Nhưng làm gì có nếu như, Trần Cẩn Duyệt gần như ngay lập tức biến thành thanh quế mục nát chìm lắng, vừa đắng, vừa cay, vừa muốn trốn chạy.
Tất nhiên Lâm Vận Thanh đã nhìn thấy cô, tuy trong quán vẫn chưa đông khách, nhưng chị không bước tới phía này mà một mình hướng đến chỗ ghế đơn tại quầy bar.
"Chuyện... chuyện gì thế này? Đến tìm cậu à?" Nhậm Tiểu Tiểu đùa cợt nhìn người đối diện, tay kẹp thanh khoai tây chiên như giả vờ hút một điếu thuốc.
"Ai mà biết." Trần Cẩn Duyệt vừa nói, vừa rót rượu cho mình.
Lâm Vận Thanh vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, còn chưa kịp giở menu thì đã có một người đàn ông đến bắt chuyện. Trần Cẩn Duyệt chỉ thấy đêm nay thật khó chịu. Không chỉ hôm nay, mà ngày nào cũng vậy, cô đều bực bội gần chết.
Người đàn ông không nán lại lâu, chỉ nói vài câu rồi quay người rời đi. Sau đó Lâm Vận Thanh trả lại menu vẫn chưa lật trang nào cho bartender, nói điều gì đó mà Trần Cẩn Duyệt không nghe thấy, đương nhiên.
Trần Cẩn Duyệt nghĩ, có lẽ chị ấy là khách quen ở đây, có lẽ chỉ tình cờ gặp ở đây, có lẽ chị cũng không muốn nhìn thấy mình.
"Chị cậu cũng khéo từ chối nhỉ."
"Thế hả? Tớ có thể đoán được chị ấy nói gì." Trần Cẩn Duyệt không buồn lấp lửng: "Chị ấy nói đã có bạn trai."
"Cái cớ đó tệ thật, cơ mà có tác dụng là được."
"Không phải chỉ là cái cớ." Nói rồi cô cười khẩy.
"Ý là sao, có thật à?!"
"Sắp thành thật." Trần Cẩn Duyệt không muốn thừa nhận. Người nói "đừng quan trọng quá khứ" là cô, nhưng người thực sự gác lại quá khứ là Lâm Vận Thanh.
"Đó là lý do cậu về nước?"
"Ừ..."
Nhớ lại trong một buổi tối tháng trước, khi cô vừa ăn tối trong nhà một mình vừa gọi video cho mẹ hỏi thăm tình hình kiểm tra sức khoẻ. Lúc đó Trần Phương đang xếp hàng chờ ở bệnh viện, trước khi bấm nhận máy, mẹ cố tình chuyển chế độ video sang gọi thoại.
"Duyệt Duyệt à, mẹ đang ở bệnh viện."
"Vâng... con muốn hỏi tình hình của mẹ thế nào."
"Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chắc là do dạo này mẹ thức đêm đánh mạt chược suốt, hahaha..." Nói đến đây mẹ cô cười ngượng ngùng: "Đi kiểm tra sức khoẻ tổng thể cho yên tâm."
"Không sao là được, đợi mẹ về nhà con sẽ..."
Chưa kịp nói xong, Trần Cẩn Duyệt chợt nghe thấy có người nói chuyện với mẹ mình.
"Cô ơi, khoa nói đã có kết quả, chúng ta qua đó đi."
"Ừ ừ, được, Thanh Thanh đâu?"
"Cô ấy đang nghe điện thoại dưới tầng."
"Thế à, hôm nay làm phiền cháu quá, Hải Đào."
"Không sao đâu cô, việc của Thanh Thanh cũng là việc của cháu."
"Ai vậy mẹ?"
"À, một người bạn của chị con."
Trần Cẩn Duyệt như cảm thấy mẹ đang lấy tay che miệng, hơi nghiêng đầu, thì thầm nói thêm: "Anh này tốt lắm, khá thân thiết với chị con." Mẹ trộm cười khúc khích.
"Thôi không nói chuyện nữa, mẹ đi gặp bác sĩ đã."
"Vâng." Trần Cẩn Duyệt cúp điện thoại.
Thực ra cô không có phản ứng gì thái quá, cô biết thể nào ngày này cũng sẽ đến. Sẽ luôn có một người phải tiến về phía trước, tiếc thay người đó không phải là cô.
Tráng qua loa bát đĩa, cho vào máy rửa bát, khi cho viên nén vào, tay Trần Cẩn Duyệt vô thức vò bột nứt ra.
Cô bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn nghĩ hay là mình nên chúc phúc cho Lâm Vận Thanh?
Trông gian bếp có vẻ bừa bộn, cô xếp lại những gia vị đã sử dụng vào chỗ cũ, lấy giẻ ra lau mặt bàn.
Chúc phúc vẫn là một việc quá sức. Chỉ riêng chấp nhận sự thật thôi đã thật khó khăn đối với em trong thời gian sáu năm qua - cô nghĩ.
Cô bước ra phòng khách, nhấn nút khởi động robot quét nhà.
Nhưng Lâm Vận Thanh, mới sáu năm, mà chị đã quên hết rồi.
Cô ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhìn con robot chậm rãi di chuyển, hễ gặp chướng ngại vật là lại dò đường rẽ sang hướng khác.
Không phải do em cố chấp, nhưng chị làm vậy chẳng khác nào biến em thành một con ngốc, phải không?
Cô ấn điện thoại, mở khóa, lướt qua loa, rồi lại tắt máy, vô thức lặp đi lặp lại nhiều lần như hành vi rập khuôn của một con vật.
Em không đòi chị phải yêu em, Lâm Vận Thanh, em cũng không yêu cầu quá đáng rằng chị phải nhớ em nhiều như cách em không thể quên chị. Nhưng tại sao chị lại rời bỏ em.
Đặt điện thoại xuống đất, không hiểu sao nước mắt lại chảy dài. Cô dặn với chính mình, đâu có buồn đến thế.
Không khí trong phòng bức bối ngột ngạt, Trần Cẩn Duyệt mặc áo ngắn tay ra ngoài. Vừa có trận tuyết rơi, ban công vẫn đọng lại lớp tuyết chưa kịp xúc bỏ, không khí lạnh buốt xộc vào mũi cô đau đớn, thở dốc liên hồi.
Đám mây dày đặc bao phủ bầu trời, mặt trăng cũng khuất bóng mất dạng, chẳng thể chiếu tới chóp mũi đỏ bừng hay đôi tay run rẩy của cô.
Đêm đó cô không đi ngủ đúng giờ, đợi mãi đến hai giờ lúc nửa đêm, khi đó ở Trung Quốc đang là buổi chiều, cô ngồi trên ghế sofa gọi video một lần nữa cho mẹ.
Lần này nối máy rất nhanh, cảnh nền là ở trong nhà.
"Duyệt Duyệt, sao vẫn chưa ngủ?"
"Con vừa xong việc, muốn hỏi thăm kết quả kiểm tra của mẹ."
"Doạ mẹ sợ chết khiếp, gọi giờ này làm mẹ tưởng xảy ra chuyện gì."
"Mẹ không sao, mọi chỉ tiêu đều bình thường. Đừng lo lắng, nhé."
"Tốt quá, thế người mà sáng nay mẹ nói đến là ai vậy?" Cô muốn tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nhưng không dễ dàng chút nào.
"À, người đó ấy hả?" Trần Phương liếc sang bên cạnh, sau đó đứng dậy đi về phòng mình, đóng cửa lại, chỉ khi đó mới nở nụ cười không thể giấu.
"Hình như chị con đang hẹn hò đấy!"
"Thật sao?" Trần Cẩn Duyệt cầm ly nước lên, làm một hớp rượu giấu bên trong.
"Là vậy đó, lần này mẹ đến viện có phải vì chuyện gì nghiêm trọng đâu, tự mẹ đến bệnh viện đăng ký lấy số đợi vài ngày cũng được. Thế mà chị con vẫn nhờ người ta đến giúp, trong khi chị con nào có bao giờ thích làm phiền người khác, con nghĩ xem có đúng không?"
"Ừm."
"Cậu thanh niên đó chu đáo lắm, lo hết việc này đến việc nọ, nói bố cậu ấy là trưởng khoa ở đây, giúp một tay cũng không thành vấn đề."
"Sau đó chị con nhận một cuộc điện thoại, nói phải đi làm, thế là cậu ấy đưa mẹ về, không cần hỏi địa chỉ ở đâu cũng đưa được đến nhà, con xem."
Khóe miệng Trần Phương toe toét đến tận mang tai, Trần Cẩn Duyệt nhìn mà thấy cực kỳ chói mắt.
"Vâng, tốt quá."
"Con đi ngủ đây."
"Ối, suýt nữa mẹ quên mất bên con đang là mấy giờ, con phải đi ngủ đi, mắt sưng lên thế kia kìa, từ sau ít thức khuya lại nhé!"
"Đừng nói con nữa, mẹ tự dặn mẹ ấy. Con cúp máy đây."
"Cạch", cô đóng laptop lại.
Qua vài phút bần thần ngồi giữa màn đêm tĩnh lặng, có lẽ rượu đã đốt cháy cảm giác không đành lòng trong lồng ngực càng lúc càng bùng lên.
Cuối đông tuyết ngập đến đầu gối, những đêm dài vô tận, em nhớ chị đến phát điên nhưng bắt buộc phải kìm lại trong cơn sóng ngầm vừa yêu vừa hận đan xen. Sáu năm này đổi lại điều gì chứ? Trần Cẩn Duyệt ném đống khăn giấy bên tay vào thùng rác. Nực cười, đổi lại một lời khen dành cho anh bạn đời hợp ý của chị sao?
Lâm Vận Thanh.