Gian phòng rất yên tĩnh, đèn hành lang cũng tối tăm, không ánh sáng nào lọt qua khe cửa. Có lẽ không còn ai ở nhà.
Cô nằm lại vài phút trong bóng tối, nhặt nhạnh từng cảm xúc tích tụ từ ban trưa. Ngồi dậy tìm điện thoại, đang là bảy rưỡi tối, suốt sáu tiếng vừa qua chỉ có một người nhắn tin cho cô.
"Dạo này về nước cảm thấy sao? Tối nay gặp nhau không?" - Nhậm Tiểu Tiểu.
Trần Cẩn Duyệt và Nhậm Tiểu Tiểu là bạn cùng lớp 12 năm, nhiều hơn 9 năm giáo dục bắt buộc 3 năm, nếu cô không ra nước ngoài ngay khi tốt nghiệp cấp ba thì biết đâu khoảng thời gian này sẽ dài hơn đấy.
Thời học sinh cô là nhân vật có tiếng tăm trong trường, vừa hoạt bát xinh đẹp vốn có trời cho, lại thêm tính tình hoà đồng dễ mến nên luôn là tâm điểm của sự chú ý. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua vẫn chỉ còn lại Nhậm Tiểu Tiểu ở bên, bởi trong sáu năm xa xứ với không một mối quan hệ xã giao trong nước được duy trì, Nhậm Tiểu Tiểu luôn là người sẵn sàng tâm sự trái giờ cùng cô mỗi lúc tâm tình trĩu nặng.
Nghĩ đằng nào cũng không có việc gì làm, đêm nay chắc hẳn sẽ mất ngủ đây. Trần Cẩn Duyệt ấn vào hộp thoại, trả lời "OK."
"Giờ này mới nhắn tin lại hả, tớ vừa ăn cơm xong!"
"Tớ vừa ngủ dậy, thế hay là đi nhậu nhé."
"Thôi được."
Cô bật đèn đi đến phòng khách, ai ngờ Lâm Vận Thanh cũng ở đó.
Cũng như lần trước, chị ngồi trên nền nhà dưới ánh vàng ấm của ngọn đèn cây, dựa vào ghế sofa với tấm chăn cuộn trong vòng tay. Hôm nay chị không làm việc, trên tay chỉ cầm một cuốn sách, trên bàn không có rượu, chỉ đặt một chai nước khoáng.
Cách Lâm Vận Thanh nhìn cô không còn ngạc nhiên như lần trước, khiến Trần Cẩn Duyệt nghĩ chị đang đợi mình.
Thực ra cô cũng không biết mình đến phòng khách để làm gì, có lẽ muốn ra ban công hóng gió hoặc chỉ đơn giản là lang thang đó đây. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Vận Thanh, cô quyết định không đi qua mà quay lại phòng bếp.
"Tiểu..."
"Em tỉnh rồi à. Có đói không?"
Đôi khi cô nghĩ Lâm Vận Thanh như một người lớn ngốc nghếch, có lẽ chị ấp ủ rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói ra vì đủ loại lý do khác nhau. Cách chị thể hiện quan tâm là hỏi "Em đói à?".
"Không đói." Cô không dừng lại, vẫn quay lưng về phía Lâm Vận Thanh, vào bếp lấy một ly nước cho mình.
Trên đời này không chỉ có uống nước cần chiến thuật*, đôi khi rót nước cũng là một khâu thiết yếu cần đến chiến thuật.
*Uống nước có chiến thuật: Là tiếng lóng ngôn ngữ mạng, nghĩa là lợi dụng hành động uống nước để né tránh tình huống xấu hổ hoặc cuộc trò chuyện khó xử.
Sau đó cô cầm cốc quay về phòng, khoé mắt liếc thấy Lâm Vận Thanh đã đứng đậy từ lúc nào: "Chúng ta nói chuyện một lát được không?"
"Mẹ đâu?" Chủ đề bị buộc phải thay đổi. Có gì hay dể nói đâu, cũng chẳng muốn nói.
"... Đi chơi mạt chược." Thời gian nói những chữ này đủ để Trần Cẩn Duyệt về phòng.
"Ừ." Nói xong, Trần Cẩn Duyệt đóng cửa phòng lại.
Không phải Trần Cẩn Duyệt muốn tỏ thái độ, mà trong một tuần vừa qua ở Trung Quốc chưa bao giờ cô được ổn định cả về giấc ngủ lẫn tâm trạng. Ngay từ đầu cô đã không chắc chắn việc mình về nước để làm gì, và cũng né tránh đặt ra thời hạn bao giờ sẽ lại rời đi. Cô không biết Lâm Vận Thanh sẽ nói gì với cô, chỉ biết rằng mình không muốn mạo hiểm lần nữa, không muốn nghe thêm bất cứ một câu chị đang suy nghĩ về mối quan hệ nào với người khác nữa.
Đâu ai muốn lặn lội quay về chỉ để nghe lời khẳng định "Chị đang rời xa em, rời xa quá khứ của chúng ta"?
Không cần thiết.
Cô chải chuốt qua loa, trang điểm nhẹ, chọn một chiếc áo len rộng thùng thình phối cùng quần jean ống rộng, xách thêm một chiếc túi nhỏ là xong. Trước khi ra khỏi phòng còn hít một hơi thật sâu - Cầu mong Lâm Vận Thanh đừng nói chuyện với mình.
Cô bước nhanh đến lối ra, quỳ xuống thay giày.
"Em đi đâu?" Hình như ông trời không nghe thấy ước nguyện của cô.
"Uống rượu." Trần Cẩn Duyệt buộc dây giày, đứng dậy mở cửa rồi đóng lại ngay lập tức.
Đây là lần thứ hai trong đêm nay Lâm Vận Thanh sững sờ tại chỗ.
Trần Cẩn Duyệt bước ra đường, rùng mình run lên, thời tiết lạnh thế này đáng nhẽ phải gọi trước xe ở nhà mới đúng. Nếu không phải vì Lâm Vận Thanh, cô đã không chịu cóng ở đây.
Chiếc taxi cô vẫy dừng lại trước mắt, mở cửa ngồi vào ghế sau, khi đã nói xong địa chỉ, cả người cô vẫn run lên không kiềm chế được.
Gặp Nhậm Tiểu Tiểu là chuyện của nửa tiếng sau, những năm qua hai người chỉ gọi video với nhau vài lần, chủ yếu nhắn tin trên WeChat là chính. Nhưng khi bước xuống xe và nhìn thấy bóng lưng của một cô gái mặc váy dài phối cùng áo khoác, Trần Cẩn Duyệt vẫn nhận ra bạn mình ngay.
Bước tới vỗ vai Nhậm Tiểu Tiểu, đối phương quay đầu lại, không kịp ngăn một làn khói thuốc phả thẳng vào mặt Trần Cẩn Duyệt.
"Nhậm Tiểu Tiểu!" Trần Cẩn Duyệt xua khói, trừng mắt với cô bạn.
"Làm gì đấy? Ai bảo cậu vỗ vai tớ đúng lúc đó!" Nhậm Tiểu Tiểu dập điếu thuốc, ném vào khay gom tàn thuốc bên đường, săm soi Trần Cẩn Duyệt: "Cậu mặc thế này đến gặp tớ thôi hả."
"Không mang nhiều quần áo về nước. Đi nào, vào đi." Trần Cẩn Duyệt vừa nói vừa nhấc chân bước vào quán bar, Nhậm Tiểu Tiểu vội vàng theo kịp, khoác tay cô bạn.
Hôm nay hai người không kiếm tìm niềm vui trong hộp đêm sôi động. Nhậm Tiểu Tiểu chọn một quán bar tiện nói chuyện, trong quán không đông khách, trên sân thượng vẫn trống ghế ngồi. Cũng phải, nào ai mới 8 giờ 30 tối thứ Bảy đã đến đây đâu.
Hai người ngồi xuống tại một chiếc bàn nhỏ.
Nhậm Tiểu Tiểu mở menu: "Gọi cho cậu một ly Glögg nhé? Tớ thấy cậu vừa run cóng."
"Được." Trần Cẩn Duyệt nghĩ, thật kỳ quái, đã nhiều năm không gặp nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn quen thuộc như vừa ăn bữa cơm cùng nhau hôm qua.
Nhậm Tiểu Tiểu giơ tay gọi phục vụ, vừa lật menu rượu vừa nói: "Một ly Glögg, và một ly, hừm... cocktail Zombie đi."
Sau đó lật đến trang cuối cùng: "Cậu vẫn chưa ăn gì đúng không?"
"Chưa ăn."
"Vậy thêm một phần cá và khoai tây chiên. Cảm ơn." Nói xong, Nhậm Tiểu Tiểu đóng menu lại, đưa cho nhân viên phục vụ.
"Cậu thần kinh hả, cá và khoai tây chiên..." Trần Cẩn Duyệt đảo mắt.
"Sao, muốn đặc sản quê nhà hả, sao không nói sớm để chúng ta đi ăn quán vỉa hè, ăn thịt thăn nướng và uống bia Thanh Đảo Thuần Sinh. Đấy là tớ còn gọi đồ cho cậu đấy nhé."
Sau nhiều năm không gặp, Trần Cẩn Duyệt nhận ra tính quái gở của cô bạn tăng lên theo cấp số tuổi. Trừ những khi bị chọc tức ra thì Trần Cẩn Duyệt thấy không có vấn đề gì cả, cô rất thích sự tự nhiên của Nhậm Tiểu Tiểu.
"Nói thật đi, cậu về nước làm gì?"
"Đoán xem..." Đã biết mà còn hỏi.
Nhậm Tiểu Tiểu là người bạn thân thiết duy nhất biết về những bí mật thầm kín của cô, dù tất cả chỉ mới bắt đầu sau khi giữa cô xảy ra vấn đề với Lâm Vận Thanh. May mà có Nhậm Tiểu Tiểu, nếu không chưa chắc cô đã vượt qua những ngày cuối cùng ở Trung Quốc.
"Sau đó thì sao?"
"Không ổn lắm."
Đối phương khẽ "Hừ" một tiếng, cầm điện thoại lên mở khóa, vuốt từ góc trên bên phải màn hình xuống bật chế độ không làm phiền, sau đó khóa màn hình, úp điện thoại xuống bàn.
"Không có gì bất ngờ. Vẫn nhất quyết yêu chị ruột mới chịu."
"Không phải ruột." Trần Cẩn Duyệt lí nhí phản bác.
"Tớ thấy nếu là ruột thịt còn đỡ, dù thế nào đi chăng nữa vẫn có sự kết nối không thể dứt ra được. Hoặc là chia tay trở thành người dưng nước lã như bao người bình thường khác. Còn cậu với chị ấy thì sao, là vướng mắc cả đời."
Nhân viên phục vụ mang rượu lên, Trần Cẩn Duyệt nhân lúc này nốc một ngụm, đốt cháy chính mình.
"Cứ từ từ, cậu có uống được nhiều đâu. Khoai tây chiên còn chưa lên mà. Hahaha." Nhậm Tiểu Tiểu cười ngốc nhìn bạn mình, Trần Cẩn Duyệt không đếm xỉa.
"Không nói về tớ nữa, cậu thì sao?"
"Tớ gì mà tớ? Thì bận công việc thôi, còn có gì nữa."
"Không tìm hiểu ai à."
"Cũng thi thoảng."
"Cũng tốt, nhiều sự lựa chọn."
Cô dừng lại một lúc, tần ngần do dự về điều sắp tới muốn giãi bày, dù vừa đổi chủ đề nhưng rồi cô vẫn không nhịn được mà nói như thở dài: "Không như tớ."
Nhậm Tiểu Tiểu khuấy ly rượu, bảy tầng màu sắc sặc sỡ dần hoà cùng nhau. "Thật ra, cậu cũng có rất nhiều sự lựa chọn. Chỉ là lần nào cậu cũng chọn Lâm Vận Thanh."
Trần Cẩn Duyệt chẳng nói chẳng rằng, nhìn thanh quế trôi trong ly rượu, không chìm không nổi cũng như chính cô không biết đi đâu về đâu, thật lạc lõng: "Nhưng lần nào chị ấy cũng không chọn tớ."
"Chuyện đó thì... cũng, khó, nói." Giọng điệu Nhậm Tiểu Tiểu nghe quái lạ, lúc đầu có hơi do dự, sau đó thốt ra từng chữ.
Trần Cẩn Duyệt đợi Nhậm Tiểu Tiểu kề cà nói nửa câu sau, cứ cảm thấy ánh mắt cô bạn đang nhìn qua chỗ khác.
Cô cũng nhìn theo.
Thấy Lâm Vận Thanh cầm áo khoác trên tay, một mình bước vào quán bar.