Ngày đầu tiên của năm 25 tuổi, chẳng những không đẹp mà còn nực cười.
Cô thở dài, chỉ đành chấp nhận thôi chứ biết làm sao.
Lâm Vận Thanh đã đi làm, chỉ có Trần Phương ở nhà. Mẹ đang gọi video với hội chị em, nói năm mới đã qua và đã đến lúc tụ tập mạt chược trở lại.
Trần Phương nói lúc nào cũng được, trên mặt là nụ cười không thể che giấu, hội chị em của mẹ hỏi, có phải chị đang có chuyện vui không?
Trần Phương hởi lòng hởi dạ: "Ôi, con gái lớn nhà chị đang hẹn hò! Ba mươi tuổi, lần đầu tiên đấy."
Trần Cẩn Duyệt bước đến cửa ban công của phòng khách với vẻ mặt vô cảm, kéo rèm cửa ra hết cỡ một tiếng "cạch-", làm Trần Phương giật mình.
"Tối quá, kéo ra sáng hơn." Rõ ràng Trần Phương không nói gì mà cô đã giải thích, sau đó bắt tréo chân ngồi trên ghế sofa.
Trần Phương tắt cuộc gọi video, nhìn con gái, hỏi: "Mắt con bị sao vậy?"
"Tối qua con xem phim nên khóc."
"Phim gì mà khóc thành ra như thế?"
Trần Cẩn Duyệt nheo mắt: "Mẹ đừng hỏi nữa, là thể loại mẹ không thích đâu."
"Chậc."
Trần Cẩn Duyệt lấy điện thoại ra tra vé máy bay trên app du lịch. Nơi cô sống không có chuyến bay thẳng từ Hải Thành, vậy nên phải nghiên cứu thật kỹ giá vé, thời gian bay và số lần trung chuyển, lượng công việc cũng nhiều.
Vừa xem, cô vừa thông báo với mẹ: "Mẹ, con sắp đi."
Ai ngờ Trần Phương không hề có ý định giữ con lại, nói: "Được, dù sao thì Tết và sinh nhật cũng đã qua, con có thể yên tâm đi."
Trần Cẩn Duyệt nhấc chân đặt lên đùi mẹ, hỏi: "Con có phải con gái ruột của mẹ không vậy? Sao mẹ không lưu luyến hay giữ con lại tí nào?"
Trần Phương ôm hai chân con gái: "Sao mẹ không lưu luyến được chứ? Đằng nào con chẳng phải về đó làm việc? Hay là bây giờ mẹ khóc cho con xem, cho mắt sưng tướng lên giống con hả."
Trần Cẩn Duyệt trề môi, hừ một tiếng rồi quay lại với chiếc điện thoại.
Đúng lúc đó Nhậm Tiểu Tiểu nhắn tin đến.
"Tối qua thế nào?"
"Khá tốt."
"Được rồi hả?"
"Chị ấy được, tớ thì không."
Nhậm Tiểu Tiểu ở đầu bên kia cau mày, hai tay hết gõ rồi lại xóa trên bàn phím, suy nghĩ xem câu này nghĩa là sao.
Trần Cẩn Duyệt nhìn trạng thái nhập thoắt ẩn thoắt hiện mãi mà không có tin nhắn mới, bèn bổ sung thêm:
"Chị ấy đang hẹn hò với cái anh trong biệt thự Viễn Mậu, tớ chuẩn bị đi."
Chưa đầy vài giây sau, màn hình điện thoại hiển thị Nhậm Tiểu Tiểu đang mời gọi điện video. Trần Cẩn Duyệt do dự một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng, ấn nhận.
"Gì vậy?"
"Cậu ổn chứ? Ôi trời, sao mắt sưng thế này?"
"Tớ không sao."
"Thật?"
"Thật, có thể chúc phúc cho chị ấy." Trần Cẩn Duyệt ngã xuống giường, cười với cô bạn.
"Vậy khi nào cậu đi?"
"Hmm... không biết nữa, còn đang xem vé máy bay, tìm được chuyến nào hợp lý thì đi sớm hơn dự kiến."
"Ồ, vậy nếu hai ngày nay tâm trạng cậu không ổn thì tìm tớ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tớ tới an ủi cậu."
Nhậm Tiểu Tiểu đang nói đến sáu năm trước sau khi Lâm Vận Thanh đột nhiên yêu cầu dừng lại, Trần Cẩn Duyệt uất ức đầy mình nhưng không có nơi nào giải toả, cuối cùng nhịn không được mà trút bầu tâm sự với Nhậm Tiểu Tiểu.
Nào ngờ Nhậm Tiểu Tiểu không hề ngạc nhiên như cô đã tưởng, cũng không chỉ trích cô mà chỉ lặng lẽ ở bên, an ủi cô, đưa cô giấy lau khi cô khóc, mãi đến tận hôm cô rời đi.
Nhưng con người này rất kỳ cục, rõ ràng nói và làm những điều nhìn như quan tâm người ta, nhưng lại chăm chăm chọc trúng chỗ đau của người ta, khó chịu vô cùng.
Trần Cẩn Duyệt đảo mắt với cô bạn, nói: "Không sao thật mà, tối qua khóc xong thì đỡ."
"Được, trưởng thành rồi nhỉ. Cậu sẽ ổn thôi."
"Ừ, khi nào chốt được thời gian tớ sẽ mời cậu một bữa. Cúp máy đây."
Điện thoại lại quay về giao diện trò chuyện, Trần Cẩn Duyệt lướt vòng bạn bè, chợt thấy Triệu Mạn đăng bài mới, thật hiếm khi.
Đó là một bức ảnh được chụp trên màn hình máy tính trong một nơi trông như phòng họp. Tại nơi xa xa lờ mờ, có một người mặc quần áo đen đang ngồi.
Mờ đến mức không thể nhìn rõ ngũ quan của người đó, nhưng cô có thể nhận ra ngay đó là Lâm Vận Thanh.
Cô phóng to hình ảnh nhất có thể bằng hai ngón tay, nhìn vài giây. Sau đó nhấn giữ, chọn Lưu.
Caption kèm theo bài đăng là: Cuối cùng cũng có tiến triển.
Trần Cẩn Duyệt đoán chắc là chuyện về dự án, thế nên cô ấn like, sau đó tắt máy và ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường nhìn khoảng trần nhà trắng bệch, không nghĩ gì cả, cảm thấy hơi buồn ngủ rồi lại từ từ thiếp đi.
Từ sau đêm sinh nhật, Lâm Vận Thanh lại khó tránh khỏi cảnh bận rộn và rất ít khi về nhà ăn cơm, Trần Cẩn Duyệt thấy như mình đã deja vu - sau cuộc cãi vã sáu năm trước, Lâm Vận Thanh muốn về muộn chừng nào cũng được, cuối tuần cũng không ngoại lệ. Cho đến khi cuối cùng chị chọn rời đi.
Chỉ khác là bây giờ chị không thể dọn nhà đi nữa, căn nhà này là do chị mua, nếu chuyển đi thì còn tệ hơn đến mức nào chứ. Quá thể nực cười.
Tin tốt là Trần Cẩn Duyệt sẽ đi sớm thôi, là điều tốt để hai người có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó có hôm Trần Cẩn Duyệt vào bếp uống nước vào khoảng mười hai giờ đêm, vừa uống vừa nhìn xung quanh, cảm thấy căn bếp bây giờ quả thực rất lớn.
Cô từng nói muốn xây một căn bếp lớn hơn, coi như Lâm Vận Thanh đã thực hiện điều đó cho cô. Nửa câu còn lại cô nói sẽ nấu ăn cho Lâm Vận Thanh, nhưng nó đã trở thành một lời hứa vô hiệu bị bỏ lại trong gian bếp của ngôi nhà cũ nát.
Nhưng lời nói khi đó rất chân thành. Vật đổi sao dời, đâu ai lường trước được. Cũng không thể tự trách bản thân.
Cô uống cạn giọt nước cuối cùng.
Đang định quay về phòng thì cửa nhà mở ra, Lâm Vận Thanh đã về. Khi nhìn thấy em gái vừa bước ra khỏi phòng ăn, rõ ràng Lâm Vận Thanh áy náy không yên.
Mặt khác Trần Cẩn Duyệt vẫn bình chân như vại, như không nhìn thấy chị bối rối.
"Về rồi à." Cô nhún vai, lên tiếng trước.
"Ừm."
"Chị ăn cơm chưa?"
"Rồi."
"Ừ, vậy chị đi ngủ sớm đi." Nói rồi cô quay về phòng.
[Như một cặp chị em bình thường không hơn.]
Cô cũng không biết tại sao mình lại có thể chóng chấp nhận sự thật mà không cố chấp như sáu năm trước. Nghĩ đi nghĩ lại, kết luận có lẽ là: bởi vì cô biết Lâm Vận Thanh yêu cô.
Nếu Lâm Vận Thanh không yêu cô, gạt bỏ cô, có thể cô sẽ làm ầm lên yêu cầu một lời giải thích, trách tại sao chị lại quên nhanh đến vậy, mới sáu năm thôi mà.
Nhưng rõ ràng Lâm Vận Thanh yêu cô mà vẫn chọn người khác. Có giải pháp nào cho vấn đề này không? Nếu trong lòng chị có trở ngại mà ngay cả "tình yêu" cũng không thể giải quyết, thì Trần Cẩn Duyệt không cho rằng mình có khả năng tạo ra sự thay đổi.
Nào ngờ cũng có ngày "yêu" còn đau đớn hơn cả "không yêu", thà rằng quên đi thôi vậy.
Nghĩ đến đây, cô thấy mình thực sự đã ra dáng người trưởng thành.
Trần Phương mở bát trận mạt chược đầu tiên vào thứ Bảy, từ buổi trưa đến tận đêm khuya, bà muốn có một khởi đầu thuận lợi và xin vía vận may bài bạc suốt năm, trên tay còn trịnh trọng đeo một sợi dây đỏ.
Khi Trần Cẩn Duyệt tạm biệt mẹ, Trần Phương có nói vài câu êm tai và bảo con gái cố gắng kiếm tiền, thế rồi vui vẻ ngâm nga đi đến nơi đánh mạt chược. Trần Cẩn Duyệt bị bỏ lại một mình ở nhà, chán nản nằm trên sofa.
Đắp chiếc chăn đó trên người, mùi gỗ đã bay đi khá nhiều.
Đang lúc mơ màng sắp ngủ lần nữa, điện thoại đột nhiên rung lên, Trần Cẩn Duyệt nheo mắt cầm lên xem, là chị Tiểu Mạn, người đã lâu không liên lạc.
Triệu Mạn hỏi: "Tiểu Cẩn, em đang làm gì thế?"
Trần Cẩn Duyệt đứng hình, bất giác cảm thấy Triệu Mạn có chuyện muốn gặp mình, chắc hẳn có liên quan đến Lâm Vận Thanh.
"Chào chị Tiểu Mạn. Em đang không làm gì, chỉ đang ở nhà nghỉ ngơi."
"Thế à, hôm nay thời tiết đẹp lắm, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Cô cầm điện thoại, ngập ngừng mãi, vì không chắc Triệu Mạn đi một mình hay đang ở cạnh Lâm Vận Thanh?
Mặt khác, Triệu Mạn như nhìn thấu tâm can cô, nói tiếp: "Chị muốn đi công viên Hồ Tân từ lâu lắm rồi, tiếc là không có ai đi cùng, em cũng chưa đến đó phải không?"
Trần Cẩn Duyệt liếc nhìn thời gian ở góc trái màn hình, một giờ chiều.
"À phải, em chưa đến đó bao giờ. Chị Tiểu Mạn muốn hôm nay đi à? Em có thể đi."
"Tuyệt quá, 3 giờ chị đến đón em nhé?"
"Không sao đâu chị Tiểu Mạn, chỗ em bắt taxi rất tiện. Ba giờ chiều chúng ta gặp nhau ở cổng công viên nhé."
"Được."
Rất nhanh Triệu Mạn đã gửi thông tin định vị, kẻo Trần Cẩn Duyệt đến nhầm chỗ.
Trần Cẩn Duyệt lề mề vài phút rồi ngồi dậy. Khi đi chơi với Nhậm Tiểu Tiểu thì có thể không chỉn chu ăn mặc, nhưng với Triệu Mạn cần phải chú ý hình tượng hơn.
Cô nghĩ, rồi bước vào phòng tắm
Tắm táp xong, trang điểm nhẹ rồi chọn quần áo ra ngoài. Cô soi gương, cũng được.
Khi bắt tay vào sắp xếp bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra, Trần Cẩn Duyệt nhìn thấy sợi dây màu đỏ đặt bên trong - là sợi dây buộc tóc được mua ở vườn mai, giờ đây đang nằm cuộn tròn trong góc, kém sinh động hơn nhiều so với khi được buộc trên tóc cô.
Cô cầm một đầu sợi dây lên. Đó là một sợi dài có đính những hạt cườm và dải tua rua rủ xuống. Lắc cổ tay, chiếc chuông bạc nhỏ trên dây buộc tóc phát ra âm thanh giòn tan.
Bây giờ nhìn lại vẫn thấy thật đẹp. Ánh mắt cô tối đi.
Trần Cẩn Duyệt giơ tay ướm sợi dây trên tóc, quay qua quay lại ngắm 5-6 lần rồi xoắn lại vài vòng, vén tóc lên buộc thành kiểu đuôi ngựa.
Không để thả xuống sau lưng như hôm ở vườn mai, mà buộc lên rất gọn gàng. Trông cũng thuận mắt.
Nhìn thời gian, hai giờ mười, cũng gần đến giờ hẹn. Cô xách túi, rời khỏi nhà.