kết thúc đúng lúc Triệu Mạn dừng xe lại. Trần Cẩn Duyệt xuống xe trước, dẫn đối phương lên lầu.
Chỉ khi đứng trong thang máy cô mới nhìn rõ hai hộp quà là gì, một hộp các loại hạt cứng và một hộp tổ yến. Dù có nhìn như thế nào cũng không phải là thứ bắt buộc phải đến tận nơi tặng.
"Cạch-", cô mở cửa, lại về với không gian quen thuộc của mình.
Lẽ ra ngôi nhà nên lớn chừng này mới hợp lý - để cô có thể vừa nhìn đã thấy mẹ đang ngồi trên sofa cắn hạt hướng dương, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ khi mình về sớm hơn dự kiến.
Cô tìm dép cho Triệu Mạn phía sau, sau đó dẫn Triệu Mạn đến giới thiệu với mẹ: "Mẹ, đây là đồng nghiệp của chị, Triệu Mạn."
Trần Phương vội vàng đứng dậy đi tới: "Tiểu Mạn, sao cháu lại tới đây?" Trần Phương nhận ra.
"Cháu chào cô, chúc cô năm mới bui vẻ. Vận Thanh bận việc, cháu đưa Tiểu Cẩn về."
Nghe xong, Trần Phương nhìn Trần Cẩn Duyệt: "Mẹ đã bảo đừng đi làm phiền chị mà."
Trần Cẩn Duyệt im lặng.
Thấy vậy, Triệu Mạn vội vàng tặng Trần Phương hai hộp quà đang xách, nói đây cũng là quà Vận Thanh nhờ cháu mang về cho cô ạ.
"Chà chà, cảm ơn Tiểu Mạn. Dạo này mấy đứa làm việc cùng nhau à? Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?"
"Vâng, đúng là có xảy ra chuyện, nhưng không phải vấn đề lớn, giải quyết được ạ."
"À, ra vậy. Thế mấy đứa có ăn uống tử tế không? Mà đến cũng đã đến, hay là cô nấu cơm đem qua cho mấy đứa, đừng ngại."
"Không sao đâu cô. Hai ngày nay cháu và Vận Thanh ở nhà Hải Đào, thoải mái hơn ở công ty, không lo vấn đề ăn uống."
"Hải Đào? Giang Hải Đào à?" Đôi mắt Trần Phương sáng lên.
"Vâng ạ."
"Được, được." Trần Phương cười mà mắt nheo lại không thấy mặt trời đâu.
Được mời ở lại ăn tối, Triệu Mạn khéo từ chối, nói chỉ ngồi chơi một lúc rồi vẫn phải quay lại tiếp tục làm việc.
Trần Phương nói được, vậy để cô đi rửa hoa quả, cháu cứ ngồi sofa nghỉ ngơi một lát. Sau đó đi vào bếp.
Trần Cẩn Duyệt và Triệu Mạn ngồi cùng nhau trên ghế sofa, TV đang chiếu một chương trình giải trí vui nhộn, hai người chỉ xem mà không nói chuyện, không cười đùa.
Cuối cùng, Trần Cẩn Duyệt lên tiếng trước: "Chị Tiểu Mạn, chị có hút thuốc không?"
Triệu Mạn ngây ra: "Em muốn hút à?"
"Em không hút, em hỏi chị."
Đây đâu phải một câu hỏi, rõ ràng là đang muốn rủ Triệu Mạn ra ban công. "Hút," cô đứng dậy nói.
Quả nhiên, Trần Cẩn Duyệt cũng đứng lên, mở cửa ban công đi vào trước.
Vì đã đứng ở đây, Triệu Mạn cho rằng Trần Cẩn Duyệt sẽ chịu nói ra vài lời.
"Em thấy đỡ hơn chưa?" Cô châm một điếu thuốc, đứng quay mặt về hướng thoát gió.
Chưa, nhưng Trần Cẩn Duyệt có vài chuyện muốn hỏi.
"Vâng, đỡ hơn ạ."
"Chị Tiểu Mạn, dự án này của các chị có vấn đề gì à?"
"Vẫn đang kiểm tra. Xảy ra chuyện ngay thời điểm này, không ai phản hồi, tra ra cũng khá chậm."
Triệu Mạn rất khéo, không trả lời thẳng vào vấn đề.
Một điếu thuốc không kéo dài được lâu, Trần Cẩn Duyệt không muốn lãng phí thời gian vòng vo nhiều, tiếp tục hỏi: "Có thể kể cho em không?"
"À... nói theo cách đơn giản thì hàng năm công ty đều có dự án đảm bảo hoạt động kinh doanh trong dịp Tết, năm nay dự án này xảy ra vấn đề ở phía thị trường phát hành, cũng chính là bên chị."
Cô nhìn Trần Cẩn Duyệt, điếu thuốc dành cho phái nữ cháy giữa hai ngón tay, nhưng không đưa vào miệng.
Trần Cẩn Duyệt nhớ lại lần đầu tiên gặp Triệu Mạn ở Bắc Thành, Lâm Vận Thanh hỏi tại sao cô ấy lại tới đây, Triệu Mạn nói: "Đã có kết quả phân tích bên bà, bên tôi sẽ sớm dựa theo đó thay đổi chiến lược phát hành."
Vì vậy Lâm Vận Thanh và Triệu Mạn có mối quan hệ thượng nguồn và hạ nguồn, nếu Triệu Mạn xảy ra vấn đề, rất dễ sẽ truy ngược về phía Lâm Vận Thanh.
"Có gây ảnh hưởng lớn không?"
"Không nhỏ. Có thể lên tới hàng trăm vạn..."
Hàng trăm vạn...
"Chắc là do đó nên chị em mới lo lắng nhỉ?"
Nói đến đây, Triệu Mạn đưa điếu thuốc vào miệng hút một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Không phải, là bởi vì cô ấy không cam tâm."
Trần Cẩn Duyệt nhìn Triệu Mạn qua làn khói thuốc, chờ đối phương nói tiếp.
"Chị vừa lên chức, cũng là nhờ cô ấy tốn công đưa chị lên, thế mà sắp thôi sẽ bị đuổi cổ đây." Nói xong, khoé môi cô nở một nụ cười tự giễu.
Trần Cẩn Duyệt không nói gì, nhìn Triệu Mạn - người chỉ tiết lộ nửa lời nói - điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon của chị đang cháy, bám thành tàn trắng bên trên.
Nếu câu chuyện quá dài và đối phương không muốn tiếp tục, thì tốt nhất nên bắt đầu từ đầu.
"Chị Tiểu Mạn... em muốn biết chị và chị em gặp nhau như thế nào."
"Nếu chị không kể thì sao? Thì em sẽ gọi chị là Triệu Mạn à?" Triệu Mạn cười hỏi ngược.
Trần Cẩn Duyệt nhìn Triệu Mạn, nuốt nước bọt. Triệu Mạn đang nói về chuyện ban nãy cô gọi thẳng tên Lâm Vận Thanh bằng giọng điệu bất thiện.
Triệu Mạn đang cười, còn cô lại cảm thấy hơi căng thẳng. Không biết trả lời thế nào.
Triệu Mạn không làm khó cô, nhẹ nhàng nhéo má Trần Cẩn Duyệt, và cũng nhẹ nhàng nói: "Em đừng bắt nạt chị gái em."
"... Vâng." Trần Cẩn Duyệt cúi đầu, cảm thấy hơi buồn.
Thuốc đã cháy gần hết, một phần nhỏ do Triệu Mạn hút, một phần lớn bị gió cuốn đi. Triệu Mạn đưa điếu thuốc vào miệng, hút sâu một hơi cuối cùng, chấm đỏ trên đầu thuốc chập chờn biến mất, nhấp nháy nhìn hai người ôm hai nỗi lòng riêng tư như ngọn đèn đỏ dài vừa qua.
Triệu Mạn chầm chậm nhả ra làn khói lúc ẩn lúc hiện, bắt đầu kể câu chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước.
"Cũng không phải quá phức tạp, chị và cô ấy chỉ là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, thỉnh thoảng có họp chung, không thân thiết. Cô ấy lúc nào cũng làm việc nghiêm túc, không hay nói chuyện với người khác.
Ban đầu chị không phải thích cô ấy lắm, cô ấy quá trầm, như trên đời này không việc gì là có thể thu hút cô ấy, trừ công việc ra.
Hơn nữa, cô ấy thường bị lãnh đạo ức hiếp mà không hề phản kháng, chị không thích những người nhẫn nhịn chịu đựng như thế.
Nhưng rồi một ngày chị nhận ra cô ấy không trầm tính đến vậy. Có lần vào ngày lễ tình nhân, chị tình cờ bắt gặp cô ấy ở cửa hàng hoa sau khi tan làm đúng giờ.
Lúc đó chị đang nói chuyện với một người ở đối diện cửa hàng hoa thì thấy cô ấy ôm bó hoa bi bước ra, rồi bắt taxi rời đi, chắc là đi hẹn hò."
Nghe đến đây, Trần Cẩn Duyệt quay người nằm sấp trên lan can, tai âm thầm đỏ bừng.
Triệu Mạn tiếp tục.
"Sau đó chị lấy chuyện này ra trêu cô ấy, hỏi có phải cô ấy đã có người yêu đúng không?"
"Chị ấy nói gì?" Trần Cẩn Duyệt nhịn không được mà tiếp lời.
Đột nhiên bị cắt ngang, Triệu Mạn chớp mắt: "Hả? Cô ấy nói không."
"Ồ."
"Cũng trong thời gian đó, tâm trạng cô ấy trở nên bất ổn, rất mất tinh thần, nhưng ít ra không còn trầm lặng như trước. Trùng hợp thay chị với cô ấy có làm chung một dự án, thành ra quen thân nhau hơn, chị cũng sẽ an ủi cô ấy, dù chị vẫn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra."
Trần Cẩn Duyệt vùi đầu vào trong khuỷu tay, nghèn nghẹt đáp một tiếng "ừm", quần áo cọ vào lan can ban công, dính phải vài hạt mưa còn đọng lại.
"Khi đã quen thân hơn, chị phát hiện ra áp lực trong cuộc sống của cô ấy rất lớn. Sở dĩ cô ấy hiếm khi vùng dậy lên tiếng cho bản thân là vì muốn giữ công việc. Vì nói thật ra là, một người bình thường thực sự không dễ gì mà vào được công ty này."
"Em còn nghe không?" Triệu Mạn nhìn Trần Cẩn Duyệt đang giấu mặt vào giữa khuỷu tay.
"Vì chị sắp vào vấn đề chính đây."
Trần Cẩn Duyệt đứng thẳng dậy, tai dựng lên: "Em đang nghe, sao chị lại nhấn mạnh vấn đề chính..."
"Sợ em sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc huy hoàng của chị em." Triệu Mạn cười rất thoải mái.
"Sau vài tháng làm việc chung, thì đến kỳ thăng chức giữa năm, tuy cô ấy lúc đó không ở trạng thái tốt nhưng kết quả thành tích vẫn luôn rõ như ban ngày, do đó được lên chức trưởng bộ phận.
Nhiều khi chị nghĩ, đúng là trong môi trường công sở nên có càng ít bạn bè càng tốt, nếu không, những thứ như tình cảm sẽ ảnh hưởng đến quyết định của nhiều người."
Trần Cẩn Duyệt quay đầu nhìn Triệu Mạn, vẫn chưa hiểu câu đó là sao.
"Tên lãnh đạo quèn hay bắt nạt cô ấy họ Vương, tên Vương Thành Phàm. Sau một buổi họp nọ, hắn nói với chị mấy lời ẩn ý mờ ám, em có thể hiểu đơn giản là quấy rối tình dục."
Trần Cẩn Duyệt nhíu mày.
"Tính chị khá nóng, đương nhiên không nuốt trôi nên đã phản ánh lên cấp trên, nhưng chị và chị gái của em làm việc ở hai bộ phận lớn, mà em cũng biết đấy, lãnh đạo xử lý mấy việc này toàn là đám đàn ông, họ nghĩ nói vài câu thôi có mất miếng thịt nào đâu, huống hồ nhỡ đâu chỉ là do chị hiểu lầm. Vả lại, chị không đưa ra được bằng chứng xác thực.
Thế là chị định nghỉ việc, nghĩ chẳng có gì để giữ chị lại ở một nơi tệ hại thế này.
Nhưng cô ấy đã ngăn chị lại."
Triệu Mạn ngừng nói.
"Sau đó thì sao?" Trần Cẩn Duyệt cảm thấy tại sao người này nói chuyện cứ luôn lửng lơ một nửa, nhử mồi làm cô nôn nóng muốn chết.
"Chị khát quá."
"..."
"Đợi em." Trần Cẩn Duyệt vội vàng quay vào trong, vào bếp lấy chai nước khoáng và tiện thể lấy chiếc áo khoác, vội vã quay lại ban công trong ánh mắt khó hiểu của Trần Phương.
Cô đưa nước và khoác áo cho Triệu Mạn, như lần trước trên sân thượng của nhà hàng đồ Tây.
Triệu Mạn rất đắc chí làm một hớp nước, tiếp tục kể:
"Chị em nói "bà không làm gì sai cả, tại sao lại phải đi?", chị nói rằng chị biết mình không làm gì sai, nhưng bây giờ còn biết làm gì? Thế là, Vận Thanh nói cô ấy có kinh nghiệm".
"Đúng, biểu cảm của chị lúc đó cũng y như biểu cảm của em bây giờ.
Chị mở to mắt, tưởng là tên khốn Vương Thành Phàm đã làm gì với cô ấy.
May là, không phải."
Trần Cẩn Duyệt thở phào trong lòng, thầm chửi thói quen chết dẫm tách một câu thành hai của Triệu Mạn.
"Vận Thanh nói, ngày cô ấy đi xin việc có rất nhiều ứng cử viên ngồi trong phòng họp lớn. Quản lý nhân sự bước vào, nói với mọi người có mặt hôm đó rằng nếu những ứng viên nam chưa có giấy khám sức khoẻ thì cứ đăng ký, đợi khi có kết quả thì nộp bù. Nếu là ứng viên nữ, tôi cần phải nói lời xin lỗi, các bạn cần hoãn thời gian nhận việc cho đến khi có giấy khám sức khoẻ." Triệu Mạn bắt chước giọng điệu kỳ quặc của ông quản lý nhân sự.
"Tại sao? Sợ có thai à?"
"Đúng vậy, em chưa làm việc ở Trung Quốc bao giờ, nhưng chắc hẳn cũng đã nghe qua chuyện này."
"Vâng... sau đó thì sao?"
"Sau đó, Vận Thanh là người có giấy khám sức khoẻ, được nhận việc thuận lợi. Nhưng cuối năm cô ấy đã viết về vấn đề này trong bảng câu hỏi khảo sát của tập đoàn.
Tuy công ty có bộ phận bảo vệ quyền lợi phụ nữ, thật nực cười rằng người phụ trách bộ phận này lại là đàn ông, nhưng công ty lớn mà, dù có bị phản ánh làm không tốt chỗ này hay không ổn chỗ nọ, bề mặt họ vẫn sẽ tỏ ra đang xử lý rất tốt vì sợ rủi ro dư luận. Vậy thì khi có người dám nói ra chuyện này, họ sẽ nhận ra rằng chúng ta còn nhớ, dù họ không nhất thiết phải cảm thấy căm phẫn như phía chúng ta, nhưng họ sợ chuyện này bị lan truyền lên mạng xã hội.
Vì thế khoảng nửa năm sau, ông quản lý nhân sự đã nghỉ việc.
Vận Thanh cho rằng kết quả này có liên quan đến bảng khảo sát của cô ấy. Không dám chắc, cô ấy muốn thử lại một lần nữa."
Có chỗ nào đó trong lòng Trần Cẩn Duyệt nhũn ra.
"Nhưng chị không muốn.
Chị thấy rất phiền phức. Hơn nữa Vận Thanh đang trong thời gian thăng chức, một người thậm chí còn không thể tự bảo vệ bản thân như cô ấy, làm sao chị có thể để cô ấy mạo hiểm bảo vệ chị bây giờ.
Thế là cô ấy nói với chị rằng, giúp chị cũng chính là giúp bản thân cô ấy. Sau đó chị và cô ấy cùng viết một bản báo cáo gửi tập đoàn, ký tên của hai người.
Chị vẫn còn nhớ bọn chị đã ký như thế nào."
Triệu Mạn vừa vẽ lên lòng bàn tay, vừa nói: "Tên chị ở vị trí này, "Triệu Mạn". Cô ấy ký tên bên cạnh, "Lâm Vận Thanh"."
"Sau đó, chị khá là "may mắn". Khi đó tập đoàn có một công ty đang chuẩn bị niêm yết, rất nhạy cảm với dư luận, nên bản báo cáo đó lại một lần nữa được họ xem trọng. Họ đã làm rất nhiều cuộc khảo sát nặc danh. Đánh giá từ kết quả, họ cho rằng những gì chị nói là sự thật, chị đoán có nhiều cô gái khác cũng phải trải qua chuyện tương tự và cũng lên tiếng.
Cuối cùng Vương Thành Phàm bị giáng chức xuống làm nhân viên phụ trách không có tiếng nói tại khu vực, không lâu sau thì nghỉ việc.
Thế nào? Có ngầu không?" Triệu Mạn uống thêm một ngụm nước.
Trần Cẩn Duyệt gật đầu.
"Sau này, chị và Vận Thanh trở nên rất thân thiết, cô ấy được thăng chức trưởng bộ phận và bắt đầu lãnh đạo nhóm, tuyển nhân viên luôn chỉ tuyển nữ giới. Sau đó chị come out, thế là người ta đồn giữa chị và cô ấy có mối quan hệ không thể giải thích được."
"Cũng như em những gì em nghĩ ban đầu."
"..."
"Em xin lỗi... chị Tiểu Mạn."
"Hahahahaha. Vậy bây giờ đã biết chưa?" Triệu Mạn lại cười rất thoải mái.
"Vâng... các chị đều rất tuyệt vời."
"Phải. Chúng ta đều rất tuyệt vời."
Trần Cẩn Duyệt lại dựa vào lan can, nhìn cảnh quan thành phố trước mặt, không cây vàng lá ngọc, không cảnh sông tuyệt đẹp như ở biệt thự Viễn Mậu, nhưng mang lại cảm giác vừa thân thương vừa vĩ đại.
Triệu Mạn lại véo má Trần Cẩn Duyệt, nói: "Nên là đừng bắt nạt chị gái em, nếu em bắt nạt cô ấy, chị sẽ bắt nạt em."
"Vâng."
Bầu trời đang tối dần, đèn đường đã bật sáng.
Nhớ lại khi ngồi trên yên sau xe đạp của Lâm Vận Thanh hồi còn nhỏ, cũng có vài lần cô được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc đèn bật sáng.
Trần Cẩn Duyệt từng cho rằng khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh, mãi đến hôm nay khi đèn lại bật sáng, cô mới nhận ra những chấm sao ấy đã đọng lại trong ký ức của mình từ rất lâu, sôi sục trong dòng máu.
Có vài nơi trong trái tim cô bị Lâm Vận Thanh xé nát, và cũng có vài nơi được chị khâu lại.