• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cẩn Duyệt nhìn chị chằm chằm giữa đêm tối, nổi da gà sởn gai ốc. Là do lạnh, hay là bị câu nói ấy đâm xuyên.

Đồng tử cô co lại, hỏi Lâm Vận Thanh: "Là có ý gì... lừa em về là thế nào?"

Lâm Vận Thanh vẫn giữ nguyên tư thế như trước, ngẩng đầu nhìn ánh sao và trăng sáng - thật hài hoà.

"Trả lời đi... Lâm Vận Thanh..." Trần Cẩn Duyệt nức nở, run rẩy trong gió.

"Em nói chị trả lời đi! Lâm Vận Thanh!" Cô xông qua khói thuốc, tay nắm chặt cổ áo Lâm Vận Thanh, buộc chị phải tập trung nhìn mình.

Những giọt nước mắt của Trần Cẩn Duyệt rơi lã chã lên tay. Lâm Vận Thanh muốn lau cho em, nhưng bị Trần Cẩn Duyệt gạt đi.

"Đừng chạm vào em..."

Có tầng sương giá lắng lại trong mắt Lâm Vận Thanh: "Hình như từ khi trở về đến giờ em luôn phải rơi nước mắt vì chị."

"Chị thấy mình thật thất bại, sao chúng ta lại biến thành như thế này... Tiểu Cẩn..." Giọng cô hờ hững, nghe thật tuyệt vọng.

"Hôm nay chị mới cảm thấy thất bại ư? Lâm Vận Thanh."

"Sáu năm, à không, là sáu năm rưỡi vừa qua, chị đã bao giờ đoái hoài một câu về những giọt nước mắt em rơi vì chị tại nơi chị không nhìn thấy chưa?"

"Trả lời em... lừa em về là thế nào?"

Lâm Vận Thanh lại giơ bàn tay vừa bị gạt lên, nắm cổ tay em qua lớp áo, bỏ ra khỏi cổ áo mình.

"Chị vẫn luôn biết lý do tại sao em về nước..."

Trần Cẩn Duyệt sững sờ vài giây: "Chị cố ý?"

[Không có David, cũng không có bạn trai nào cả.]

[Chị biết.]

[lần này mẹ đến viện có phải vì chuyện gì nghiêm trọng đâu, thế mà chị con vẫn nhờ người ta đến giúp, trong khi chị con nào có bao giờ thích làm phiền người khác, con nghĩ xem có đúng không?]

[Vâng.]

Những cuộc đối thoại đã qua hình thành một sợi dây trong đầu Trần Cẩn Duyệt, trói lấy cô và rồi đứt thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

"Lâm Vận Thanh, sao chị có thể lợi dụng tình yêu của em như vậy?"

Nếu cô vẫn ở nước ngoài, chỉ cần không đụng vào vài vết thương cho dù chưa kín miệng, chúng vẫn có thể sống dưới lớp nguỵ trang tự tê liệt chính nó.

Nhưng Lâm Vận Thanh không chỉ nhắc nhở cô rằng vết thương vẫn còn đó, thậm chí còn tốn công lừa cô về rồi lại bóc lớp vảy kết của cô ra.

"Chị lừa em về chỉ để nhẫn tâm làm tổn thương em thêm lần nữa ư?"

Cô khóc không ra hơi, rụt tay lại, ngồi xổm xuống ôm đầu gối: "... Chị biết em sẽ luôn chịu đựng. Ngay từ lúc em về, chị đã biết thế nào em cũng không thể quên được chị phải không?"

Lâm Vận Thanh đứng trước mặt em, im lặng.

Tất cả những giáo điều khách quan trước đây cô từng đem ra thuyết phục với chính mình đều vỡ òa trong nước mắt khi nhìn lại hơn một tháng ở Hải Thành, những vướng mắc, thấp thỏm, hy vọng và khát khao đều chỉ thuộc về một mình cô.

Còn chị của cô, Lâm Vận Thanh, đã là người kiểm soát trò chơi ngay từ ngày đầu tiên cô về.

Lâm Vận Thanh biết cô sẽ quay lại, cũng biết rằng cô vẫn yêu mình.

Sai, thật quá sai lầm.

Nước mắt của Trần Cẩn Duyệt thấm ướt tay áo, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Vận Thanh. Với vầng trăng treo lơ lửng phía sau, chị không còn là ngôi sao trắt trắng lặng im mà trở thành hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.

Kinh khủng tột bậc.

Cô nhìn chằm chằm vào hố đen, buộc mình phải lấy lại bình tĩnh: "Sao cũng được, Lâm Vận Thanh. Em đã quen với sự im lặng của chị lâu rồi..."

"Em sắp đi, không, em sẽ... em sẽ cố gắng đi càng sớm càng tốt."

"Em khổ sở vô cùng, nhưng em phải tự dặn đi tự dặn lại rằng đây là điều hợp lý, là bình thường, là cuộc sống của chị, chị có quyền lựa chọn lựa..."

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, đầu lại cúi gằm, tưởng Lâm Vận Thanh sẽ không đáp lại mình nữa, nhưng ngay khi nghe thấy hai chữ "rời đi", Lâm Vận Thanh như một ngôi sao đen mất đi lý trí, mất đi lực hút xung quanh.

"Trần Cẩn Duyệt, có phải em đã sẵn sàng rời đi từ lâu?"

Người ngồi xổm dưới đất không nhìn lên, cô lau nước mắt, hai má lạnh cóng và đau nhức như sắp nứt ra.

"Em chưa nói với chị sao? Rồi em sẽ lại phải đi."

Trần Cẩn Duyệt đứng dậy định rời đi, nhưng Lâm Vận Thanh lại thô bạo nắm chặt cổ tay cô, không cho cô lui thêm một bước.

"Buông ra."

Lâm Vận Thanh coi như không nghe, mắt càng đỏ hoe, nhưng lại nhìn em như thể vẫn chẳng hề gì.

Trần Cẩn Duyệt tức quá hoá cười: "Chị không đành lòng đấy à?"

"Em nói gì?"

"Có phải việc em buông tay không hề nằm trong kế hoạch của chị? Chị không đành lòng phải không?"

"Lâm Vận Thanh, em cũng muốn bắt đầu cuộc sống mới."

"Cuộc sống mới?" Lâm Vận Thanh kéo mạnh tay Trần Cẩn Duyệt, để hai người lại gần nhau hơn.

"Phải, cuộc sống mới. Em đã quá mệt, không muốn thích nữa."

[Em đã quá mệt, không muốn thích nữa.]

Câu nói đó đã đưa Lâm Vận Thanh quay trở lại buổi họp phụ huynh cuối kỳ năm em học lớp 10. Lịch sử không ngừng lặp lại.

Đêm đó cũng bởi câu nói ấy mà cô trằn trọc mất ngủ, là đêm có tiếng gõ cửa lúc hai giờ sáng và nấu tô mì cho em.

Là cái đêm khi một lời đồng ý [Có thể...] khiến mọi thứ được ngầm danh chính ngôn thuận.

[Tôi nghĩ tình yêu này không nên xuất hiện.]

Cô siết chặt cổ tay em, bất chấp em phải kêu lên vì đau. Từ miệng thốt ra những lời hoang đường: "Trần Cẩn Duyệt, đã quá muộn, qua chín năm em mới nói em đã quá mệt sao?

Chị luôn nghĩ rằng tình yêu của em dành cho chị là do chị gây ra. Lúc đó em còn nhỏ, không thể phân biệt rõ, tình cảm ấy đáng lẽ đã có cơ hội quay về đúng vị trí vốn có. Tại chị, tại chị đã cho em tín hiệu tiếp tục, khiến mọi thứ không thể trở lại được nữa.

Đã quá muộn, Trần Cẩn Duyệt, không còn lựa chọn "Không muốn thích" nữa."

Nói xong, cô hôn em mà không cần biết đúng sai, giằng co trước bờ vực sống chết lẫn vào cùng hơi thở.

Trần Cẩn Duyệt đột nhiên đẩy chị ra, nhưng cũng khiến bản thân bị đập mạnh vào cửa ban công.

"Lâm Vận Thanh?! Chị đúng là điên rồi!"

Cô lại bắt đầu khóc: "Chị có bạn trai... chị đặt em ở đâu?"

Giọng Lâm Vận Thanh mất đi bình tĩnh: "Em nói em biết chị yêu em, em biết giữa chị và cậu ấy không có gì, vậy tại sao cứ phải nhắc đi nhắc lại về cậu ấy?"

"Không có gì ư? Lần trước chị nói vậy, ngay câu tiếp theo lại là "Chị đang suy nghĩ". Em đợi chị nghĩ xong như một kẻ ngốc, ảo tưởng rằng chị sẽ chọn em. Lâm Vận Thanh, rốt cuộc em đang đợi điều gì?

Chị muốn em lặp lại một sai lầm bao nhiêu lần? Đợi đến lần tới chị báo tin sắp kết hôn à?

Lâm Vận Thanh, cho dù chị kết hôn em cũng có thể chúc phúc cho chị, nhưng tại sao ngay cả khi em đi dạo cùng chị Triệu Mạn chị cũng không cho?" Nói đến đây, cô bật cười vì tức trước sự thật vô lý ấy.

Họ xé nát chút thể diện ít ỏi cuối cùng của nhau, vạch vết thương nhức nhối hiện rõ trong bóng tối.

Lâm Vận Thanh không còn đủ kiên nhẫn đứng trên ban công lý luận với em về hành vi lố bịch không thể bào chữa của mình.

Cô nắm lấy tay em, kéo qua phòng khách, mở cửa.

Đây là lần thứ ba Trần Cẩn Duyệt bước vào căn phòng này, không mảy may ngờ đến tình huống như hiện tại.

Rèm cửa trong phòng mở rộng, miễn cưỡng thấy rõ đường đi dưới ánh trăng soi, Trần Cẩn Duyệt giãy dụa, dù có đánh đấm thế nào cũng vô ích. Lâm Vận Thanh nắm chặt tay em, mở cửa phòng tắm trong phòng ngủ chính, bật công tắc vòi cho dòng nước mát lạnh chảy ra, thoa nước rửa tay lên tay em, rửa sạch, sau đó kéo em ra khỏi phòng tắm, ném lên giường.

Cánh cửa khóa chặt một tiếng "cạch". Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt nhắm mắt lại, ngừng vùng vẫy.

Cô rơi vào giấc mơ đã cũ, với hình ảnh mái tóc bay khi ngồi sau yên xe đạp của Lâm Vận Thanh, là chiếc ô trong một ngày mưa, là sự chờ mong sẽ được gặp chị đang đợi mình trước cổng trường mỗi khi tan học.

Ngoài ra còn có những bông hoa xinh đẹp trong vườn mai. Không biết bây giờ chúng đã rụng chưa?

Thời tiết ở Nam Thành hôm nay có đẹp không? Gió biển vẫn dịu nhẹ như thế chứ?

Nước mắt tràn khỏi khoé mi, cô vẫn không mở mắt, cảm thấy giường đang lún xuống và hơi thở của Lâm Vận Thanh đang phả vào mặt mình.

Trần Cẩn Duyệt bình tĩnh hỏi: "Lâm Vận Thanh, chị có biết chị đang làm gì không?"

Đáp lại là sự im lặng mà cô đã quen.

Cô từ từ mở mắt ra, hai tay áp lên khuôn mặt chị. Đôi mắt của Lâm Vận Thanh lại đỏ lên.

Nốt ruồi nơi đuôi mắt ấy hớp hồn cô đi, giấu nhẹm tình yêu của chị.

"Chị có biết không?" Trần Cẩn Duyệt hỏi lại.

Nước mắt của Lâm Vận Thanh đột nhiên rơi xuống, rơi xuống trên mặt cô và hoà vào nước mắt cô. Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy Lâm Vận Thanh khóc.

[Nếu có thể, cả đời này cô không bao giờ muốn nhìn thấy chúng.]

Thế mà cuối cùng ngay cả điều nhỏ nhặt này cũng không thể như ý muốn.

Tay cô run rẩy lau nước mắt cho Lâm Vận Thanh. Lâm Vận Thanh đã nhiều lần làm vậy cho cô, còn cô là lần đầu tiên.

Cô nghe thấy Lâm Vận Thanh nức nở gọi mình: "Tiểu Cẩn..."

Cô mềm lòng, cô hận chính mình vì lại mềm lòng.

Trần Cẩn Duyệt hít một hơi thật sâu, nước mắt ứa đầy tròng, tay tự cởi cổ áo của mình, sau đó nắm lấy cổ áo chị lôi xuống lần thứ hai, hôn chị trong nước mắt.

[Trên đời này làm gì có cách vẹn cả đôi đường.]

[Lâm Vận Thanh. Chị vô lý, em đáng đời.]

[Chúng ta là trời sinh một cặp.]

Tay trái Lâm Vận Thanh đan mười ngón với tay em bên bả vai, tay phải chạm vào em từng chút một. Ngón tay chị lạnh buốt, khiến Trần Cẩn Duyệt rùng mình.

"...Tiếp tục đi, Lâm Vận Thanh..." Cô hổn hển thúc giục bên tai Lâm Vận Thanh.

Tiếp tục - bao bọc em trong tình yêu như cái đêm khi em mười tám tuổi, khiến em cảm thấy hạnh phúc là một điều thật đơn giản và dễ dàng.

Cô như một vũng nước đang sôi sục trở lại vì Lâm Vận Thanh.

Môi và răng lại quyện vào nhau, cô không muốn tỉnh dậy khỏi thứ tình yêu méo mó.

Đôi mắt Trần Cẩn Duyệt mờ đi, Lâm Vận Thanh cúi xuống tìm và nhẹ nhàng hôn lên nơi cổ mảnh dẻ của em.

[Tôi rất yêu em gái Trần Cẩn Duyệt của tôi, rất thích khi em bập bẹ gọi tôi là chị Thanh Thanh.]

Cũng yêu khi giọng em thút thít, không thể nói được một câu hoàn chỉnh như hiện giờ.

[Thích em chạy đến nắm lấy tay tôi. Lòng bàn tay tôi to quá nên em chỉ nắm được hai ngón.]

Cả khi em chiếm giữ ngón tay phải của tôi theo một cách khác như bây giờ. Nhìn em tràn trề, nhìn em sa ngã.

Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng lật người em lại, thế giới mang màu đen trắng dưới ánh trăng, chỉ có sợi dây buộc tóc ánh lên sắc đỏ thiêu đốt.

Dường như trên đó còn vấn vương ánh nắng trong công viên ven hồ - cô không thích.

Cô đưa bàn tay nhớp nháp lên tháo sợi dây buộc tóc trên đầu em ra. Mái tóc dài của Trần Cẩn Duyệt xõa xuống, buông thõng trên tấm lưng mịn màng, chạm đến tấm ga trải giường nhăn nheo.

Lâm Vận Thanh cuộn sợi dây rườm rà lại, những hạt cườm và những dải tua rua lửng lơ.

[Trần Cẩn Duyệt nắm lấy tay Triệu Mạn và nói: "Đi thôi, chị."]

Một, hạt cườm nảy lên từ sau lưng, kêu tiếng khe khẽ.

"Shhh, đau." Trần Cẩn Duyệt muốn chạy trốn, nhưng bị Lâm Vận Thanh giữ chặt eo lại.

Hai, tua rua lướt qua làn da, để lại vết đỏ.

"Lâm Vận Thanh, đừng... đừng như thế." Trần Cẩn Duyệt bắt đầu rơi nước mắt.

Ba, tiếng chuông bạc hân hoan trong vườn mai, vang thật nặng nề.

"Em gọi chị là gì? Tiểu Cẩn..."

Bốn, sụp đổ vỡ tan, chuỗi hạt rơi xuống lăn trên sàn nhà, nảy lên nảy xuống rồi im lìm nằm yên.

Trần Cẩn Duyệt cảm thấy trên lưng mình ướt nhẹp chất lỏng, tê tái khoảng lưng nóng rẫy. Cô quay lại nhìn Lâm Vận Thanh, chứng kiến nước mắt chị rơi lần thứ hai.

Tại sao người đau là mình, nhưng người nhoà lệ là chị?

Lâm Vận Thanh cúi xuống từ phía sau và dừng lại bên tai em, nước mắt dính lên vành tai: "Em gọi chị là gì..."

"Chị..." Cô nghẹn ngào nức nở.

Lâm Vận Thanh vòng tay qua vai em, lau nước mắt cho em.

Cô tránh các chỗ đau, bế Trần Cẩn Duyệt đến ghế sofa ở ban công khép kín, ôm em vào lòng, hơi xoay người qua nhìn những vết tích trên cơ thể em dưới ánh trăng.

"Có đau không..."

Đôi mắt Trần Cẩn Duyệt đỏ hoe, cô không nói gì.

Lúc đó cô nhận ra nỗi buồn là một thứ hữu hình, như từng sợi lụa đỏ bồng bềnh xuất hiện với âm thanh chuông bạc và dải ngọc ngột ngạt vang lên trong tiếng khóc thổn thức.

Càng nghe càng thấy tiếc.

"Cạch..." Tiếng mở cửa chính vang lên, là mẹ đã về nhà.

Trần Cẩn Duyệt ngẩng đầu nhìn chị.

Ánh mắt chìm vào đôi mắt chị, lại nhìn thấy trong chị đang diễn ra màn tranh đấu nội tâm.

"Lâm Vận Thanh..."

Cô đứng đậy mặc kệ cơn đau, quay người lại đối mặt với chị, cưỡi lên chị như cách cô làm nhiều lần trước đây.

Trần Phương đi qua phòng khách.

"Lâm Vận Thanh... đừng để em đi."

Giọng cô run rẩy thật đáng thương - cô không muốn bị bỏ rơi lần thứ ba.

Tiếng bước chân đi ngang qua trước cửa phòng ngủ chính.

"Tối nay hãy giữ em ở lại đây, được không..."

Cô hôn chị, đòi một lời đồng ý.

"Cạch!" Cửa phòng ngủ đóng lại. Trên thế giới chỉ còn lại hai người.

"Ừm..." Lâm Vận Thanh hoàn hồn, trao cho em nụ hôn dịu dàng nhất trong đêm.

Tâm trạng Trần Cẩn Duyệt lại được xoa dịu.

Cô tận hưởng ảo giác mà nụ hôn mang lại cho mình. Trong đó cô bối rối nhất thời - phải chăng ngoài cửa sổ đang bốc lên tràng pháo hoa rực rỡ, phải chăng nụ hôn này cũng tràn đầy hy vọng như cái đêm giao thừa kia?

Cô phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ - chẳng có gì cả - chỉ có một vầng trăng cô đơn.

Cô nghe thấy giọng nói giữa môi và răng Lâm Vận Thanh thủ thỉ hỏi: "Tiểu Cẩn, ở lại... được không?"

Không phải ở lại căn phòng này đêm nay, mà là đừng bao giờ rời xa chị nữa.

Giờ đây Lâm Vận Thanh đang trầm giọng gọi em, phải đến giây phút chia ly cô mới cảm nhận được sự nồng nàn trong tình yêu không thể chấp nhận lời từ biệt.

Trần Cẩn Duyệt không trả lời, nghĩ: Lâm Vận Thanh à, sao chị lại trở nên tham lam và ích kỷ đến vậy?

Cô lại vuốt ve các ngón tay của chị.

"Lưng em sẽ đau đấy..."

Trần Cẩn Duyệt tiếp tục hôn chị, khàn giọng: "Vậy thì nhẹ nhàng một chút."

[Trên cả nỗi đau nhỏ nhoi là một trái tim đã mất cảm giác.]

Nhu cầu của cơ thể lại một lần nữa được đánh thức, nó giết chết tình yêu của Trần Cẩn Duyệt, khiến mọi thứ hạ cấp thấp hèn.

Vầng trăng ấy trên bầu trời đã phải chứng kiến quá nhiều, chứng kiến một tình yêu từ trong sáng ngã xuống phàm tục, chứng kiến nước mắt của tôi từ bất cam chảy xuống nhẹ nhõm.

Trăng à, trăng có tha thứ cho tôi không?

Ranh giới giữa yêu và hận, giữa khát khao và ham muốn đã bị xóa nhòa trong đêm nay.

Trật tự vũ trụ bị đảo ngược, vụ nổ lớn xảy ra khi hố đen xuất hiện, bằng chứng là niềm vui đau đớn của Lâm Vận Thanh, và Trần Cẩn Duyệt là vết đen xuất hiện trong ái dục của cô.

Người bấy lâu luôn chiếm thế thượng phong là người khổ sở cầu xin đối phương ở lại, người sắp nhẫn tâm rời đi lại biến thành chính bản thân cô.

"A..."

Trong một cái kết không thể chạy thoát, cô ngẩng đầu hé môi một lời quyến rũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK