• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc vali hai mươi inch, khi đến là vậy, khi đi cũng thế.

Trần Cẩn Duyệt lại chất đầy vali, nhưng không thêm nhiều đồ là bao, một bức ảnh có thể chiếm bao nhiêu diện tích?

Cô còn chưa kịp dỡ hết đồ đạc được bọc trong phòng từ trước. Cạnh tủ quần áo là vài chiếc túi xách, trong đó đựng những món quà lưu niệm mua ở Nam Thành, nhìn chúng, Trần Cẩn Duyệt mới nhận ra, kể từ khi trở về từ Nam Thành, mọi việc cứ nối tiếp liên miên và chồng chất lên nhau, đến bây giờ cô mới có cơ hội nghỉ ngơi.

Chưa kịp tặng người ta thì thôi, cứ để đó sống chết mặc ý trời.

Cô đóng vali lại, dứt khoát bấm ổ khóa.

Đứng chính giữa phòng khách nhìn lại ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ - thật quạnh hiu.

Bỗng cô cảm thấy luyến tiếc căn nhà thuê cũ chật chội, ồn ào, cũ kĩ và thân thương, không biết bây giờ ai đang sống ở đó, hay liệu ngôi nhà còn đó không? Có chăng đã bị phá bỏ và xây dựng lại thành một tòa nhà mới rồi cũng nên.

Ngày xưa ấy lưu giữ trong những vết nứt trên tường, tất cả đã một đi không trở lại.

Bảy bước, cô bước tới cửa, thay giày rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Nấn ná một lúc lâu sau, cô ấn khóa vân tay, đóng, mở, rồi lại đóng.

Lần thứ ba - lần cuối cùng - cô mở bảng mã PIN nhập ngày sinh của mình "0214", ổ khóa lại được mở ra.

[Mật khẩu là ngày sinh nhật của em.]

[Đừng buồn nữa.]

Hóa ra là thật.

Lần thứ ba đóng cửa lại, còn bỏ quên thứ gì nữa không? Chắc là hết rồi. Liệu còn lý do nào cho mình mở lại cánh cửa này lần nữa? Chắc là hết rồi.

Cô xuống tầng vẫy taxi, nói địa chỉ nhà Nhậm Tiểu Tiểu. Chiếc xe lái đi xa trong một ngày âm u sương mù.

Chuyến tàu cao tốc đến Giang Trấn vẫn xuất phát vào lúc tám giờ tối, cô có vài tiếng để nói lời tạm biệt với Nhậm Tiểu Tiểu - như đã hứa trước đó.

Cô kéo vali, bấm chuông cửa. Nhậm Tiểu Tiểu mở cửa, tay cầm muôi cơm, hỏi tại sao không tự mở mà vào, tớ nói mật khẩu cho cậu từ lâu rồi mà?

"Thế hả?"

Nhậm Tiểu Tiểu trợn mắt, cạn lời. Sau một hồi dọn dẹp bếp núc, cô lau tay rồi ngồi xuống ghế sofa với bạn mình.

TV vẫn đang chiếu chương trình tạp kỹ, không biết có phải là chương trình lần trước hay không. Nhậm Tiểu Tiểu mở ly trà sữa đã gọi đưa cho Trần Cẩn Duyệt. Trần Cẩn Duyệt liếc qua nhãn dán, vẫn là Oolong Thanh Thanh.

"Tâm trạng cậu đã tốt hơn chưa?"

"Có gì không tốt đâu."

Nhậm Tiểu Tiểu nhướng mày: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Thì có chuyện chị ấy đang hẹn hò với đồng nghiệp ở biệt thự Viễn Mậu thôi."

"Này, hay là người ở biệt thự Viễn Mậu đó đi làm chỉ để tán chị cậu?"

Trần Cẩn Duyệt nhún vai, tỏ ý không biết, cũng không có hứng thú.

"Vậy dạo này hai người ở nhà có hoà thuận không? Lần này chị ấy có tiễn cậu đi không?"

"Khá ổn, làm rồi."

"Làm là làm gì?"

Trần Cẩn Duyệt không nói gì, chớp mắt với Nhậm Tiểu Tiểu.

"Hả???" Phải mất một lúc lâu sau Nhậm Tiểu Tiểu mới ngộ ra: "Gì vậy trời?!"

"Coi như tớ mất hết liêm sỉ đi."

Lần này Nhậm Tiểu Tiểu im lặng, bĩu môi, đặt ba lô lên đùi, lấy ví ra đưa một tấm thẻ cho Trần Cẩn Duyệt: "300.000 tệ cậu muốn vay đây, mật khẩu là sinh nhật của tớ, chắc là cậu chưa quên đâu đúng không?"

"Sao mà quên được." Cô nhận lấy tấm thẻ: "Cảm ơn nhé, tớ cần gấp quá, trong vòng hai năm chắc chắn sẽ trả lại cho cậu."

Nói xong cô sờ lên mũi, ngại quá, tận hai năm mà giọng điệu cứ như: "Hai ngày sau sẽ trả" vậy.

"Không sao, dù sao cũng không phải tiền của tớ, là tiền của gia đình tớ."

"Ghen tị quá, mấy người như cậu đúng là sinh ra từ vạch đích." Trần Cẩn Duyệt dựa lên vai Nhậm Tiểu Tiểu.

Nhậm Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra, vừa lướt video vừa nói: "Ghen gì mà ghen? Hồi nhỏ tớ cũng ghen tị với cậu vì cậu có một người chị tốt."

Nhỡ buột miệng nói lời không phù hợp, Nhậm Tiểu Tiểu bèn ngậm chặt miệng, đến cả hơi thở cũng kín tiếng hơn.

"Ừ..." Trần Cẩn Duyệt trả lời bằng một âm tiết, tỏ ra mình không bận tâm, nhưng cô thực sự không muốn đưa chủ đề quay lại với Lâm Vận Thanh. Cô nghiêng đầu xem những đoạn video ngắn vớ vẩn cùng Nhậm Tiểu Tiểu.

"Nhìn này, người phụ nữ này tên là Tiểu Mỹ..."

"Nhậm Tiểu Tiểu, dăm ba cái này có gì hay ho?" Trần Cẩn Duyệt vừa cắn ống hút vừa hỏi.

"Thì chỉ là giết thời gian thôi." Nhậm Tiểu Tiểu nghiêng màn hình về phía Trần Cẩn Duyệt, ngón tay lướt trên đó: "Xem nội dung thế này cũng thú vị mà, dụ như..."

Chưa kịp nói xong thì có thông báo tin nhắn mới. Người gửi: "Lâm Vận Thanh".

Ngón tay của Nhậm Tiểu Tiểu cứng đờ trong không khí, quên mất phải rút về. Bầu không khí lặng thinh, ngay cả Trần Cẩn Duyệt cũng quên mất phải phản ứng như thế nào.

Vài giây sau trước khi thông báo biến mất, Nhậm Tiểu Tiểu bấm vào hộp thoại ngay trước mặt Trần Cẩn Duyệt.

Lâm Vận Thanh nhắn: "Được, cảm ơn."

Nhậm Tiểu Tiểu bình tĩnh trả lời: "Không có gì."

Sau đó rời khỏi giao diện màn hình, quay đầu nói với Trần Cẩn Duyệt: "Là công việc."

"Hai người có liên hệ công việc?"

"Ừ... ban đầu thì không, nhưng không phải gần đây dự án của chị ấy có vấn đề sao? Chủ của công ty quảng cáo Nhậm Hành đó là chú của tớ. Cho nên... liên lạc."

Trần Cẩn Duyệt ngồi dậy, hỏi: "Chị ấy liên lạc với cậu?"

"Ờ... không phải", Nhậm Tiểu Tiểu mím môi: "Tớ chủ động liên lạc với chị ấy."

Bầu không khí rơi vào khoảng lặng kỳ quái, Trần Cẩn Duyệt nhìn Nhậm Tiểu Tiểu, đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Vì hôm trước cậu nói dự án của chị ấy xảy ra vấn đề, là ở phía phát hành, tớ thì luôn biết công ty bên chị ấy có hợp tác với bên tớ nên đã thử kiểm tra tài liệu của công ty, phát hiện ra đúng là có liên quan tới chị ấy."

"Tớ chỉ gọi điện hỏi xem có giúp được gì không thôi."

"Không hề nhắc đến cậu, cũng không nói về cậu. Cậu có thể đọc lịch sử chat." Nhậm Tiểu Tiểu nói rồi đưa điện thoại cho Trần Cẩn Duyệt.

Trần Cẩn Duyệt không nhận, cô vẫn cầm tấm thẻ ngân hàng, ngón tay cái vuốt mép thẻ.

Vài giây sau, cô chọn cách chấm dứt bầu không khí kỳ lạ.

"Vậy chuyện công việc đã giải quyết xong chưa?"

"À, cũng hòm hòm."

"Hôm đó tớ hỏi chị ấy có cần giúp đỡ không, chị ấy nói có. Tớ cũng khá bất ngờ, tớ luôn nghĩ chị ấy là người không thích làm phiền người khác".

"Vương Thàng Phàm, cậu biết người này không?"

"Biết."

"Chị ấy hỏi tớ, có phải người này đang làm việc tại Nhậm Hành không."

"Tớ kiểm tra xong, nói phải, đang làm quản lý kinh doanh phụ trách khu Hoa Đông."

"Chị ấy hỏi liệu tớ có thể sa thải người đó không..."

"Làm vậy có hợp pháp không?" Trần Cẩn Duyệt nhớ lại những gì Triệu Mạn từng nói.

"Nói thế nào nhỉ? Tớ đã hỏi chi tiết sự việc và tìm cách tra thông tin về Vương Thành Phàm, đúng là có thể đuổi việc, nhưng sẽ theo hướng cố ý, vì tình huống của anh ta là kiểu, nếu cậu không hỏi, thì sẽ không phát hiện ra vấn đề."

"Cậu có hiểu ý tớ không?"

"Ừ..."

Chủ đề đột ngột dừng lại, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng ồn ào mãi không kết thúc của chương trình tạp kỹ, như thể những nhân vật đầy sức sống trong TV không biết lo lắng là gì.

Chỉ là, kỳ lạ quá. Hai người chưa từng liên quan với nhau bỗng nhiên xuất hiện liên kết, vả lại cũng không ai chủ động nói với cô về chuyện đó.

Càng chưa kể họ không hề nhắc đến cô.

"Nhậm Tiểu Tiểu..."

"Hừ."

"Lúc đó, tớ nói cho cậu biết chuyện của tớ với Lâm Vận Thanh, vì sao cậu không bất ngờ chút nào?"

Cô ngước mắt lên nhìn vào mắt Nhậm Tiểu Tiểu, muốn một câu trả lời thành thật.

Nhậm Tiểu Tiểu đứng lên: "Hơn năm giờ rồi, tớ đi nấu cơm đã, kẻo cậu bị muộn, tiện thể để tớ suy nghĩ nên nói với cậu thế nào."

"Ừ."

Cô lại cắn ống hút trà sữa, nhưng không còn cảm nhận được gì nữa.

Suy nghĩ của cô phiêu dạt đến con hẻm chật hẹp cạnh cổng trường tiểu học, giữa tiếng rao bán của các quán bán đồ chiên rán, cô và Nhậm Tiểu Tiểu cùng nhau cắn một xiên thịt thăn chiên.

Khi còn học cấp hai, Trần Cẩn Duyệt đến trường với mái tóc tết rất đẹp. Nhậm Tiểu Tiểu nói thật ghen tị, mẹ tớ chỉ buộc cả cục tóc của tớ lên, lại còn khen nhìn như thế này xinh nhất.

Cấp ba...  hồi cấp ba điểm số của Trần Cẩn Duyệt chỉ ở mức trung bình, nhưng Nhậm Tiểu Tiểu thì khác, Nhậm Tiểu Tiểu luôn nằm trong top đầu toàn khoá, vừa thông minh vừa xinh đẹp, nhưng miệng lưỡi bắt đầu trở nên rất hỗn. Mãi cho đến khi thấy cô bật khóc, mới lại ra dáng một người bạn quan tâm, an ủi và cùng khóc với cô.

Sau đó cô ra nước ngoài, cuộc sống ở nước ngoài không hề dễ dàng. Trần Cẩn Duyệt phải vừa tranh giành học bổng - một điều không hề dễ dàng đối với một người suốt năm chỉ có điểm số ở mức trung bình - vừa phải đi làm thêm trong thời gian quy định, phải làm thì mới có ăn, không thể xin tiền Lâm Vận Thanh thêm nữa. Những cay đắng và phiền muộn đó cô đều chỉ có thể giãy bày với Nhậm Tiểu Tiểu.

Cô thực sự cảm thấy, nếu không có Nhậm Tiểu Tiểu, chưa chắc cô đã chịu đựng được khoảng thời gian trước khi ra nước ngoài, cho đến khi tốt nghiệp đại học.

[Nhưng bây giờ,]

"Ra ăn tối đi, Trần Cẩn Duyệt."

"Ừ." Cô đứng dậy, đi tới ngồi xuống.

[Nhưng bây giờ, cô cần phải làm mới trí nhớ của mình.]

Cô ngồi vào bàn ăn, Nhậm Tiểu Tiểu mang cho cô một bát canh gà có chân gà bên trong.

Đối phương cởi tạp dề, ngồi đối diện: "Đợi một lát cho canh nguội đã, bây giờ đang nóng."

"Ừ."

"Được rồi, tớ trả lời câu hỏi của cậu trước, về lý do tại sao tớ không bất ngờ."

"Hmm... thật ra tớ ngạc nhiên vì hai người kết thúc, chứ không phải vì đến với nhau."

"Tớ cảm thấy giữa hai người có điều gì đó là lạ từ lâu lắm rồi. Chị ấy hơi tốt quá mức với cậu, cậu cũng rất dính chị ấy. Ngày nào cậu cũng nhắc đến Lâm Vận Thanh tám trăm lần trước mặt tớ, nhưng nếu ba người chúng ta cùng nhau làm gì đó thì cậu lại không vui."

Trần Cẩn Duyệt cầm thìa hớt bớt dầu lắng trên canh, múc một ít lên thổi nhẹ: "Chỉ là tình chị em tốt thôi không được hả?"

"Có thể, nhưng vấn đề là..."

"Hồi cấp ba, tớ cũng rất muốn gặp Lâm Vận Thanh."

Trần Cẩn Duyệt nhìn Nhậm Tiểu Tiểu, nín thở vài giây, không tiếp lời.

"Tớ nghĩ, có lẽ tớ đã từng thích chị cậu..."

"Thế nên tớ rất mong được gặp chị ấy, nhưng cậu còn mong chờ hơn cả tớ, thoạt đầu tớ cảm thấy bản thân có gì đó lỳ lạ, sau đó lại nhận ra giữa cậu với chị ấy lạ lắm."

Nói đến đây, Nhậm Tiểu Tiểu đặt đũa xuống: "Chờ một chút, Trần Cẩn Duyệt, tớ phải rào trước, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ chưa bao giờ có ý định gì với chị cậu, cậu đừng nghe thế rồi làm khùng làm điên ở đây."

Đối phương không đáp lời.

"Cậu phải hứa trước, nếu không tớ sẽ không nói nữa."

"Phiền chết mất, cứ nói tiếp đi."

"Cậu mới phiền ấy. Những chuyện này vốn dĩ không nhất thiết phải nói với cậu, bởi vì không quan trọng, chỉ là vài suy nghĩ của riêng tớ mà thôi."

Trần Cẩn Duyệt nuốt ngụm canh gà đầu tiên, hơi nhạt.

Nhậm Tiểu Tiểu mím môi nói tiếp: "Tớ không chắc có phải tớ thích chị ấy thật không, bởi vì chị ấy cách tớ quá xa, tớ cũng không thực sự hiểu chị ấy. Có lẽ là do tớ đã đặt nhiều trí tưởng tượng lên chị ấy."

"Chậc, nên là tớ càng có thể nói, tớ thực sự ghen tị với cậu. Nhà tớ chỉ có mỗi tiền thôi, tớ chưa bao giờ được yêu thương như cách cậu được yêu thương. Nếu chưa nhìn thấy chị ấy đối xử với cậu, có lẽ tớ đã không tin lại có người tốt đến vậy."

"Cậu ghen tị với tớ vì tớ không cần lo lắng về tiền bạc. Nếu quay lại thời cấp ba, tớ nghĩ tớ sẽ sẵn sàng đổi với cậu."

"Không đổi." Trần Cẩn Duyệt nhìn xuống, nhấp ngụm canh thứ hai, lại cảm thấy hơi chua.

"Cho dù cậu chịu, chưa chắc chị ấy đã chịu." Nhậm Tiểu Tiểu bất lực nói:

"Hồi cấp ba, chỉ cần cậu thu dọn cặp sách sớm là tớ đã biết Lâm Vận Thanh đến đón cậu, tớ hay ra cổng trường cùng cậu, mà cậu lại nắm tay chị ấy chạy tót đi, giỏi lắm, còn không nói chào tạm biệt với tớ."

"Nhưng cậu không nói thì có Lâm Vận Thanh nói, chị ấy nói một câu chào tạm biệt, làm tớ vui cả ngày."

"Đồ mê gái."

"Dào ơi sao cậu hiểu được, cậu đã từng trải qua thời thiếu nữ rung động chưa? Chưa. Cậu đã quá hạnh phúc cho đến năm 18 tuổi." Nhậm Tiểu Tiểu liếc xéo.

"Không phải bây giờ tất cả đều đã trở về rồi sao?"

"Ồ, cũng đúng. Khi cậu khóc đến mức xé ruột xé gan, tớ cũng rất đau lòng."

"Nói lại lần nữa, tình cảm của tớ dành cho chị cậu chỉ là cảm nắng rất mơ hồ thôi, còn cậu là bạn thân nhất của tớ, hiểu chưa? Cậu là người quan trọng nhất." Nhậm Tiểu Tiểu nhấn mạnh lại.

"Biết." Thìa canh thứ ba đưa vào miệng, ngon.

"Vậy bây giờ cậu còn thích chị ấy không?"

"Không biết nữa, tớ chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến chị ấy, nhất là những khi chuyện tình cảm của tớ không đâu vào đâu..."

"À nhân tiện, hôm ở quán bar đó, tớ khá ngạc nhiên khi chị cậu nhận ra tớ."

"Thật sao? Không nhớ..."

"Lúc đó cậu vừa đi, chị ấy để lại cho tớ vài trăm tệ, bảo tớ bắt taxi về nhà... rồi chạy ra đuổi theo cậu."

"Trước đêm đó, lần cuối cùng cậu nhìn thấy chị ấy là khi nào?"

"Là hôm sinh nhật 18 tuổi của cậu đó, tối hôm đó tớ căng thẳng chết đi được, chị cậu ngồi cạnh tớ, làm tớ không dám nhúc nhích."

"Sau đó cậu hát cho chị ấy nghe một bản tình ca phải không? Hai người nhìn nhau tình lắm. Tớ tưởng hai người có thể bên nhau mãi mãi. Ai mà ngờ..."

"Ai mà ngờ mỗi người một ngả." Trần Cẩn Duyệt cười tự giễu.

"Ừ..."

"Tớ thấy, tớ thì có tiền, cậu thì vừa không có tiền vừa không còn tình yêu, thật đáng thương."

"Im ngay Nhậm Tiểu Tiểu kia, canh nguội rồi, tập trung uống đi."

Hai người ồn ào kết thúc bữa ăn, Nhậm Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, sợ nhỡ không nói rõ sẽ làm Trần Cẩn Duyệt hiểu lầm.

Trần Cẩn Duyệt ngồi trên ghế vẫn đang suy nghĩ về câu "vừa không có tiền vừa không có tình yêu", cảm thấy không phải vậy - tình yêu của Nhậm Tiểu Tiểu là yêu, tình yêu của mẹ Trần Phương cũng là yêu, tại sao không có Lâm Vận Thanh lại nói cô không có tình yêu.

Chỉ là mất đi sự ưu ái.

Khi xách vali lên xe của Nhậm Tiểu Tiểu lần nữa, lần này cô chắc chắn hơn bao giờ hết, đó là cùng một mẫu xe giống của Lâm Vận Thanh.

"Không phải chứ, Nhậm Tiểu Tiểu, cậu cố ý mua xe giống của chị tớ."

"Bị hâm à, hoàn toàn là trùng hợp thôi. Hôm đó tớ muốn đưa cậu đến bãi đậu xe chỉ để xem có giống nhau hay không, nếu giống thật thì coi là có duyên phận. Tiếc là lúc đó chị cậu chưa về nhà."

???

"Vậy hả Nhậm Tiểu Tiểu, hôm đó tớ tưởng cậu lo tớ lạnh nên mới đưa tớ đến tận bãi đậu xe, làm tớ cảm động mãi."

Nhậm Tiểu Tiểu cài số khởi động, liếc nhìn người ngồi cạnh: "Cũng có phần sợ cậu bị lạnh mà, cậu đừng lúc nào cũng chỉ biết đen là đen, trắng là trắng."

Toàn là ngụy biện.

Lao vào màn đêm Hải Thành trong chiếc xe quen thuộc nhưng hoàn toàn khác lạ, Trần Cẩn Duyệt nhớ ra cả ngày nay mình chưa nhận được tin gì từ Lâm Vận Thanh, không biết chị đã nhận ra mình đã đi hay chưa. Có lẽ chị nhận ra, nhưng chọn cách để mọi chuyện dừng lại ở đây.

Trên đường đi, Nhậm Tiểu Tiểu hỏi: "Cậu có hối hận không?"

Cô không biết Nhậm Tiểu Tiểu đang hỏi về vấn đề gì, là hối hận vì đã bắt đầu với Lâm Vận Thanh? Hay hối hận vì đã về Trung Quốc?

Nhưng đáp án đều giống nhau.

"Không hối hận."

[Dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa, mọi chuyện vẫn sẽ kết thúc như thế này.]

[Tớ sẽ yêu chị ấy, chị ấy sẽ rời bỏ tớ.]

Ánh đèn neon rọi vào các phương tiện qua lại.

Có vài người luôn gặp nhau, có vài người luôn bỏ lỡ.

Khi Nhậm Tiểu Tiểu đỗ xe ở ga khởi hành tàu cao tốc, Trần Cẩn Duyệt đột nhiên tò mò: "Này, hồi đó, cậu thích Lâm Vận Thanh nhưng vẫn bận lòng an ủi tớ, có phải cậu cũng rất khó chịu không?"

"Không, thực ra tớ thấy rất thương cậu, vì tớ biết cậu rất yêu chị ấy."

"Thế à."

Trần Cẩn Duyệt nới lỏng dây an toàn, xuống xe lấy vali.

"Nhưng... lúc đó tớ thực sự hơi lo."

"Hả?"

"Tớ tự hỏi, liệu Lâm Vận Thanh có ai ở bên như cách tớ ở bên bầu bạn với cậu không?"

[Thế giới đột nhiên nhấn nút tạm dừng.]

Màn hình lớn ngoài trời đang chạy thông tin tàu, A16 kiểm tra vé, B4 chuẩn bị khởi hành.

Ánh xanh của màn hình phủ khắp khu vực, bên tai là tiếng loa rè rè nhắc nhở an toàn.

Cô đứng yên trong gió, quay đầu lại nhìn dòng người xếp hàng vào cổng kiểm tra an ninh, không biết nên xếp vào hàng nào.

Bỗng cô lại thấy thật buồn.

[Vậy nên, có không? Lâm Vận Thanh.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK