• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vận Thanh đã trở lại trạng thái làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều trong tuần làm việc cuối cùng của năm. Ngày nào Trần Cẩn Duyệt cũng đòi chị rà soát lại chi tiết kế hoạch đi chơi, như là đặt chuyến bay nào, ở khách sạn nào.

Trần Cẩn Duyệt thấy như mình đang đếm từng giây từng ngày. Cô đã trải chiếc vali nhỏ của mình ra phòng từ lâu, mỗi ngày bỏ một thứ gì đó vào, lấp đầy từng chút một.

Ngày xuất phát đến cũng là khi những khoảng trống được lấp đầy. Ngón tay cô đẩy nhẹ, ổ khóa kêu lên cái "tách" - đi chơi đón Tết thôi!

Kể ra cũng lạ, khi ở nước ngoài thì trái tim hướng về Hải Thành, khi trở về thì lúc nào cũng mong chờ ra khỏi Hải Thành.

Máy bay hạ cánh đúng giờ, quả là một điều hiếm gặp.

Ngay khi đến nơi, Trần Phương đã lao vào phòng vệ sinh của sân bay thay quần áo - trời quá nóng, nhiệt độ lên tới 24 độ C, không thể chịu ngộp thở trong lớp áo len và quần dài thêm một giây nào nữa.

"Con đã bảo mặc ít thôi, khoác cái áo phao bên ngoài là được." Trần Cẩn Duyệt vừa cười mẹ, vừa đi cùng mẹ vào phòng vệ sinh.

Trần Phương liếc xéo con gái mình, đẩy vali cho Trần Cẩn Duyệt, kêu cầm lấy.

"Hải Thành lạnh quá, mặc nhiều quần áo đến đây thay là vừa." Lâm Vận Thanh đi bên cạnh tiếp lời, cầm lấy vali của mẹ từ tay Trần Cẩn Duyệt.

"Đúng vậy." Trần Phương đáp rất nhanh.

Con gái ngoan Lâm Vận Thanh lại xuất hiện, tâm trạng Trần Cẩn Duyệt đang rất tốt nên không thèm tranh cãi làm gì. Hai người đứng ở cửa phòng tắm, Lâm Vận Thanh nói: "Tiểu Cẩn, đến khách sạn em ở cùng phòng ngủ với mẹ, chị ngủ phòng kia."

"Hả... tại sao."

Sao em không được ở cùng phòng với chị?

"Phòng của em và mẹ lớn hơn." Lâm Vận Thanh lảng tránh chủ đề.

"Ồ."

Trần Cẩn Duyệt nghĩ, thôi vậy, hai gian phòng ngủ trong một phòng vẫn tốt hơn đặt riêng hai phòng.

Khi Trần Phương bước ra, Lâm Vận Thanh đã đi lấy xe bên đại lý cho thuê. Lần này chị lái xe, Trần Cẩn Duyệt và mẹ ngồi ghế sau.

Nam Thành đón gió mùa hè quanh năm, vừa ấm vừa mặn vừa ướt thổi vào mặt người. Trần Cẩn Duyệt cởi áo khoác, chỉ mặc một lớp áo là đủ, hạ cửa sổ xe cho gió thổi vào, tràn ngập mùi tự do.

Đang là sáu giờ, đúng lúc hoàng hôn buông xuống, nửa bầu trời và cả trong xe nhuộm ánh vàng rực ấm áp.

Họ quay lưng về phía mặt trời lặn, vầng mặt trời tròn xoe nho nhỏ lọt vào trong gương chiếu hậu, Trần Cẩn Duyệt quay đầu lại nhìn, thấy mặt trời cũng lao vút qua giữa những tòa nhà cao tầng ở Nam Thành như mình vậy, lúc thì lấp lánh sáng tối, lúc thì hít vào thở ra. Cô ngẩng đầu tìm kiếm khuôn mặt chị qua gương chiếu hậu, tình cờ Lâm Vận Thanh cũng đang nhìn cô.

Trong cơn gió vàng ấm áp, lén chớp mắt với chị.

Ngọt.

Xe chạy thẳng về khách sạn.

Đúng như lời Lâm Vận Thanh nói, có hai phòng ngủ, một lớn và một nhỏ. Trần Cẩn Duyệt đặt hành lý của mình và mẹ vào trong phòng, sau đó ngồi trên ghế bành ngoài ban công đợi Lâm Vận Thanh.

Ban công hướng ra biển, phía trước là toàn cảnh bãi biển riêng của khách sạn. Trần Cẩn Duyệt nhớ lại Tết hồi còn nhỏ, làm gì có ban công thoải mái với cảnh đẹp tuyệt vời như vậy.

"Tiểu Cẩn, em đặt nhà hàng lúc mấy giờ?" Lâm Vận Thanh thay xong quần áo bước tới, hai tay vươn ra sau cổ đeo vòng.

"Hả? Gì"

Nhìn phản ứng này đoán chắc là chưa đặt. Lâm Vận Thanh cúi đầu nhìn em, ngây ra, rồi cười.

Chị ngồi xổm xuống, cao ngang Trần Cẩn Duyệt đang ngồi: "Đeo vào cho chị." Cô quay lưng lại, chờ em cầm lấy hai đầu sợi dây chuyền.

"Ừm... chị vừa nói cái gì mấy giờ cơ?"

"Hình như chị quên nhắc em, núi Kim Thành đông người, cần đặt chỗ trước."

Trần Cẩn Duyệt móc xong sợi dây chuyền, xoay người chị lại, mắt mở to nhìn chị: "Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Để chị gọi điện hỏi xem." Lâm Vận Thanh đứng dậy, tìm số điện thoại quán ăn trong app rồi bấm gọi.

Điện thoại reo hơn mười giây mới có người nhấc máy, phía sau có rất nhiều tiếng ồn.

"Alo, xin chào, cho mình hỏi bây giờ đến ăn tối có cần xếp hàng không?"

"Chào chị, bây giờ đến quán lấy số phải đợi khoảng ba tiếng."

"Vâng, mình cảm ơn."

Lâm Vận Thanh cúp điện thoại trong tầm mắt của em.

"Họ nói thế nào?"

"Họ nói đã quán đã kín lịch đặt từ một tháng trước."

"Chúng ta tìm chỗ khác đi."

Ồ.

Trần Cẩn Duyệt cúi đầu.

Đúng lúc đó mẹ cũng ra ban công.

"Ôi, cảnh đẹp tuyệt vời quá. Duyệt Duyệt, chụp cho mẹ một bức, lại đây."

Nói xong, Trần Phương dựa vào lan can ban công, giơ khăn lụa ra.

Trần Cẩn Duyệt lấy điện thoại chụp ảnh cho mẹ, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện nhà hàng ban nãy.

"Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì?" Lâm Vận Thanh hỏi mẹ.

"Mẹ hả? Cái gì cũng được, không kén chọn. Này Duyệt Duyệt, mẹ làm thế này có đẹp không?"

Trần Phương quấn khăn lụa quanh đầu.

Lâm Vận Thanh nhìn hai mẹ con cười, nhường chỗ cho họ, còn mình đi sang phòng khách. Lướt app tìm vài quán ăn vẫn còn mở cửa, gọi điện xác nhận và cuối cùng cũng tìm được một chỗ ưng ý.

Chờ Trần Phương vui vẻ chụp ảnh xong, Lâm Vận Thanh đi tới nói với hai mẹ con rằng đã có thể xuất phát.

Đó cũng là quán ăn Nam Thành địa phương, tuy chỉ là một quán nhỏ không mấy nổi tiếng và nằm tuốt dưới cuối kết quả tìm kiếm, nhưng sau khi đọc một vài đánh giá, Lâm Vận Thanh thấy chỗ đó rất được người dân địa phương yêu thích, lại còn không phải xếp hàng, thế là chấm ngay.

Trần Cẩn Duyệt không nói gì nhiều suốt chặng đường từ khách sạn đến quán ăn. Cô đang có cuộc đấu tranh nội tâm, tự trách bản thân đã lên kế hoạch đi chơi vài ba ngày nhưng ngay từ ngày đầu tiên đã xảy ra sơ xuất, ngay cả điều đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ tới.

Khi ăn cũng u ám không vui, Trần Phương hỏi có chuyện gì vậy, hay là do không quen đồ ăn Nam Thành?

Trần Cẩn Duyệt nói không phải, vừa nói vừa chọc đũa vào bát cơm.

"Không ưng nhà hàng chị chọn hả." Lâm Vận Thanh trêu em.

"Nào có."

Chị đổi trắng thay đen.

"Ưng thì ăn thêm vài miếng." Chị cười.

"Ăn xong chúng ta ra biển đi, gần đây có một bãi biển nhỏ."

"Hay đấy, đến đó chơi cho tiêu cơm, mẹ ăn nhiều quá." Trần Phương đang rất vui.

Ẩm thực Nam Thành gồm nhiều hải sản, khi ăn xong vị hải sản vẫn còn đọng lại trong miệng. Chị chọn nhà hàng này rất được, rất ngon, Trần Cẩn Duyệt mặt thì rầu rĩ, miệng thì chén sạch hai bát cơm.

[Lâm Vận Thanh làm gì cũng giỏi hơn mình.]

Ba người cùng đi bộ đến bãi biển. Đó chỉ là một bãi biển nhỏ vô danh, không đông người, bên trái Trần Cẩn Duyệt là mẹ, bên phải là chị, cả hai đều dắt tay cô.

Thực ra vùng biển về đêm khá đáng sợ, tuy nghe thấy tiếng sóng rầm rập xô về phía ta, nhưng không thể nhìn thấy phía bên kia bờ biển có gì, chỉ duy một màu sâu thẳm nhấn chìm ta vào màn hư vô.

Khi ở nước ngoài Trần Cẩn Duyệt sống trong một thành phố đảo, mỗi khi bạn bè có tâm sự buồn phiền, cô đều được họ chở đến bãi biển giữa đêm khuya. Biển ở đó khác biển ở đây, biển ở đây là bên rìa vách đá. Lâm Vận Thanh lái xe lên mỏm đá thấp, giảm tốc độ, nhả ga, đặt hờ chân lên phanh cho xe chạy về phía trước, mãi đến khi đèn pha không soi được mặt đất và chơi vơi dưới vách đá chị mới phanh xe, doạ Trần Cẩn Duyệt sợ đến nỗi nín thở.

Trong những đêm như thế, Trần Cẩn Duyệt thường ngồi trên xe rút hết những buồn phiền với bạn bè. Nước biển ầm ầm vỗ vào vách đá dâng nên những ngọn sóng cao, mãi đến khi sương mù bám lên cửa kính ô tô, họ mới cài số lùi quay về nhà.

Cô hơi sợ cảnh biển ban đêm.

Nhưng bây giờ thì khác, có mẹ và Lâm Vận Thanh ở đây, tuy nước biển không hề thay đổi nhưng cảm giác an toàn đã nảy sinh trong cô.

Đáng sợ hơn cả biển đêm là không có Lâm Vận Thanh ở bên. Vừa nghĩ, cô vừa dẫn hai người đến một chiếc ghế dài cạnh những ngọn đèn đường rải rác.

Mặt trời đã xuống núi, song gió biển vẫn đem đến hơi ấm còn sót lại, thổi vào mặt, ngưa ngứa. Trần Phương lấy điện thoại ra định chụp ảnh, nói muốn gửi cho hội chị em.

Theo những gì cô nhớ, đây là lần đầu tiên ba người cùng nhau đến bãi biển.

Cùng Lâm Vận Thanh, là... lần thứ hai.

Lâm Vận Thanh nhận điện thoại, giơ chéo lên phía trước. Trần Cẩn Duyệt nhân cơ hội dựa vào vai chị, khẽ cười.

"Sao em vẫn không vui?" Chụp ảnh xong, Lâm Vận Thanh trả điện thoại lại cho mẹ, hỏi em.

Cô không nói.

"Dù có gọi cũng không đặt bàn được, họ nói từ một tháng trước đã kín chỗ mà."

Nhìn đi, cái gì Lâm Vận Thanh cũng biết.

"Không phải thế."

"Nếu chị là em, chị sẽ không buồn chuyện này, mà sẽ lo lắng cho ngày mùng 3." Lâm Vận Thanh nhướng mày nhìn em.

"Mùng 3? Mùng 3 thì sao?" Trần Phương đăng ảnh vào nhóm, tham gia cuộc trò chuyện.

"Mẹ, mùng 3 Tiểu Cẩn sắp xếp cho chúng ta đi chùa lễ Phật." Chị nói lời này với vẻ mặt như lo buồn lắm.

Chậc.

Lâm Vận Thanh!

Trần Cẩn Duyệt trừng mắt nhìn chị.

"Hả? Nam Thành có chùa hả?" Trần Phương hoang mang nhìn con gái.

"Bây giờ xây vẫn kịp." Lâm Vận Thanh ra vẻ thở dài.

Trần Phương hiểu, cười phá lên.

Trần Cẩn Duyệt trừng mắt với Lâm Vận Thanh, nghiêng đầu dựa lên vai mẹ, ỉ ôi: "Mẹ đừng có cười con nữa."

Trăng lưỡi liềm treo trên mặt biển, bóng ngà nhàn nhạt chiếu sáng ba người. Không còn ai nói gì nữa.

Những cơn sóng từng đợt cuốn trôi sóng lòng nơi cô, Trần Phương cũng cảm xúc dâng trào.

"Thanh Thanh à."

"Dạ?"

Gió biển nhẹ nhàng lướt qua chiếc khăn lụa của Trần Phương.

"Năm qua con vất vả quá, đầu tắt mặt tối."

"Mẹ đang nói gì thế." Lâm Vận Thanh mỉm cười dịu dàng.

"Mẹ có hai cô con gái, đời này chẳng cần gì hơn."

"Vâng..."

Đây là Lâm Vận Thanh nói, Trần Cẩn Duyệt vẫn tựa lên vai mẹ, lặng thinh.

Lúc này điện thoại của Trần Phương vang lên, là tin nhắn WeChat, vui vẻ mở ra, thấy hội chị em nói: "Chị Trần thật may mắn, Tết nhất được con gái đưa đi chơi cơ đấy, sướng nhá."

Trần Phương tự hào giơ màn hình lên cho Lâm Vận Thanh xem: "Con xem, ai cũng ghen tị với mẹ."

Trần Cẩn Duyệt nhìn vầng trăng nơi xa xôi, nhớ lại khung cảnh trên ban công khách sạn.

[Ngày Tết hồi còn nhỏ, làm gì có ban công thoải mái và cảnh đẹp như vậy.]

Tất cả là nhờ Lâm Vận Thanh.

Hồi nhỏ không có một cái Tết đáng ghen tị như vậy, nhưng lúc nào cô cũng có một người chị khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Trần Phương cũng có hai cô con gái khiến người ta phải ghen tị.

Cô liếc nhìn Lâm Vận Thanh.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt chị, yên tĩnh và xinh đẹp. Cô đặt tay bên chân, cúi đầu nhìn bãi cát mịn, đưa tay tìm kiếm tay của chị, Lâm Vận Thanh không tránh mà để em nhẹ nhàng nắm lấy.

Giờ mới là đang thực sự tận hưởng khoảnh khắc này cùng mẹ và Lâm Vận Thanh, không phải nằm mơ. Cô nghĩ.

Cô lắc nhẹ ngón tay, muốn chị quay lại nhìn mình.

Trần Cẩn Duyệt như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, đôi mắt cô như làn nước thu dập dềnh tình ý, được bao bọc trong sự dịu dàng thầm lặng của Lâm Vận Thanh.

Có sóng biển và ánh trăng làm chứng, lần này cô không muốn buông tay thêm lần nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK