Tuy cảm giác không lạnh thấu xương như ở Hải Thành, nhưng gió ở đây lớn đến mức Trần Cẩn Duyệt không muốn rút tay ra khỏi túi áo khoác.
Màn trời đã tối đen khi xe taxi dừng trước cửa khách sạn. Trần Cẩn Duyệt theo Lâm Vận Thanh xuống xe, Lâm Vận Thanh chỉnh lại áo khoác cho em, hỏi: "Lạnh à? Có muốn cài cúc áo không?" Làn sương trắng toả ra, những câu từ buột miệng cũng thật ấm áp.
"Không lạnh, em quen rồi." Trải qua 7-8 tháng mùa đông mỗi năm ở nước ngoài, phải ở yên trong nhà vì tuyết lớn liên miên suốt 1-2 tháng lạnh nhất là chuyện quá bình thường. Hồi còn là sinh viên, nhà trường luôn gửi email thông báo lớp học bị huỷ, kể cả sau này khi đã đi làm, cô cũng thường phải làm việc ở nhà vì tuyết ngập quá dày.
Đơn cử như lần này về nước, suýt nữa cô bị hoãn chuyến bay do cơn bão tuyết dữ dội. May mà cuối cùng tuyết cũng ngừng sớm, mới có thể về nước đúng lúc.
Thực sự cô đã thấy quen.
Nhưng khi câu này đến tai Lâm Vận Thanh, nghe lại có chút kỳ lạ.
Sáu năm qua cô không hề liên lạc với em, em vốn dĩ không thích cập nhật trạng thái trên mạng xã hội, vòng bạn bè thì đã bị em block từ đời nào. Tất cả những gì Lâm Vận Thanh biết về em ở nước ngoài đều là do Trần Phương kể. Nếu Trần Phương không nói, cô sẽ không hỏi.
Lâm Vận Thanh từng mường tượng cuộc sống của Trần Cẩn Duyệt, liệu em có sống tốt không, có giao lưu thêm bạn mới không, đã biết nấu cơm chưa, có đủ tiền dùng không...? Cô không hỏi được, cũng không thể nào hỏi. Cô có lên mạng tìm hiểu về khí hậu và văn hóa ở đó, khi thấy có người đăng video giới thiệu về thành phố trên trang web video, cô đều ấn vào nhìn xem, biết đâu có cơ hội nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong ống kính thoáng qua nào đó.
Cuối cùng cô lui về ánh nhìn, tự thấy mình thật ngu ngốc.
Khi còn chưa có cơ hội bù đắp khoảng thời gian sáu năm, mà đã nghe em nói "quen rồi".
Hóa ra, lo đến mấy cũng bằng thừa.
"Ừ." Lâm Vận Thanh cúi xuống, quay vào khách sạn.
Đang là giờ ăn tối, sảnh khách sạn đông nghịt người ra vào, Trần Cẩn Duyệt đi sau lưng chị, không để ý đến những cảm xúc thoáng qua của chị. Bỗng, cô nghe thấy có người gọi tên Lâm Vận Thanh.
"Vận Thanh." Phía trước vẳng lại tiếng gọi từ bên trái, Lâm Vận Thanh đứng yên bất động.
Trần Cẩn Duyệt nhìn xung quanh, thấy một người phụ nữ xinh đẹp với tóc xoăn dài, trang điểm nhẹ, mặc áo khoác màu đỏ rượu đang vẫy tay tiến về hướng này.
"Phó giám đốc Triệu cũng ở đây à?" Lâm Vận Thanh cười hỏi cô ấy.
"Đừng gọi tôi như thế, cứ bình thường thôi." Vừa nói, người phụ nữ vừa đẩy nhẹ vai Lâm Vận Thanh, tỏ ý không hài lòng.
"Tôi đến hợp tác với bộ phận bên bà. Một khi bên bà có kết quả phân tích, bên tôi sẽ thay đổi chiến lược cấp hàng ngay." Người đó giải thích lý do đến đây, toàn là những điều mà Trần Cẩn Duyệt không hiểu.
Lâm Vận Thanh gật đầu, quay lại chủ đề trước đó: "Vẫn chưa kịp chúc mừng Phó giám đốc Triệu thăng chức đây."
Chẳng lẽ Trần Cẩn Duyệt ảo giác? Cảm thấy chị và người phụ nữ này rất thân thiết với nhau, không chỉ như mối quan hệ đồng nghiệp ở nơi làm việc.
"Biết rồi mà, cảm ơn nhé. Bà không định giới thiệu người bạn này sao?" Ánh mắt người đó đáp lên người Trần Cẩn Duyệt.
Lâm Vận Thanh mỉm cười: "Em gái tôi, Trần Cẩn Duyệt."
"Xin chào em gái nhỏ. Chị là Triệu Mạn, đồng nghiệp của chị em." Nói xong, cô ấy đưa tay ra, Trần Cẩn Duyệt ngơ ngác một lúc mới nhận ra người ta muốn bắt tay mình. Cô thực sự không quen quy trình này.
Trần Cẩn Duyệt cũng bắt chước đưa tay ra, hai người nhẹ nhàng chạm tay nhau. "Chào Phó giám đốc Triệu..."
"Lâm Vận Thanh, xem bà dạy em ấy như nào kìa." Triệu Mạn liếc Lâm Vận Thanh, rồi lại nhìn sang Trần Cẩn Duyệt: "Cứ gọi chị bằng tên đi."
Người phụ nữ đó cười lên rất xinh, chưa ai kịp nói thêm thì người này đã lấy một thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho Trần Cẩn Duyệt: "Cầm lấy đi, tay em lạnh quá."
Là miếng sưởi tay dùng một lần.
Với chút bất ngờ, Trần Cẩn Duyệt nhận lấy: "Em cảm ơn ạ."
"Không có gì." Triệu Mạn quay đầu lại hỏi Lâm Vận Thanh: "Hai chị em ăn gì chưa? Có muốn đi cùng không?"
Lâm Vận Thanh liếc qua miếng sưởi, không dừng lại lâu, trả lời: "Được, để tôi mời, coi như chúc mừng bà thăng chức."
"Đã bảo không nhắc đến chuyện này cơ mà. Được, vậy tôi đợi ở sảnh, hai chị em xếp hành lý rồi xuống nhé."
Nói xong, Lâm Vận Thanh và Trần Cẩn Duyệt lần lượt đến quầy lễ tân đăng ký, nhân viên lễ tân xác nhận đặt phòng.
Phòng giường lớn, một gian, hai đêm.
Trần Cẩn Duyệt cứ tưởng chị sẽ thuê riêng một phòng cho mình, hoá ra không phải, cô cũng không chủ động nhắc đến.
Lấy thẻ phòng xong, Lâm Vận Thanh không nói lời nào suốt quãng đường từ thang máy đến phòng.
"Cạch!", cánh cửa đã đóng lại. Không gian bỗng nhiên lặng thinh.
Lâm Vận Thanh cất vali của hai người, dừng lại suy nghĩ một lúc rồi lấy riêng vali của Trần Cẩn Duyệt ra, hỏi em: "Em có muốn mặc thêm áo không?"
Trần Cẩn Duyệt có hơi không hiểu: "Không cần, em không lạnh."
"Tay đâu?" Lâm Vận Thanh tiến đến gần, thản nhiên nắm lấy tay phải của em, đặt vào trong tay mình, nhẹ nhàng xoa.
Nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng cho dù không ấm lắm cũng chưa đến mức cần đến miếng sưởi.
Lâm Vận Thanh buông tay Trần Cẩn Duyệt ra: "Đi thôi." Rồi quay người về phía cửa.
Khi hai người trở lại sảnh, Trần Cẩn Duyệt là người nhìn thấy Triệu Mạn trước. Cô ấy đang ngồi ở một góc sofa lặng lẽ xem điện thoại, là người duy nhất bất động giữa đám đông ồn ào qua lại, mang biểu cảm nhàn nhạt vô cùng hợp với màu rượu đỏ của chiếc áo khoác dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Như chú ý thấy hai người họ đang đến gần, Triệu Mạn cất điện thoại vào túi, đứng dậy cười hỏi Trần Cẩn Duyệt: "Em gái muốn ăn gì?"
"Em... em ăn gì cũng được." Trần Cẩn Duyệt quay lại nhìn Lâm Vận Thanh.
"Đồ ăn Nhật đi." Lời nói ra như câu trần thuật, nhưng ánh mắt lại nhìn Triệu Mạn, chờ đợi một câu đồng thuận.
"Được, để tôi gọi xe." Triệu Mạn tiếp lời rất nhanh.
Gió đêm ở Bắc Thành rát mặt rát da. Ba người họ bước ra ngoài, Trần Cẩn Duyệt cúi đầu, vùi mặt vào khăn quàng cổ, hai tay đút vào túi áo, niêm phong bản thân kín kẽ.
Triệu Mạn đi phía trước, Trần Cẩn Duyệt và Lâm Vận Thanh sóng vai theo sau.
Bỗng cánh tay của Trần Cẩn Duyệt bị người bên cạnh nắm lấy, cô quay đầu nhìn Lâm Vận Thanh, chỉ thấy Lâm Vận Thanh lặng lẽ rút tay trái mình ra khỏi túi, nắm lấy một cách rất tự nhiên, sau đó bỏ lại vào túi chị.
"... Chị lạnh à?" Trần Cẩn Duyệt nhẹ nhàng hỏi chị.
"Ừ, chị vẫn chưa quen."
Lâm Vận Thanh vẫn chưa quen.
Chưa quen với mùa đông tuyết rơi ở Bắc Thành, chưa quen với việc Trần Cẩn Duyệt không cần cô chăm sóc.
Và cả vài cảm xúc không rõ ràng, ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu, chỉ quy tội cho hôm nay trời lạnh quá, đầu óc đờ đẫn hẳn đi.
Nói xong, cô siết chặt bàn tay trong túi hơn.
Trong quán đồ ăn Nhật không đông khách, Triệu Mạn hỏi nhân viên xếp cho một phòng riêng trải chiếu tatami, ba người cởi giày ngồi xuống.
"Có ăn được sashimi không?" Triệu Mạn cầm menu, lật qua hai trang, hỏi mà không ngẩng đầu lên.
Vô cớ thất vọng, không biết tại sao.
Trần Cẩn Duyệt nhớ lại ngày xưa khi chị mới bắt đầu đi làm, chị cũng đưa mẹ và mình đi ăn đồ Nhật Bản như thế này. Lần đầu tiên nếm thử món sashimi, cô gắp một miếng cá hồi chấm với một ít nước tương, sung sướng bỏ vào miệng, khen ngon lắm, đợi sau này em kiếm được tiền, em cũng sẽ đãi chị và mẹ nhiều món ngon hơn.
Những ký ức xa xôi hiện lên mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, chắc hẳn Lâm Vận Thanh đã ăn đồ Nhật cùng nhiều người khác nữa, còn đối với cô, tám năm qua là tám năm chờ mong, mong ngày đó sẽ lại đến.
"Ăn được, bà cứ gọi một ít." Lâm Vận Thanh lên tiếng trước.
"OK."
"Vậy uống rượu nhé?" Lần này Triệu Mạn nhìn Lâm Vận Thanh.
Trần Cẩn Duyệt bỏ hai tay xuống dưới bàn, kéo vạt áo chị: "Muốn uống..." Cô nói nhỏ, nhưng truyền đến tai đối phương rất rõ ràng.
Lâm Vận Thanh đưa tay qua, vuốt dọc theo cổ tay, dịch tay em ra khỏi vạt áo mình, ngón cái đặt hờ trên khớp ngón áp út của em, từ từ di chuyển theo vòng tròn.
"Có thể uống một ít." Lâm Vận Thanh trả lời, một lát sau lại lặng lẽ bỏ tay ra.
Trước khi đồ ăn lên, Triệu Mạn vừa uống trà vừa nói chuyện về công việc với Lâm Vận Thanh.
"Bà có nghĩ là do phân cấp thành phố bên bà có vấn đề nên dự án bị kẹt lại không?"
"Chắc là không, tôi tự chỉnh thông số phân cấp mà."
"Bà xem rồi à?"
"Ừ, có lẽ do lịch sử dữ liệu có vấn đề." Nói đến đây, Lâm Vận Thanh nâng tách trà lên, đầy ẩn ý nhìn người đối diện.
"Vậy ngày mai cứ nói trực tiếp trong cuộc họp đi. Quản lý Lâm." Triệu Mạn cười quyến rũ, hơi nghiêng người về phía trước.
Lâm Vận Thanh đặt tách trà xuống: "Chỉ sợ lại phải nghe người ta nói Triệu Mạn bên phòng thị trường thông đồng với tổ B.A."
Cửa trượt được đẩy ra, nhân viên phục vụ mang sashimi và rượu lên trước.
Triệu Mạn bày sẵn ba ly, rót rượu ra.
Hai ly rót đầy bảy phần, khi rót đến ly thứ ba, có người nói: "Rót ít thôi, em ấy không uống được nhiều". Vậy là ly rượu được rót đầy ba phần được đẩy đến.
"Uống từ từ thôi em nhé, loại này mạnh đấy."
"Vâng... cảm ơn chị Triệu Mạn." Cẩn Duyệt nhận lấy ly rượu, đặt ngay ngắn trước mặt.
"Nói lâu thế rồi, vẫn sợ nói thêm lần nữa à? Quản lý Lâm." Triệu Mạn đặt ly rượu trước mặt Lâm Vận Thanh, sau đó nâng ly của mình lên cụng với cô.
"Chúc mừng thăng chức. Từ sau tin đồn sẽ đổi thành tôi dựa núi leo cao."
"Hahahahaha, vừa đúng ý tôi." Triệu Mạn cười nheo mắt lại, hai người cùng uống cạn ly rượu đầu tiên.
Trần Cẩn Duyệt ngơ ngác ngồi bên cạnh, cảm giác đó lại quay trở lại - mối quan hệ giữa Triệu Mạn và Lâm Vận Thanh không chỉ là đồng nghiệp bình thường.
Cô không hiểu họ đang nói gì, cũng không hiểu tại sao công ty lại tung tin đồn về hai người phụ nữ. Cô cảm nhận được sự sắc sảo đầy mưu kế của Lâm Vận Thanh trong công việc, nắm chắc sự việc trong lòng bàn tay nhưng khi nói ra cứ nhẹ như bẫng.
Cô chưa bao giờ thấy Lâm Vận Thanh như vậy.
Trước đây, Lâm Vận Thanh là người tỉ mỉ, cẩn thận và nhẹ nhàng trong cách tiếp cận công việc, ồ không, với việc gì cũng thế, chị không thích đùa giỡn với người ta.
Là Lâm Vận Thanh đã thay đổi, hay là Lâm Vận Thanh ở bên Triệu Mạn đã thay đổi? Cô không biết, chỉ cảm thấy đắng chát.
Trần Cẩn Duyệt nâng rượu lên, một hơi uống cạn đáy.
"Chậm thôi..." Có giọng nói dịu dàng đáp bên tai.
"Hmm..." Cô trả lời ngắn gọn, nhưng vẫn vươn tay lấy chai rượu, rót đầy cho mình.
"Không phải em không uống được sao?" Triệu Mạn thấy thú vị, hỏi Lâm Vận Thanh bằng ánh mắt.
"..." Người bị hỏi nhất thời không biết đáp lại thế nào, cứ như ban nãy mình đã trả lời sai.
"Không sao, có chị ở đây." Cô bổ sung thêm một câu.
Các món ăn lần lượt được mang lên, Trần Cẩn Duyệt chậm rãi uống hết ly rượu thứ hai giữa cuộc đối thoại mà cô vẫn nghe không hiểu.
Triệu Mạn rất quan tâm đến Trần Cẩn Duyệt, nhiều lần hỏi em có trụ nổi không?
Rượu ngấm dần lên đôi má đỏ của cô, cô vẫn gắng gượng đáp: "Em không sao, các chị tiếp tục đi..." Làm Triệu Mạn bật cười.
Nghe giọng em đã ngà ngà say, trong lúc trò chuyện Lâm Vận Thanh thầm lặng luồn tay ra sau lưng em, lòng bàn tay chống lên chiếu, khuỷu tay đỡ lưng em, sợ em ngã.
Trần Cẩn Duyệt nhìn chằm chằm miếng bụng cá hồi cuối cùng trên bàn, cô đơn trên lớp băng vụn, không ai động đũa, không ai quan tâm.
[Nếu lát cá này hiểu được tâm trạng của mình, liệu nó còn ngon như tám năm trước không?]
Ai mới là thịt cá?
Là mình.
Trần Cẩn Duyệt.
Lâm Vận Thanh mà cô không quen là mặt thớt, cuộc đối thoại cô nghe không hiểu cả đêm nay là lưỡi dao. Cô không bị cắt thành từng mảnh, nhưng trái tim như bị mũi dao mỏng cắm vào từ từ, không một giọt máu chảy, nhưng sao mà khó chịu thế.
Cô lại cầm đũa lên, gắp miếng sashimi không ai thèm, khéo léo chấm nước tương, đưa vào miệng.
Vị cũng bình thường - như vị tám năm để nguội.
Thấy em đặt đũa xuống, Lâm Vận Thanh nói với Triệu Mạn: "Để tôi thanh toán. Bà đợi ở đây một lát." Nói xong, cô đỡ Trần Cẩn Duyệt ngồi vững lại, rồi mới đứng dậy.
"Đi đi. Tôi ở đây trông em ấy." Triệu Mạn lười biếng đáp lại.
Khi Lâm Vận Thanh đẩy cửa ra ngoài, Triệu Mạn vẫn đầy hứng thú nhìn Trần Cẩn Duyệt.
"Trần Cẩn Duyệt?"
"Dạ?" Cô ngước mắt nhìn người đối diện, thấy Triệu Mạn đang cười với mình.
"Viết thế nào?"
"Sao ạ...?" Rượu làm cô hơi ngơ ngác.
"À, Cẩn trong cẩn trọng, Duyệt* trong vui vẻ."
*Duyệt (悦): Trong tiếng Trung nghĩa là vui vẻ.
Triệu Mạn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lấy điện thoại di động ở góc bàn, bấm vài cái rồi gửi tới trước mặt Trần Cẩn Duyệt.
Là mã QR WeChat.
"Kết bạn WeChat nhé?"
"... Vâng." Đương nhiên không có lý do gì để từ chối đồng nghiệp của chị gái mình, nhân lúc vẫn chưa say, cô trượt mở điện thoại, quét mã, kết bạn, sau đó đặt điện thoại về vị trí ban đầu.
Khi Lâm Vận Thanh đẩy cửa bước vào, chị cầm trên tay tờ hóa đơn và một lon sữa Vương Tử, âm thầm đặt vào tay Trần Cẩn Duyệt.
Đã được hâm nóng.
"Đi thôi." Cô kéo em đứng dậy, nhắc nhở Triệu Mạn đừng bỏ quên đồ.
Trần Cẩn Duyệt lảo đảo bước đi, nghĩ quả thực mình không giỏi uống rượu, cơ thể mềm nhũn dựa lên người chị.
Lâm Vận Thanh vừa ôm em, vừa chỉnh lại khăn quàng và cổ áo cho em.
"Để tôi giúp."
"Không sao, bà kéo túi xách hộ tôi." Mắt cô chăm chú nhìn Trần Cẩn Duyệt, lời truyền lại cho Triệu Mạn.
Triệu Mạn cầm ba chiếc túi trên tay, gọi xe.
Tài xế lái xe cẩn thận, ngoài trời tuyết lại lất phất rơi. Không còn là chuyện hiếm thấy ở Bắc Thành.
Hai chị em ngồi ở hàng ghế sau. Trần Cẩn Duyệt váng đầu chóng mặt dựa vào người chị, dù có ẩn mình trong khoang xe tối tăm cũng có thể thấy khuôn mặt cô đỏ bừng.
"Hai chị em thân nhau thật đấy, quả là hiếm có." Triệu Mạn ngồi ở ghế trước, quay đầu ra sau nhìn.
"Ừm..." Lâm Vận Thanh không có phủ nhận, cúi đầu nhìn rồi giơ tay lên bảo vệ đầu em, sợ em đụng vào đâu đó.
"Là em họ của bà à?" Triệu Mạn hỏi dò.
"À..." Lâm Vận Thanh ngước mắt nhìn Triệu Mạn, ngay giây phút hai ánh mắt gặp nhau, bỗng trái tim đập loạn.
"Không phải."
"Là em gái ruột của tôi." Đôi mắt Lâm Vận Thanh lấp lánh.
Triệu Mạn như vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nuốt lời vào trong.
"Tốt thật." Rồi cô quay đi, hướng về phía trước.
Triệu Mạn đi cùng hai người họ suốt quãng đường về phòng, chỉ khi đảm bảo mọi thứ đều ổn mới rời đi.
Lâm Vận Thanh đỡ em, ngã xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại reo lên, cô mở lên, là tin nhắn Wechat từ Triệu Mạn: "Đi ngủ sớm đi, sáng mai gặp lại."
"Bà cũng vậy, chúc ngủ ngon."
Cô khóa màn hình, ném điện thoại sang một bên, nhìn Trần Cẩn Duyệt đang nằm nghiêng, nhẹ nhàng đỡ em nằm thẳng, vòng qua gáy giúp em cởi khăn quàng và vòng cổ ra.
Điện thoại lại rung lên.
Không phải chiếc bên đầu giường.
Mà là trong túi của Trần Cẩn Duyệt.
Cô dừng lại hai giây, liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi.
Có chút do dự, nhưng vẫn thò tay vào lấy điện thoại ra.
Là thông báo WeChat giống như của cô, thậm chí, cùng một người gửi.
Nội dung tin nhắn đã bị ẩn.
Nhịp thở của Lâm Vận Thanh ngừng trong hai giây, đôi mày cau lại. Cô liếc nhìn Trần Cẩn Duyệt đang yên lặng nằm trên giường, rồi lại nhìn sang màn hình điện thoại.
Không biết hai người họ kết bạn WeChat với nhau từ lúc nào, càng không biết tại sao họ lại nảy sinh kết nối.
Điện thoại rung lên, báo lỗi mở khóa faceID thất bại.
Lâm Vận Thanh giữ nguyên động tác ít nhất một phút, thời gian chậm rãi nhỏ giọt, chậm đến mức trong lòng nứt toác ra.
Cô hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường.
Cạnh điện thoại là lon sữa Vương Tử còn nguyên đã nguội lạnh, và miếng sưởi tay chưa được bóc vỏ.
Cả hai xếp chồng lên nhau, thật khó để biết cái nào mới là thứ dư thừa.
Cô không quen.
Không quen đêm khuya tuyết phủ, không quen rượu nồng độ cao.
Không quen cả vì, Trần Cẩn Duyệt đã kết nối với người khác.
Cô không quen.
Cô nghẹt thở trong tấm lưới dệt nên bởi thời gian, gắng giữ nhịp hô hấp qua những khe hở hẹp, bụi bặm lọt vào xoang mũi, làm cổ họng ngứa ngáy.
Đứng bên cửa sổ, cô tự hỏi, rõ ràng thứ gì cũng có hạn sử dụng nhất định, nhưng tại sao mình vẫn não lòng vì Trần Cẩn Duyệt đến thế, bất kể đã bao nhiêu thời gian trôi qua.
Đêm nay khi nào tuyết mới ngừng rơi?
Cô không thể kẹt lại trong khoảng thời gian này nữa, dù chỉ thêm một giây.