• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vận Thanh ngồi trên nền nhà, hắt hơi ba lần chỉ trong nửa tiếng.

Đến lần thứ tư Triệu Mạn cuối cùng cũng không thể ngồi yên, đi thẳng từ phòng ăn ra, đặt tay lên trán Lâm Vận Thanh kiểm tra nhiệt độ mà không nói một lời.

"Làm gì đấy?" Vừa chạm vào, Lâm Vận Thanh đã né ra sau.

"Xem có phải bà ốm không."

"Đâu có."

Triệu Mạn nghĩ theo cảm giác vừa rồi - chắc là không sốt đâu - thế là cúi xuống chuyển máy tính của Lâm Vận Thanh ra phòng ăn: "Đừng ngồi dưới sàn nữa."

Lâm Vận Thanh không ngăn cản, cũng không đứng dậy ngay, mà ngã đổ người xuống thảm, nằm đó.

Cô nheo mắt nhìn trần nhà cao cao, nơi treo chùm đèn pha lê long lanh trong suốt với các cạnh sắc nét. Cô đếm ngày, hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi về Hải Thành.

Triệu Mạn đặt máy tính lên bàn ăn hình chữ nhật, gập lại rồi nằm xuống cạnh Lâm Vận Thanh. Cô không nói gì, chỉ lắng nghe từng nhịp thở của đối phương.

Một lúc sau, Triệu Mạn hỏi Lâm Vận Thanh: "Bà biết phiên bản câu chuyện của chúng ta bây giờ là gì không?"

Lâm Vận Thanh nhắm mắt lại: "Tôi biết."

"Câu chuyện về thiếu nữ diệt rồng biến thành rồng ác." Cô nhếch mép cười.

Triệu Mạn phì cười: "Vậy chúng ta không được tính là thiếu nữ nữa, chúng ta là bà cô. Chỉ ở tuổi Tiểu Cẩn mới được gọi là thiếu nữ."

Lâm Vận Thanh không tiếp lời.

Kể từ ngày Trần Cẩn Duyệt tức giận rời đi, đã ba ngày cô chưa được gặp em, cũng không có bất kỳ liên lạc nào.

Sáng sớm ngày mùng 3 Lâm Vận Thanh về nhà một chuyến. Nhưng lúc đó muộn quá, có lẽ cả nhà đều đang ngủ nên cô xách chiếc vali để ở phòng khách vào phòng ngủ, dọn dẹp một lúc, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Đến sáng sớm hôm sau lại đi trước khi hai người thức dậy.

Có ai phát hiện ra cô về nhà không?

Tâm trạng Lâm Vận Thanh rất rối bời.

Không chỉ bối bời, mà còn có chút hoang mang.

Nhem nhóm từ cái ôm bất ngờ của Trần Cẩn Duyệt tại Nam Thành và lên đến đỉnh điểm khi biết em về sớm, kéo dài đến tận hôm nay.

Thang đo nhận thức về thời gian của cô những ngày qua chỉ là: bận rộn, lo lắng, nhớ Trần Cẩn Duyệt, áy náy xen lẫn hoang mang hoảng sợ không thể kiểm soát hoà vào với nhau, và đến cuối cô vẫn chọn bận rộn.

Cô không biết Trần Cẩn Duyệt thuyết phục Trần Phương về sớm bằng cách nào. Cô sợ Trần Phương sẽ phát hiện ra dù chỉ một dấu vết bất thường, cô sợ làm tổn thương Trần Cẩn Duyệt. Mặc dù điều thứ hai có lẽ đã thành sự thật.

Lâm Vận Thanh khẽ mở mắt, hỏi Triệu Mạn: "Hôm đó đưa Tiểu Cẩn về nhà, em ấy vẩn ổn chứ?"

"Ba ngày rồi bà mới hỏi, tôi tưởng bà không quan tâm đến em gái."

Cô quay đầu qua nhìn người nằm bên cạnh, mắt ánh lên vẻ bất lực.

"Em ấy hơi buồn, nhưng tôi nghĩ vài ngày sau sẽ khá hơn."

"Muốn tôi hỏi thăm giúp bà không?"

"Không cần."

"Vậy bà vẫn còn giận em ấy à?"

Lâm Vận Thanh đang định nói không phải mình giận em, mà là em giận mình, nhưng còn chưa kịp nói thì đột nhiên Giang Hải Đào cầm máy tính lao ra ngoài.

Vừa hồng hộc chạy ra phòng khách, Giang Hải Đào đã thấy hai người đang nằm nhìn nhau trên thảm nhà mình.

"..."

"Mấy người nằm đó tám chuyện yêu đương, chỉ có tôi là người duy nhất làm việc ở đây hả?"

Lâm Vận Thanh và Triệu Mạn vội ngồi dậy, nói chỉ đang nghỉ một lúc.

Giang Hải Đào đảo mắt, đặt máy tính lên bàn trà thấp rồi bật màn hình TV chiếu. Trên đó là những dãy code mà Triệu Mạn không hiểu được.

Ngón tay anh lướt trên bàn di chuột, hướng dẫn Lâm Vận Thanh thực hành quá trình phân tích dữ liệu.

"Tôi cứ kiểm tra mãi xem có phải lỗi xuất hiện trong bước phân tích dữ liệu, hay là khi đặt giá trị có điều gì bất thường."

"Nhưng mọi module đều hợp logic và tiêu chuẩn."

"Ừ." Lâm Vận Thanh dõi theo màn hình, nghiêm túc kiểm tra.

"Sau đó tôi kiểm tra ngược mã của từng module theo từng cấp. Kết quả là vấn đề xuất hiện ở đây."

Con trỏ dừng lại ở module kết toán, Giang Hải Đào khoanh tròn một trong các dòng mã.

"Có người tự tay chèn một hàng giá trị vào đây?" Lâm Vận Thanh cau mày.

"Phải, chỉ một hàng giá trị, tại chỗ vô cùng khó phát hiện này, làm bẩn dữ liệu đã được lọc sạch một cách rất tinh vi, khiến phòng thị trường đưa ra quyết định cần hạ số trong năm nay."

Giang Hải Đào vừa nói vừa mở một file nữa, lần này Triệu Mạn đã có thể hiểu, là logic phát hành của phòng thị trường trong dịp Tết vài năm trước.

"Tôi đã chạy lại một phiên bản dữ liệu, nếu không có giá trị bất thường đó thì độ phủ sóng năm nay có thể đạt đến 88% dựa trên tình hình hiện tại, nhưng bây giờ chúng ta chỉ đạt 47%."

Vẻ mặt của Triệu Mạn cũng bắt đầu khó coi. Cô nói thêm: "Và việc hạ số sẽ ảnh hưởng đến đơn giá mỗi màn hình của chúng ta tăng 30%."

"Đúng. Do đó dữ liệu chi phí bị làm xấu, năm mới chắc chắn bên kế toán sẽ tìm đến chúng ta."

Lâm Vận Thanh nhìn Triệu Mạn bằng ánh mắt thông cảm, chuyển qua hỏi: "Đã tra lịch sử thao tác chưa?"

"Hmm..."

Giang Hải Đào dừng lại hai giây: "Từ Minh Bác."

Mắt Lâm Vận Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Từ Minh Bác? Ai?"

Giang Hải Đào giải thích với Triệu Mạn: "Là nhân viên mới chuyển sang đây từ đội kinh doanh quý 3 năm ngoái."

"Nhân viên mới? Là "bạn trẻ" mà hôm trước Vận Thanh nhắc đến trong bữa tối?"

"Đúng."

Lâm Vận Thanh nhanh chóng đứng dậy đi đến chiếc bàn dài trong phòng ăn, mở máy tính của mình ra, tìm file nhân viên.

Ánh mắt cô càng lúc càng thêm vẻ chế giễu theo mỗi giây dừng lại trên màn hình.

Rút ra một tờ giấy, hắt hơi lần thứ năm.

Lấy khăn giấy lau mũi, cô ngẩng đầu lên nhìn hai người đã đến ngồi đối diện mình, hỏi Giang Hải Đào: "Ông có biết trước đây Từ Minh Bác thuộc đội nào không?"

"Tôi biết, từ Hoa Nam."

"Trước đây thì sao?"

"Không biết nữa. Hoa Tây?"

Lâm Vận Thanh lắc đầu.

Lần này cô nhìn sang Triệu Mạn, mỉm cười, hỏi: "Bà đoán xem là ai tuyển anh ta vào?"

Triệu Mạn không hiểu tại sao lại hỏi mình, nghĩ thầm: Mình nên biết hả?

Không vòng vo nữa. "Là Vương Thành Phàm." Lâm Vận Thanh chậm rãi nhấn từng chữ một.

Triệu Mạn lập tức đứng dậy khỏi ghế, chửi um lên: "Mẹ kiếp! Vương Thành Phàm? Bao nhiêu năm rồi mà sao vẫn phải dính đáng đến thằng khốn này?"

Có lẽ cuối cùng thì sự việc đã xuất hiện manh mối, Lâm Vận Thanh cảm thấy tốt hơn một chút, cô khịt mũi nhìn người đang nhảy dựng lên trước mặt: "Nhưng Vương Thành Phàm đã nghỉ việc từ lâu, chuyện này chắc là ở phòng thị trường và công ty quảng cáo Nhiệm Hành đều có người đang hợp tác."

"Phòng thị trường... còn ai trồng khoai đất này ngoài ông sếp tham ô ngu dốt của tôi. Hai người chúng ta đuổi ông ta đi, bây giờ tôi lại ngồi ghế của ông ta, không làm gì mới lạ."

Lâm Vận Thanh cười thầm: "Phiên bản câu chuyện có thể cập nhật thành "Nữ diệt rồng xoá sạch cặn bã tà ác"", cô đóng máy tính, đứng dậy.

Sau đó nói với Triệu Mạn: "Tôi đã sửa lại các đánh giá phân tích doanh thu của Phòng thị trường những năm qua, bà xem qua và kiểm tra các vấn đề của Phòng thị trường đi."

Triệu Mạn gật đầu.

"Tự dưng buồn ngủ quá." Lâm Vận Thanh ngước mắt nhìn giờ, đã là mười một giờ sáng, "Tôi đi ngủ một lát."

Nói xong cô bước đến phòng khách.

Hai người bị bỏ lại trong phòng ăn, trong đó một người vẫn đang chửi toáng lên.

Giang Hải Đào ngắt lời hỏi: "Hai bà là bà cô diệt rồng, thế còn tôi?"

"Ông á hả? Ông là con sen diệt rồng." Nói xong, Triệu Mạn lại tiếp tục chửi.

Lâm Vận Thanh nằm lên giường, lấy điện thoại ra trước khi nhắm mắt ngủ, mở hộp thoại với Trần Cẩn Duyệt lên.

Tin nhắn vẫn dừng lại ở dòng chia sẻ định vị ba ngày trước - Biệt phủ Viễn Mậu.

Cô đã ở đây năm ngày, đêm giao thừa ở Nam Thành xa xôi như chỉ là chuyện từ vài tháng trước. Đầu cô choáng kinh khủng.

Không biết khi nào Hải Thành mới tạnh mưa. Giờ đây chỉ còn một bầu trời u ám khiến cả thành phố như cạn kiệt nhựa sống.

Lâm Vận Thanh nhắm đôi mắt trĩu nặng, lặng yên trong hư vô một lúc và rồi nhìn thấy một tia nắng ôn hoà, một lát sau hoá thành trận mưa liên miên, ướt khắp người cô.

Đầu cô mê man, nghĩ có lẽ mình không nên nhạy cảm quá mức như vậy, chắc hẳn Trần Cẩn Duyệt đã buồn nhiều ngày qua. Trước khi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô là [ngủ dậy mình sẽ về nhà gặp em].

Nhớ em quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK