• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hôm nay chị sẽ về rất muộn, nhóm tụ tập ăn tối."

Lâm Vận Thanh trả lời rất nhanh, vẫn không để cô phải đợi quá lâu như thường.

Trần Cẩn Duyệt ném điện thoại lên giường, rồi ném mình lên.

Hôm nay không được thì đổi hôm khác, không đợi được 1 hay 2 ngày thì đợi 1 hoặc 2 tháng, cô tự an ủi bản thân. Nhưng tâm trí không thể ngừng suy nghĩ về những chuyện đã làm với Lâm Vận Thanh.

"Buzz", điện thoại rung lên. Cô cầm lấy xem, đối phương gửi tin nhắn hỏi: "Em muốn đến không?"

Cô gần như không hề do dự, lập tức trả lời: "Có."

"Được. Bảy giờ, Triệu Mạn sẽ tới đón em."

Bảy giờ, còn ba tiếng nữa.

Trần Cẩn Duyệt gọi điện cho mẹ trước đã: "Alo, mẹ."

"Duyệt Duyệt sao vậy. Thất văn*."

*Thất văn (七筒): một quân bài trong mạt chược

"Tối nay con đi ăn với chị Thanh Thanh, chị đi ăn với công ty nên không về nhà nữa."

"Ăn với công ty à, này này, đặt xuống đặt xuống, cống! Được, thế các con về sớm nhé."

"Vâng, con cúp đây." Trần Cẩn Duyệt ngắt máy, cầm quần áo đi vào phòng tắm, hai giây sau lại trở ra, nhớ ra cần sạc điện thoại trước.

Tắm táp, trang điểm, thay quần áo, không vừa ý rồi lại thay ra. Cô không mang nhiều quần áo về, biết là bây giờ buồn nẫu ruột lắm nhưng không thể quay lại quá khứ được.

Vài chiếc quần chiếc áo tách lẻ hay phối lại với nhau cũng chỉ được vài ba lựa chọn ít ỏi, cuối cùng cô chọn một chiếc áo nỉ dài tay của Đức mặc bên trong, ngoài khoác thêm một lớp áo cardigan, kết hợp với quần nhung tăm màu cà phê...

Chỉ có thể thế này thôi.

Trần Cẩn Duyệt nhìn mình trong gương, đực người ra, trông không trưởng thành bằng chị chút nào, chắc chắc trông mình sẽ rất kỳ quái khi đứng cạnh chị, cô nghĩ.

Quay lại xem giờ, đã là 6:30, cô vội vàng chỉnh lại tóc, cầm túi xách, lấy điện thoại, hai chân ngồi chụm lại trên ghế sofa, như luôn luôn sẵn sàng.

Triệu Mạn đến rất đúng giờ, đúng bảy giờ gửi tin nhắn nói: "Chị đang ở dưới tầng nhà em, em cứ thong thả, đừng vội."

"Vâng, chị Tiểu Mạn, em xuống ngay."

Cô gộp ba bước làm hai, ra cửa chính. À đúng rồi, quên mất giày dép.

Hôm nay chắc chắn Lâm Vận Thanh đi giày cao gót, nếu mình đi giày thể thao sẽ càng giống trẻ con nhỉ?

Không được không được.

Cô mở tủ giày, muốn tìm một đôi có thể mang tạm, ánh mắt bắt gặp đôi bốt Dr. Martens của Lâm Vận Thanh. Chính là ngươi. Cô xách đôi giày lên đặt xuống đất, xỏ chân vào, buộc dây giày rồi lao ra khỏi cửa.

Trần Cẩn Duyệt lên xe đúng lúc Triệu Mạn đang nghe điện thoại, ngoan ngoãn ngồi vào sao cho không làm phiền chị ấy, sau đó thắt dây an toàn, lại là bộ dạng nai nịt gọn gàng chờ xuất phát như ban nãy ngồi trên ghế sofa.

Triệu Mạn thấy Trần Cẩn Duyệt dễ thương mà cũng buồn cười, vừa nghe điện thoại vừa cười với em bằng hàm răng trắng sáng.

"Em căng thẳng à?" Đối phương cúp điện thoại, bỏ qua khâu hàn huyên mà hỏi thẳng.

Hả? Rõ vậy sao?

"Có hơi hơi." Vậy thôi không cần giấu nữa.

Triệu Mạn khởi động xe, vừa bật đèn chờ hòa vào dòng xe tấp nập, vừa nói: "Đừng lo, là nhóm công việc của Vận Thanh, không đông đâu."

"À, ra là vậy. Thảo nào chị ấy không có thời gian đến đón em."

"Ừ, vậy chị sẽ làm tài xế."

Trần Cẩn Duyệt vội vàng giải thích: "Ý em không phải vậy, chị Tiểu Mạn..."

Triệu Mạn cầm vô lăng bằng một tay, tay còn lại xoa đầu Trần Cẩn Duyệt, nói: "Chị đùa thôi, em cứ thư giãn nào."

Dạ.

Xe chạy tới địa điểm ăn tối là một nhà hàng đồ Tây. Triệu Mạn nói chị còn có một cuộc điện thoại quan trọng cần gọi, bảo Trần Cẩn Duyệt vào trước.

Trần Cẩn Duyệt ngoan ngoãn xuống xe, ngay sau đó bắt gặp Giang Hải Đào đang hút thuốc với ai đó ở cửa.

Trần Cẩn Duyệt đảo mắt, muốn đi đường vòng vào, nhưng mắt Giang Hải Đào rất tinh, lập tức chú ý đến cô.

"Ê này! Duyệt Duyệt." Giang Hải Đào chào thân thiện.

Tôi không quá thân với anh, anh không biết gọi tôi bằng tên đầy đủ à? Trần Cẩn Duyệt nghĩ.

Cô không trả lời mà bước thẳng đi ngay. Giang Hải Đào vội dập điếu thuốc lá, giới thiệu với các đồng nghiệp đứng cạnh rằng đây là em gái của quản lý Lâm.

"Để anh đưa em vào nhé." Giang Hải Đào nói.

"Vâng." Mùi khói thuốc lá trên người đối phương khiến cô cau mày, cô cố ý chậm hai bước để đi đằng sau anh.

Lâm Vận Thanh và vài người đồng nghiệp ngồi trên tầng hai, bữa ăn vẫn chưa bắt đầu nên họ đang ngồi trò chuyện cùng nhau. Khi nhìn thấy chị, Trần Cẩn Duyệt lập tức bước nhanh tới, bỏ Giang Hải Đào lại sau lưng.

Chỉ khi xuất hiện ngay trước mặt, Lâm Vận Thanh mới chú ý đến cô. Lâm Vận Thanh ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Giang Hải Đào đằng sau, cảm thấy nhẹ nhõm.

Lâm Vận Thanh vẫn ngồi tại chỗ, nắm lấy tay em trong lòng bàn tay, vừa cười vừa dẫn em ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh mình.

Giang Hải Đào cũng đi theo, định ngồi xuống cạnh Trần Cẩn Duyệt...

"Chỗ này giữ cho Triệu Mạn." Lâm Vận Thanh nói.

"Ồ, Giám đốc Triệu cũng đến sao." Nói xong, Giang Hải Đào tự giác chuyển sang vị trí trống khác.

Trần Cẩn Duyệt âm thầm đếm, cách Lâm Vận Thanh năm người.

Cũng được, miễn cưỡng hài lòng.

"Đây là em gái tôi, Trần Cẩn Duyệt." Xung quanh không có nhiều người nên Lâm Vận Thanh chỉ giới thiệu qua.

Mọi người ai cũng thay nhau chào đón, khen cô dễ thương, nói cô xinh đẹp như quản lý Lâm.

Trần Cẩn Duyệt đỏ mặt, cúi đầu nhìn giày của Lâm Vận Thanh. Quả nhiên chị đi giày cao gót.

[Đúng là chị xinh đẹp hơn nhiều.]

Khoảng nửa tiếng sau Triệu Mạn quay lại, cũng sắp đến giờ ăn.

Khi đến nơi, Triệu Mạn ngồi cạnh Trần Cẩn Duyệt một cách rất tự nhiên và chào hỏi những người khác. Những người đó nói Triệu Mạn đến rất đúng lúc, thế là cô cười vui vẻ.

Trần Cẩn Duyệt nhớ rằng Triệu Mạn thuộc bộ phận thị trường, còn Lâm Vận Thanh thuộc trung tâm phân tích kinh doanh. Trong bữa tối, Triệu Mạn cũng đến mà không thấy ai ngạc nhiên, xem chừng hai người thực sự rất rất thân.

"Ô kìa, hôm nay Giám đốc Triệu không được ngồi cạnh Quản lý Lâm à." Có nữ đồng nghiệp mà Trần Cẩn Duyệt không biết tên là gì cất lời trêu chọc.

"Mấy người không hiểu đâu, Tiểu Cẩn dễ thương hơn Quản lý Lâm của mấy người nhiều." Nói xong, Triệu Mạn lại xoa đầu Trần Cẩn Duyệt, còn nghiêng người qua hỏi bằng âm lượng chỉ có hai người nghe được: "Vẫn căng thẳng à?"

"Không... em không căng thẳng nữa." Cô nhẹ nhàng trả lời.

Lúc đó Lâm Vận Thanh buông tay ra.

Trần Cẩn Duyệt quay đầu nhìn chị, nhưng không thấy chị nói hay làm gì.

"Hả? Vậy là CP tôi đu sắp BE ư?" Những lời trêu chọc lần lượt ập đến, tất cả đều vây Lâm Vận Thanh và Triệu Mạn, Trần Cẩn Duyệt ngồi giữa cũng thi thoảng được nhắc tới như một người công cụ.

"Nhưng chị Lâm đừng buồn, chị nhìn em đi, em vẫn ở đây đợi chị!" Cô gái ngồi đối diện bàn dài nói, làm mọi người lại một trận ồ lên.

Triệu Mạn lập tức tiếp lời: "Này, Tiểu Diêu tâm cơ quá đấy, đáng tiếc chị Lâm cứng rắn như sắt thép vô tình, khác hẳn chị. Chị không ăn được, em cũng đừng hòng mơ."  Nói xong, Triệu Mạn còn nâng ly rượu lên với biểu cảm xấu xa, vừa cụng ly vừa cười đùa: "Cạn ly."

Lâm Vận Thanh ngồi cạnh cười.

Trần Cẩn Duyệt thì sững sờ trước những lời đó.

Là sao?

Triệu Mạn là cong sao? Hơn nữa còn công khai come-out ở công ty?

Vậy rốt cuộc chuyện giữa chị ấy và Lâm Vận Thanh là thế nào?

Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, chưa kịp sắp xếp thì đã có người khác đi tới và muốn uống rượu với Lâm Vận Thanh.

Lâm Vận Thanh cầm ly rượu đứng lên, người nọ lịch sự nói vài câu xã giao như năm nay Quản lý Lâm vất vả quá, sau đó cụng ly uống cạn.

Chị chỉ nhấp một ngụm rượu, không uống nhiều, cũng không vội ngồi xuống mà quay sang nói với những người cùng bàn: "Một năm qua mọi người đều đã làm việc chăm chỉ, cả hai bạn trẻ mới vào nhóm cũng thế, cuối năm bận quá nhiều khi không quan tâm được đến mọi người, nhưng tôi rất biết ơn vì mọi người đã chọn tôi."

Lâm Vận Thanh cười với hai người đó, rồi nói tiếp: "Đôi khi công việc biến động quá lớn khiến chúng ta hết lần này đến lần khác phải bị động đối phó. Một phần là do tôi chưa có đủ tiếng nói trong ban lãnh đạo để tác động đến quyết định của họ. Hy vọng mọi người cho tôi ít thời gian, năm sau tôi sẽ cố gắng để mọi người không cần vất vả như năm nay nữa."

Những người bên dưới cũng cười theo, chị dừng lại độ hai giây, rồi tiếp: "Sắp đến Tết Nguyên Đán, chúc mọi người một năm mới vui vẻ, năm sau chúng ta cùng nhau cố gắng, cảm ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ tôi."

Nói xong, Lâm Vận Thanh nâng ly lên. Có người phía dưới hét lên: "Chị Lâm là lãnh đạo giỏi nhất mà em từng gặp! Cạn ly!"

Mọi người rục rịch đứng dậy đáp lại, giơ ly rượu lên cụng ly với chị.

Rõ ràng Trần Cẩn Duyệt không uống rượu, nhưng lại thấy mình đang say trong giọng nói của Lâm Vận Thanh.

Chị Lâm Vận Thanh, vừa khiêm tốn vừa dịu dàng. Lời nói đúng mực không chút kiêu ngạo, mạnh mẽ và tỏa sáng.

[Ghen vì họ được làm việc với chị ấy.]

[Ghen vì chị ấy nói với họ là năm sau cùng nhau cố gắng.]

[Thích chị ấy quá.]

Trần Cẩn Duyệt cũng đứng dậy, lấy ly rượu của mình. Không ngờ ánh mắt Lâm Vận Thanh rõ ràng đang nhìn về hướng khác, nhưng tay lại nắm lấy tay cô.

Nghĩa là em không cần uống rượu.

Triệu Mạn cũng nhanh tay đẩy một ly thuỷ tinh chân cao đựng nước cam tới, vì vậy trong một nhóm người đang cầm rượu vang đỏ, cô ngượng ngùng cầm lên một ly nước cam chói mắt, cụng với mọi người.

Triệu Mạn ngồi cạnh thầm cười, cô ấy cũng bất lực.

Sau đó, Lâm Vận Thanh không còn quan tâm đến em nữa. Có hơn mười người trong nhóm lần lượt nói chuyện với chị, sau đó thay phiên nhau cạn ly với chị. Lâm Vận Thanh đã uống nhiều rượu, nhưng xem như đang rất vui vẻ.

Trần Cẩn Duyệt tạm thời nhường chị cho những người này, còn mình thì ngồi ngoan ngoãn ăn khúc sườn bò trước mặt, vừa ăn vừa trò chuyện với Triệu Mạn.

"Chán không?" Triệu Mạn ghé tới hỏi.

"Hm?"

"Có muốn ra ngoài hút thuốc với chị không?"

Trần Cẩn Duyệt quay qua nhìn chị gặp trước, thấy chị vẫn đang đứng nói chuyện với ai đó nên cô đồng ý: "Vâng", đứng dậy theo Triệu Mạn ra ngoài.

Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn hỏi Triệu Mạn.

Cô theo Triệu Mạn đến khu vực hút thuốc ngoài ban công, không có ai khác, chỉ có hai người họ đứng trước gió.

Triệu Mạn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, không hỏi Trần Cẩn Duyệt những câu như: "Em có hút thuốc không?", mà giở chiếc áo khoác trên tay ra khoác lên người Trần Cẩn Duyệt.

"Em biết lái xe không?" Triệu Mạn chuyển chủ đề cái phắt.

"Hả? Em... em không có bằng lái xe ở Trung Quốc."

Triệu Mạn phả một làn khói thuốc sang bên kia, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài, vô cùng xinh đẹp. "Vậy lát nữa phải gọi tài xế chở chị em về."

Lại nói về Lâm Vận Thanh.

"Vâng......"

"Chị Tiểu Mạn."

"Hm?"

"Chẳng là..." Trần Cẩn Duyệt ngập ngừng.

"Em hỏi đi." Triệu Mạn liếc nhìn Trần Cẩn Duyệt, phì cười.

Trần Cẩn Duyệt cảm thấy mình đã biết nên hỏi gì.

"Chị là... cong à?"

Đối phương cười, nhìn cô qua làn khói khuếch tán.

"Uh-huh." Triệu Mạn nhả ra hai âm tiết, tỏ ý khẳng định.

Trần Cẩn Duyệt níu góc áo khoác trên người, không biết nên bắt đầu câu hỏi tiếp theo như thế nào.

Triệu Mạn cũng không vội, bình tĩnh gạt tàn thuốc, miệng nhẹ cắn đầu lọc.

"Vậy, chị và chị của em...?" Khi hỏi vấn đề này, Trần Cẩn Duyệt cúi đầu không dám nhìn Triệu Mạn

Triệu Mạn vốn đang dựa vào tường, nghe câu hỏi đó, cô rút điếu thuốc trong miệng ra, tay buông thõng bên người, tiến lại gần Trần Cẩn Duyệt.

"Em nghĩ gì vậy?" Triệu Mạn phì cười.

"Chị và chị của em chỉ là bạn."

Đến lượt Trần Cẩn Duyệt đỏ mặt: "Vì... tại vì em thấy hai chị rất thân thiết..."

"Chị đã biết cô ấy được sáu năm, sao mà không thân được?"

"Nhưng mà, cũng đã sáu năm, sao bây giờ chị mới biết cô ấy có em gái? Điều này có hợp lý không?"

"A..." Lại chuyển sang mình hả?

"Vậy hai chị quen nhau qua công việc à?" Trần Cẩn Duyệt nhanh chóng quay lại chủ đề.

"Phải, chị biết Vận Thanh từ khi cô ấy còn là gà mờ mới vào công ty."

[Thật ghen tị, chị ấy được biết Lâm Vận Thanh từ hồi vẫn là gà mờ.]

"Trước đây Vận Thanh không giỏi như bây giờ, bây giờ cô ấy đã có thể cầm ly uống cùng người khác, trước đây chị thường đưa Vận Thanh về nhà chăm sóc mỗi khi bị nôn vì uống rượu."

Sự ghen tị biến thành đau lòng.

"Chị đã làm việc nhiều năm như vậy, Vận Thanh là người bạn tri kỷ nhất của chị, chị nghĩ đối với Vận Thanh cũng vậy. Hai người tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn cho đến tận bây giờ. Vậy mà em vẫn hỏi chị với cô ấy có gì đó không hả?"

Triệu Mạn cười lớn đến mức Trần Cẩn Duyệt nghi ngờ những người đang ăn tối bên trong cũng có thể nghe thấy.

"Em xin lỗi... Chị Tiểu Mạn, em chỉ tò mò thôi." Cô vội xin lỗi cho Triệu Mạn ngừng cười.

"Vận Thanh cũng vất vả lắm, bây giờ em đã về, phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn." Triệu Mạn đột nhiên hạ giọng, bàn tay không cầm điếu thuốc vỗ nhẹ lên cánh tay của Trần Cẩn Duyệt.

"Vâng..."

"Trần Cẩn Duyệt."

Người bị gọi tên đột nhiên sửng sốt.

"Dạ?"

Triệu Mạn nhấc chân lên, mũi giày cao gót gõ nhẹ vào mũi giày Trần Cẩn Duyệt.

"Sao lại mang trộm giày của Vận Thanh thế?"

Vừa nghe lời này, mặt Trần Cẩn Duyệt lại đỏ bừng. Cô đang nghĩ nên giải thích thế nào mới hợp lý, tại sao Triệu Mạn nhận ra được đôi giày này?

Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của cả hai - cửa ban công lại bị ai đó đẩy ra.

Hai người cùng lúc nhìn qua.

Là Lâm Vận Thanh.

Tóc chị xõa ra sau lưng, tóc bị gió thổi tán loạn, trông có chút rối bời.

Trên người Trần Cẩn Duyệt là áo khoác của Triệu Mạn, cúi đầu thì thấy chân của hai người chạm vào nhau.

Em gái của cô, Trần Cẩn Duyệt, đang dựa vào lan can gỗ phủ lá xanh, má hơi đỏ dù rõ ràng chưa uống một giọt rượu.

Cô nhìn thấy điếu thuốc đang cháy dở trong tay Triệu Mạn, nghi ngút ám mùi khắp bầu không khí.

Không hiểu vì lý do gì, bỗng Lâm Vận Thanh cũng muốn cầm lấy, hút một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK