• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai biết tại sao mọi thứ lại diễn biến đến bước này.

Cô và Lâm Vận Thanh như đôi lắc trừu tượng trong vật lý, chỉ cần một sai biệt nhỏ xảy ra trong điều kiện ban đầu sẽ khiến kết quả trở nên khó lường.

Bốn tiếng trước, cô tỉnh dậy một mình trên giường Lâm Vận Thanh - giống hệt ngày đầu tiên bước sang tuổi 18 - đương nhiên điều cô mong đợi không còn là một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào hay những điều tương tự, chỉ là cảm thấy thật nực cười trước cảnh tượng quen thuộc. May thay, cô không cần phải hồi hộp chờ đợi đến ngày mai để biết mình đang rơi vào tình huống ra sao.

Bất ngờ, không lâu sau có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Vận Thanh bước vào mà không đợi cô trả lời.

"Chị... còn ở nhà à." Trần Cẩn Duyệt kinh ngạc.

"Ừ." Lâm Vận Thanh bước tới tủ quần áo, chọn ra hai bộ, như đang chuẩn bị ra ngoài.

"Mẹ vừa đi siêu thị mua đồ, Tiểu Cẩn... bây giờ em dậy đi."

À.

Ra là một người chị chu đáo, phải chắc chắn không để lọt sơ hở mới yên tâm trốn chạy.

"Sao chị lại sợ thế, Lâm Vận Thanh." Trần Cẩn Duyệt cười nhạo.

"Hai chị em ngủ chung một giường là chuyện bình thường mà."

Cô hoàn toàn phớt lờ chuyện xảy ra tối qua, coi hai chữ "bình thường" chỉ như gió thoảng mây bay.

Lâm Vận Thanh không đáp lại, cầm quần áo lên đi vào phòng tắm.

Trần Cẩn Duyệt bĩu môi, trở về phòng mình. Cô nằm lớp trong chăn lạnh lẽo, cơn buồn ngủ đã tiêu tan từ lâu, trên cơ thể vẫn âm ỉ hai chỗ đau nhưng không hề được kẻ đầu têu để ý hay hỏi thăm, lòng cô đắng chát.

Vài phút sau, nghe có tiếng cửa đóng.

Lâm Vận Thanh lại rời đi.

Nhưng nói thế nào nhỉ, cô đã lường trước và cũng chấp nhận tất cả, nên mới để cuộc tình đêm qua thản nhiên diễn ra, tới hôm nay cũng không hoàn toàn trách Lâm Vận Thanh.

Nhưng lý trí là lý trí, cảm xúc là cảm xúc.

Hai tiếng trước, cô đã mua vé máy bay cất cánh vào tuần sau, cùng bốn vé tour du lịch khởi hành lúc 8 giờ tối nay.

Lúc đó cô đang ngồi bên bàn ăn, với Trần Phương ở nhà, trước mặt là những món ăn còn lại từ bữa trưa.

"Mẹ, tuần sau con sẽ đi." Vừa nói cô vừa cho Trần Phương xem thông tin vé máy bay.

Trần Phương nheo mắt xem ngày tháng: "Chủ nhật à, được. Con còn có nơi nào muốn đi trước khi bay không?"

"Di nguyện của con á hả?"

Trần Phương ngừng thu dọn bát đĩa, làm động tác muốn đánh cô, bảo cô nói chuyện đàng hoàng.

"Hahaha, con đùa thôi. Nhưng đúng là có, con muốn đi Giang Trấn."

"Giang Trấn? Được thôi, muốn bao giờ đi?"

"Tối nay."

"Làm gì mà vội thế? Tối nay mẹ còn phải đánh mạt chược."

"Vừa lúc đoàn du lịch đang chạy sự kiện nên con mua cả combo." Cô vuốt màn hình lên, thông tin trên đó chuyển từ chuyến bay quốc tế sang đoàn du lịch Giang Trấn.

"Chậc, mua vé rồi thì thôi vậy, để mẹ bảo với hội chị em không đánh mạt chược được nữa."

"Không sao, vẫn được mà. Con mua 4 vé."

"Hả?" Trần Phương nhìn con gái, không biết con mình đang giở trò gì.

"Hay là mẹ với các cô đi trước nhé? Chuyến du lịch chỉ có bốn ngày bốn đêm, mẹ và các cô không cần đi làm nên có thể đi chơi thoải mái."

"Thế con thì sao?"

"Hai ngày nữa con sẽ đến với mẹ. Lúc con mua giảm giá chỉ còn bốn vé thôi, để con xem hai ngày tới có còn không."

Chỉ khi đó Trần Phương mới hiểu con gái đang ấp ủ ý định gì. Nghe con gái nói gần nói xa, bà lườm: "Để mẹ nghĩ đã," rồi bưng bát đĩa đi vào phòng bếp.

Trần Cẩn Duyệt không hiểu vẻ mặt của mẹ là thế nào, chỉ biết là không phải vui, cũng không phải không vui. Kiên nhẫn chờ độ một tiếng, cho đến khi nghe thấy tiếng mẹ gọi điện cho hội chị em, cô mới biết chuyện này thế là trót lọt.

Khi đưa Trần Phương đến ga tàu cao tốc tham gia cùng đoàn du lịch thì ba người chị em của mẹ cũng đã đông đủ cả, ai nấy đều vui tươi hớn hở và nói cảm ơn Duyệt Duyệt nhé, Duyệt Duyệt chịu chi quá. Duy chỉ Trần Phương là vẫn im lặng.

"Mẹ, mẹ chơi vui nhé, hai ngày nữa con sẽ đến tìm mẹ." Cô nói lời tạm biệt với Trần Phương.

"Ừ, được, Duyệt Duyệt à, trên đường về nhà nhớ lái xe cẩn thận đấy."

"Con biết rồi, mẹ. Cháu chào các cô ạ."

Cô vẫy tay ra về, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lâm Vận Thanh.

Thời gian nhấc máy lâu hơn bình thường một chút, "Tiểu Cẩn?" Chị bắt máy.

"Chị có đang bận không?"

"Không bận lắm... sao vậy?"

"Hôm nay chị về nhà sớm được không?"

"..." Lâm Vận Thanh im lặng.

"Mẹ và hội chị em của mẹ ra ngoài đang đi du lịch, em vừa đưa họ lên tàu cao tốc, chị có thể về sớm được không? Em không muốn ở nhà một mình..."

"..."

Lâm Vận Thanh trầm mặc hồi lâu, đè nén nghi vấn trong lòng, đáp: "Được..."

"Cảm ơn chị." Sau đó cô cúp máy.

Đứng trước quầy bán vé ở ga tàu điện ngầm, cô mua vé một chiều đến trung tâm mua sắm.

Thong thả ăn gì đó một mình, sau đó đến cửa hàng nội y chọn hai bộ đồ ngủ và một số món đồ nho nhỏ khác.

Không nhanh không chậm, đêm hẵng còn rất dài.

Về đến nhà đã gần mười giờ, khi cô mở cửa, ngọn đèn sàn quen thuộc trong phòng khách lại bật sáng, người gần gũi vô cùng với cô đêm qua cũng đang ngồi ở đó.

Lòng cô rộn ràng.

"Chị về sớm hơn cả em."

Đây là điều đương nhiên, cô gọi điện lúc 7 giờ nhưng chính cô lại về muộn hơn, người bị trách phải là cô.

Lâm Vận Thanh đang ngồi trên thảm, máy tính đặt trước mặt, ngón tay ngừng gõ chữ, nhẹ nhàng đáp: "Chị vừa về."

"Vâng, em đi tắm trước."

Cô xả bộ đồ ngủ mới mua vào nước hai lần rồi vội vàng ném vào máy sấy khô, tắm táp xong cứ thế lấy mặc vào - áo lụa hai dây, da thịt lộ liễu.

Trần Cẩn Duyệt mở cửa phòng tắm, xoã mái tóc chưa khô hẳn, lại một lần nữa bước vào gian phòng khách ảm đạm. Bước đến gần Lâm Vận Thanh trong tầm mắt của chị.

Cô ngồi cạnh chị, dựa vào vai chị, chờ đợi câu hỏi của chị.

"Sao... sao tự dưng mẹ lại đi du lịch?"

Trần Cẩn Duyệt nhắm mắt, nói: "Mẹ chơi ở Nam Thành chưa đủ nên em cho mẹ đi chơi thêm hai ngày nữa với các cô."

"Mẹ không nói gì sao?"

"Không có, thấy mẹ vui lắm."

Lâm Vận Thanh ngừng nói.

Trần Cẩn Duyệt mở mắt ra, hỏi chị: "Chị còn phải bận bao lâu nữa? Thế chị?"

Rõ ràng là hỏi, nhưng không đợi câu trả lời.

Cô rướn người lên đóng máy tính lại - đêm nay không ai được phép quấy rầy - đầu gối chạm đất, trèo lên người Lâm Vận Thanh: "Đợi lát nữa hẵng làm việc sau, có được không?"

Rõ ràng là yêu cầu được đồng ý, nhưng lại bỏ qua ý kiến của người ta.

Cô nôn nóng hôn chị, nôn nóng hơn đêm qua rất nhiều.

Cô nắm tay Lâm Vận Thanh đặt lên eo mình: "Ôm em đi..."

Vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Vận Thanh khi phát hiện cô không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ này thật thú vị.

Lâm Vận Thanh định bế cô về phòng, nhưng cô dịu dàng từ chối, nói: "Ở ngay đây."

Sau đó lấy một chiếc hộp vuông nhỏ bên hông ra, đeo hai cái cho chị, sau đó là những lần nhấp nhô trong nhiều âm thủ thỉ.

Mãi đến tận đêm khuya khi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Lâm Vận Thanh, cô mới hỏi chị: "Xin nghỉ vài ngày để ở cùng em được không?"

Choàng tay qua cổ chị, nỉ non: "Xin chị mà, chị."

Thể nào mình cũng sẽ được toại nguyện, cô tin thế.

Trong khoảng thời gian đánh cắp về, Trần Cẩn Duyệt kéo tay Lâm Vận Thanh đến siêu thị mua đồ ăn thức uống và vật dụng cho đủ ba ngày mà không cần phải ra ngoài nữa.

Khi lang thang tới một gian hàng vắng người, cô lén trao chị một cái hôn mà dù có bị người ta phát hiện cũng chẳng cần sợ hãi.

Khi âm thầm lấy hai chai rượu và bị ánh mắt chị ra hiệu ngăn lại, cô bĩu môi: "Sao chị cấm đoán em, Lâm Vận Thanh." Đổi lại là sự đồng ý bất lực của chị.

Khi đi ngang qua tiệm bánh, cô nổi hứng mua một chiếc bánh nhỏ và bảo nhân viên bán hàng ghép kèm một cây nến sinh nhật 18 tuổi, bất chấp ánh mắt của Lâm Vận Thanh có né tránh hay không.

Khi vừa đóng cửa lại, cô vội vàng ném tất cả những thứ đồ vừa mua xuống nền nhà, ép Lâm Vận Thanh vào cửa triền miên với mình.

Cô muốn biến Lâm Vận Thanh thành một thiên tài chỉ thuộc về riêng cô - hôm qua vừa cứng đầu chưa thể thuần hoá, hôm nay lại ngựa quen đường cũ cùng nhau say sưa.

Cuối cùng, Trần Cẩn Duyệt gục lên vai chị, thở hổn hển: "Đứng thế này... làm em mệt quá..."

"Em thật nôn nóng."

"Em chỉ bỗng nhiên muốn thôi." Cô quay lại hôn lên má chị, sau đó đi tắm nước nóng cho thoải mái.

Cô ngủ đến lúc hoàng hôn, cho đến khi Lâm Vận Thanh bế cô rời giường đi ăn tối. Cô bướng bỉnh lấy chiếc bánh ra, đặt lên bàn, ngón tay quệt một ít kem phết lên môi Lâm Vận Thanh, nhìn chị nhẹ nhàng liếm đi.

Sau đó hư hỏng nói: "Của em, chị không được ăn." Lâm Vận Thanh buông xuôi bỏ mặc, cô lại quệt thêm một chút, trao cho chị nụ hôn kem bông - chị có nhớ tuổi 18 của em không?

Hôn mãi, mãi cho đến khi Lâm Vận Thanh đỏ bừng mặt, nói nhỏ: "Ăn cơm trước đã, Tiểu Cẩn..."

"Không muốn."

Cô ngồi lên đùi chị, nài nỉ chị hãy làm lại việc đó ở trên bàn ăn.

Phải chăng con người có một siêu năng lực gọi là "linh cảm", nếu vận dụng vào tình huống chia ly thì chẳng khác nào trơ mắt nhìn cát tuột khỏi kẽ tay nhưng lực bất tòng tâm. Đâu ai có thể vãn hồi những gì đã mất?

Lâm Vận Thanh nhìn em - người lại đang run rẩy trong tay mình, nhìn đôi môi em mấp máy không nói nên lời, nhìn gò má em dính vệt kem trắng, ôm em, có em trong vòng tay nhưng vẫn cảm thấy rất xa. Cô đi cùng em chất đầy đồ đạc vào xe đẩy, quay trở lại nơi gọi là nhà, nhưng cảm giác lại không có thật.

Tuyết ở Bắc Thành, sương ở Hải Thành, gió ở Nam Thành đều cùng lúc rời đi, bốn bề quanh cô là một nơi hư vô, không có khái niệm về bốn mùa, chỉ còn lại màn đêm vẫn còn ẩm ướt.

Khi Trần Cẩn Duyệt đeo chiếc vòng quanh cổ Lâm Vận Thanh - thứ được mua cùng ngày với bộ đồ ngủ, ánh mắt cô hài lòng.

"Làm gì thế..." Bàn tay dinh dính của Lâm Vận Thanh sờ chiếc vòng cổ bằng da, trên đó treo một chiếc chuông nhỏ.

"Trói chị lại." Trần Cẩn Duyệt cười khúc khích.

Lâm Vận Thanh cởi chiếc vòng ra dù hành động đó có phật lòng em, đeo vào cổ em.

Cô thì thầm: "Người cần bị trói lại phải là em."

Trần Cẩn Duyệt không nói gì, mặc cho chị thả mình vào cuồn cuộn bạt ngàn, sai khiến tiếng chuông reo suốt đêm.

Cả hai biến thành loài thú vật chống lại thủy triều, hưng phấn vào ban đêm và mê man vào ban sáng.

Trên đời chỉ còn lại bốn việc: ăn, ngủ, hôn và bày tỏ tình yêu.

Trần Cẩn Duyệt ngang bướng muốn làm mọi ngóc ngách trong nhà đều ướt át như mình, từ thảm sàn, cửa nhà, phòng khách cho đến bếp ăn, cô muốn sau này ngày nào Lâm Vận Thanh cũng phải nhớ tới tình yêu mà cô từng tràn trề cho chị khắp mọi ngóc ngách trong ngôi nhà.

Trước khi ý thức tan biến, trong cơn run rẩy cuối cùng, cô nói muốn ngắm mặt trời mọc.

Thế là họ lên chiếc xe đuổi mặt trời lúc năm giờ sáng. Khoang xe ấm áp và sạch sẽ, họ không còn phải quấn mình trong ba lớp áo đi bắt chuyến xe giữa thời khắc ngày và đêm giao thoa. Lâm Vận Thanh lái xe rất êm, dường như quãng đường 60 km cũng không hao sức được chị.

Chị vẫn phát danh sách nhạc xưa,

- -

Lại từ đầu, tình yêu ta diễn lại thêm một lần nữa.

Hãy lại đi, tập lần trước chỉ như diễn thử thôi em.

Lại từ đầu, ta vào vai nhân vật tin vào tình yêu thêm lần nữa.

Trên con đường tình yêu dang dở, ta hãy thử lại bằng tất cả say mê.

- -

Trần Cẩn Duyệt hạ cửa kính xe xuống một chút, gió lạnh ập vào làm tóc cô rối bời.

"Không lạnh à?" Chị hỏi.

"Hmm... muốn cảm nhận thêm một lát." Bỗng Trần Cẩn Duyệt mệt mỏi và nghiêm túc, thật khác lạ so với những ngày qua.

Lâm Vận Thanh lái xe đến bờ biển vắng vẻ, họ lặng lẽ ngồi trong xe đợi đèn đỏ. Không cần giờ xanh che giấu bí mật và tình yêu trào dâng.

Họ hôn nhau thoải mái trong xe, Trần Cẩn Duyệt lại ngồi trên đùi Lâm Vận Thanh như thường lệ. Lâm Vận Thanh mân mê nơi mắt cá chân em, nói: "Thật muốn trói em lại."

Trần Cẩn Duyệt không muốn trả lời, lấy chiếc hộp nhỏ trong cốp kê tay ra, muốn Lâm Vận Thanh tiếp tục.

Cô đón bình minh với tấm lưng mịn màng trong làn sương biển, hơi thở hoá thành sương mù trên cửa kính ô tô, bị đôi bàn tay run rẩy lau đi và biến thành giọt nước.

Trước khi trời sáng, cô giữ cổ tay Lâm Vận Thanh lại, bình tĩnh hồi lâu mới nói: "Lâm Vận Thanh..."

"Em... em muốn lấy lại đồ của em."

[Phải chăng con người có một siêu năng lực gọi là "linh cảm", nếu vận dụng vào tình huống chia ly...]

Lâm Vận Thanh không trả lời, gạt tay em ra, cố chấp tiếp tục.

"Đừng như vậy... Lâm Vận Thanh, a..."

Chị để ngoài tai.

Trần Cẩn Duyệt chịu đựng ý thức hỗn loạn, đưa tay ra lấy ví tiền của chị.

Tay của Lâm Vận Thanh càn quấy vô tổ chức trong khi đôi mắt thì ứa lệ, thậm chí không rảnh tay để lau nước mắt cho chính mình.

"Dừng lại đi, em xin chị..."

Lý trí có thể nghe lời khuyên lơn, nhưng nỗi sợ ngụy trang dưới dạng kích động thì không thể.

Lâm Vận Thanh giữ cằm em, hôn em với xúc cảm nhớp nháp, không cho em thở.

Trần Cẩn Duyệt buộc phải ngả người ra sau và vô tình ấn còi trên vô lăng. Một âm thanh chói tai cuối cùng cũng khiến người đang khóc hoàn hồn.

"Chị đừng khóc..." Cô lau nước mắt trên mặt chị. Thật ngặt nghẽo, mười năm trước cô chưa từng thấy chị khóc lần nào, bây giờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà chị đã khóc ba lần.

"Em chỉ muốn nó thôi."

"Chị đừng khóc, Lâm Vận Thanh... đây, đây vốn là đồ của em." Cô cũng có chút nghẹn ngào.

"Ban đầu em không muốn nó."

"Không phải..."

"Tại sao không phải?"

Cô không còn phân biệt được chữ "nó" từ miệng Lâm Vận Thanh rốt cuộc là gì nữa.

Cô không muốn tiếp tục cuộc đối thoại không có điểm dừng, nên cô mở ví lấy tấm polaroid bên trong ra, phát hiện Lâm Vận Thanh đã bọc nó lại bằng một tấm màng tránh trầy xước.

Cô giữ chặt góc tấm ảnh, chỉnh lại quần áo rồi quay lại ghế phụ.

"Bức ảnh chụp trên máy bay... bức ảnh chụp trên máy bay là của chị." Cô nói những lời vốn dĩ không có hàm nghĩa an ủi, ngăn những giọt nước mắt của Lâm Vận Thanh.

Ngoài cửa sổ là màn sương mù vô tận. Trời đã quá giờ bình minh, mây thì lại quá dày, dày đến mức ánh sáng không thể xuyên qua.

Lâm Vận Thanh không nói thêm gì nữa, chị lái xe về nhà trong im lặng.

Tiếng nhạc vẫn vang lên không biết mỏi mệt.

- -

Bắt đầu lúc nào đây? Hãy lại xem chúng ta diễn tiếp ra sao

Thêm một tập nữa như hoàn thành ước nguyện

Để cho số phận chúng ta thay đổi hoàn toàn

Nhưng giờ đây đường đời ta đã chia đôi.

Mong sao vẫn có ngày ta được yêu nhau trọn vẹn thêm một lần nữa.

- -Trần Cẩn Duyệt ngủ đến một giờ chiều mới tỉnh lại, trước khi đi ngủ Lâm Vận Thanh cũng ở bên cạnh cô, nhưng lần này không ôm cô nữa.

Cô ngồi dậy tìm chị, nhận ra chỉ còn một mình cô ở nhà.

[Cũng được. Từ đầu cô đã lên kế hoạch hôm nay sẽ đi.]

Nhìn tấm ảnh polaroid trong tay, cô gái mười bảy tuổi đang cười thật hồn nhiên. Ánh bình minh xinh đẹp cũng đẹp như chị vậy, cô vẫn luôn rất nhớ nụ hôn mà Lâm Vận Thanh muốn kìm lại nhưng không thể, nhớ khoảnh khắc lãng mạn dù không ai nói một lời nhưng cả hai vẫn tỏ rõ lòng nhau. Bình minh là khi họ bắt đầu.

Bây giờ cô đã lên con thuyền ra khơi, không cầu mong cập bến. Khi đã biết nụ hôn nhục dục của Lâm Vận Thanh, cô không còn khăng khăng muốn nối liền sợi tơ tình đỏ; khi đã nếm những giọt nước mắt mất hồn của Lâm Vận Thanh, cô không còn yêu cầu muốn tiếp diễn thêm.

Trần Cẩn Duyệt khẽ cười, cảm thấy cổ ngứa ngáy, như thể chiếc vòng cổ da nhớp nháp vẫn còn đeo quanh đó, cô đưa tay lên gãi, nhưng chẳng có gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK