Hơn mười tiếng trước, Trần Phương trợn tròn mắt hỏi cô bị chập dây thần kinh nào, cô ôm mẹ không buông, ban đầu nhõng nhẽo kêu Nam Thành chán quá, biển lớn cát mịn, trời xanh mây trắng, ngắm mấy ngày liên tiếp chán lắm rồi, sau đó xúc động hỏi mẹ, lẽ nào mẹ không muốn đánh mạt chược sao?
Cuối cùng là lươn lẹo, nói sau mùng 2 đã hết kế hoạch, cũng không biết đi đâu. Mẹ cũng biết đấy, Nam Thành làm gì có điền chùa.
Bị lải nhải nhiều quá hết chịu nổi, cuối cùng Trần Phương cũng gật đầu trước logic tướng cướp của con gái.
Sau đó, Trần Cẩn Duyệt vội vàng nằm xuống, lập tức đổi vé máy bay về ngay lúc 9 giờ sáng ngày mùng 2 Tết vì sợ mẹ sẽ đổi ý.
Người trước giờ ghét phải dậy sớm không còn tâm trí đâu mà ngủ nướng thêm.
Lúc này họ đang ngồi trên taxi từ sân bay trở về nhà. Thời tiết Hải Thành không dễ mến bằng Nam Thành, không chỉ lạnh, mà còn mưa phùn rả rích. Cần gạt nước dần dần khiến tầm nhìn đằng trước trở nên rõ ràng hơn, rồi lại đợi những hạt mưa tiếp theo lặng lẽ rơi, không biết chán và cũng chẳng ngại mệt.
Cũng đâu đến nỗi khó chịu.
Cô không nói cho Lâm Vận Thanh biết mình đã về, vừa muốn đi thăm nhưng lại sợ làm phiền chị, vừa muốn cho chị một bất ngờ. Đang là giờ ăn trưa, tâm trạng cô vui như sắp đến một bữa tất niên đông đủ đúng nghĩa.
Trần Cẩn Duyệt kéo vali, bước ra khỏi thang máy trước cả Trần Phương, ngón cái ấn vào rãnh dấu vân tay trước cửa, vang lên tiếng ổ khóa cơ quen thuộc "Cạch", ấn nhẹ tay nắm cửa xuống – cuối cùng cũng về đến nhà.
Cô đẩy cửa bước vào, ngó đầu nhìn trái nhìn phải, thứ lọt vào mắt đầu tiên là đôi dép của Lâm Vận Thanh cạnh tủ giày, tiếp đó là chiếc vali được dựng trong phòng khách, lặng lẽ dựa vào thành tay vịn của ghế sofa.
Không ở đây?
Thay giày bước vào phòng, khi ngang qua bếp cũng ngó vào, không thấy.
Không bỏ cuộc, cô gõ cửa phòng chị "Cộc cộc..." vẫn không ai đáp lại.
Mất hứng, Trần Cẩn Duyệt về giường mình ngồi, chân đá vào vali, bánh xe nhạy đến mức lăn mãi cho đến khi va vào tủ quần áo mới ngưng.
Trần Phương đi tới, hỏi trưa nay muốn ăn gì.
"Có gì ăn nấy, ăn gì cũng được."
Trần Phương liếc xéo con gái: "Có ăn mì trứng không?"
"Có ạ."
Nói xong, Trần Cẩn Duyệt ngã xuống giường ngay, lấy điện thoại ra, lưỡng lự có nên gửi tin nhắn hỏi chị đang ở đâu không?
Sau đó nghĩ lại, hay là ăn xong sẽ gọi điện thẳng cho chị, đi tìm chị nhỉ?
Mì đã xong, Trần Phương gọi con gái ra ăn, Trần Cẩn Duyệt nằm trên giường suýt ngủ quên, bị mẹ bực bội đánh thức.
Tâm trạng phấn khởi kéo dài từ tối qua đến tận sáng nay cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ thế chỗ. Cô dụi mắt đứng dậy, ra bếp hỏi mẹ: "Chiều nay mẹ có đi chơi mạt chược không?"
Trần Phương giơ đôi đũa định đưa cho Trần Cẩn Duyệt lên, làm động tác như muốn đánh con, nói: "Mùng hai Tết kiếm đâu ra người chơi cùng!"
Trần Cẩn Duyệt cười, tỏ ra hờn dỗi: "Thế thì con xin lỗi."
"Chiều nay định làm gì?"
"Con à... con muốn đi gặp chị."
"Chị con chắc chắn đang bận, đừng làm phiền chị." Giọng Trần Phương đầy bất lực.
Trần Cẩn Duyệt bĩu môi: "Con không làm phiền, con chỉ đi thăm chị thôi mà."
"Trước khi đi con gọi điện hỏi xem ý chị thế nào, là được chứ gì."
Trần Phương cau mày liếc xéo, bó tay chịu thua.
Trần Cẩn Duyệt ăn vội vài miếng đã hết sạch bát mì, sau đó thu dọn bát đũa của Trần Phương, rửa sạch nồi chảo đã qua sử dụng như nịnh bợ tỏ ngoan, cuối cùng là lau tay.
Cô tựa vào bàn bếp, cũng bắt chước Lâm Vận Thanh làm động tác một chân làm trụ, chân còn lại dựa nhẹ vào, cô mở điện thoại lên, nán lại vài giây tại khung chat giữa mình và chị, tin nhắn cuối cùng vẫn là câu tối qua: "Đẹp quá."
Bức ảnh hoàng hôn tuyệt đẹp chính là kỷ niệm chương cho giấc mộng ngọt ngào tại Nam Thành, thôi thúc cô đừng quên lời hứa với chính mình.
Cô nhấn nút gọi thoại.
Một lúc sau Lâm Vận Thanh mới nhận máy.
"Tiểu Cẩn?" Giọng chị nghe có chút mệt mỏi.
"Chị, chị đang ở đâu?"
"Sao thế?"
"À, em với mẹ vừa về Hải Thành, không thấy chị, chị đang bận ở công ty à?"
Đầu bên kia im lặng năm giây.
"Sao đã về rồi?"
Lâm Vận Thanh không trả lời hai câu hỏi trên, mà quăng lại một câu hỏi mới cho em.
"Thì... Nam Thành, chơi cũng được kha khá, nên muốn về luôn."
Bên kia vẫn im lặng
"Chị đang làm việc à? Em có thể đến gặp chị không?"
"Em sẽ không làm phiền, chỉ đến thăm chị thôi."
Trần Cẩn Duyệt vội vàng bổ sung.
"Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói, là Triệu Mạn.
"Tiểu Cẩn."
Có vẻ như điện thoại bị ai đó cướp đi, vọng tiếng ồn ào.
"Tiểu Cẩn, chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới chị Tiểu Mạn."
"Chị đang làm việc cùng chị em à?"
"Đúng vậy, các chị đang ở nhà Giang Hải Đào."
Trái tim của Trần Cẩn Duyệt đột nhiên chững lại, cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao Lâm Vận Thanh năm lần bảy lượt không nói chị đang ở đâu.
Điện thoại được trả lại cho Lâm Vận Thanh.
"Em có thể tới không?" Giọng điệu Trần Cẩn Duyệt quyết đoán hơn một chút, cô càng cần phải đến hơn.
Cô nghe tiếng Lâm Vận Thanh thở dài, đáp: "Được, chị sẽ gửi địa chỉ cho em, đến nơi em nói cho chị biết, chị sẽ xuống đón em."
"Không sao, em tự đến, không cần đón em."
Lâm Vận Thanh không nói thêm gì nữa, cúp máy.
Hai phút sau, định vị được gửi tới. Trần Cẩn Duyệt nhìn bốn chữ "Biệt thự Viễn Mậu" mà thầm cười tự giễu.
Nếu là ở đây, thì lý do tại sao cô cần được đón cũng có lý.
Cũng như việc dù nhiều người không đủ khả năng để sống trong Tomson Riviera*, nhưng không thể ngăn ai ai cũng biết bốn từ này đại diện cho điều gì. Biệt thự Viễn Mậu là khu dành cho người giàu trong Hải Thành, là nơi tập trung các tay có của.
*Tomson Riviera là một tập đoàn nhà ở đắt nhất Thượng Hải, ngôi nhà sang trọng số 1 Trung Quốc.
Trần Cẩn Duyệt lại nghĩ đến 300.000 tệ được Giang Hải Đào cho vay để mình được đi du học - đúng là thiếu gia nhà giàu.
Cô ra khỏi phòng bếp mặc áo khoác, bị Trần Phương nhìn thấy, hỏi đi đâu?
"Đi gặp Lâm Vận Thanh." Giọng cô lạnh lùng, không muốn lại nghe mẹ nói những lời như đừng làm phiền chị nữa, nên cô nói thêm: "Con vừa gọi điện hỏi chị, chị nói có thể đến."
"Ừ."
Dù thấy phiền là vậy, nhưng trong thâm tâm Trần Cẩn Duyệt vẫn thấy áy náy, đã lừa mẹ về lại còn bỏ rơi mẹ ở nhà một mình. Vì thế cô đứng trước mặt Trần Phương, chặn tầm nhìn xem TV của mẹ với biểu cảm rất kỳ lạ - lông mày nhăn lại vì Lâm Vận Thanh, miệng thì chu lên vì mẹ.
"Làm trò gì vậy?" Trần Phương chán ghét nhìn con gái.
"Tối con sẽ về với mẹ!" Cô vụt tới thơm lên má Trần Phương, sau đó vội vàng chạy ra cửa.
Hải Thành vẫn rả rích mưa, cô không đem theo ô, cắm đầu chui vào khoang xe đã đặt trước.
Nước mưa gợn sóng lăn tăn qua kính cửa sổ, từ bên trong nhìn ra mịt mờ không thấy gì hết.
Hai mươi phút sau xe dừng trước biệt thự Viễn Mậu. Cô bị chặn lại ngoài cổng - nơi dù có miêu tả bằng từ "mênh mông" cũng không ngoa. Một nhân viên bảo vệ trẻ trong trạm gác hỏi cô có phải là khách thăm? Cô trả lời phải, người nọ lại hỏi đến thăm nhà nào.
Cô không biết.
Cô nói: "Chủ nhà tên là Giang Hải Đào."
Bảo vệ gõ lia lịa trên bàn phím máy tính, nói không nhận được thông báo nhà này có khách.
"Anh gọi điện vào bên trong hỏi xem thế nào."
"Xin lỗi chị, làm thế không phù hợp với quy định của chúng tôi."
Trần Cẩn Duyệt bắt đầu cảm thấy có chút bực bội. Đúng lúc đó, Triệu Mạn nhắn tin đến hỏi: "Em đã đến chưa?"
"Vừa đến, em đang ở cổng."
"OK, chị xuống đón em, đợi chị một lát."
"Vâng ạ, cảm ơn chị."
Cô đứng nép sát trạm gác hơn một chút để tránh mưa rơi xuống đầu, nhìn nhân viên bảo vệ và nói: "Tôi có người xuống đón."
"Vâng. Chúc chị năm mới vui vẻ."
"Cám ơn, anh cũng vậy." Cô nhìn lên bầu trời, mưa lay phay rơi như những sợi tơ.
Triệu Mạn rất nhanh đã tìm thấy cô, dẫn cô qua lối đi trong lâm viên và tiến vào sảnh chính. Ở đây còn có những nhân viên toà nhà trực mùng 2, tất cả đều diện vest đi giày da, vừa nhìn thấy có người bước vào ai nấy đều kính cẩn khom lưng, cô cũng khẽ cúi lưng chào lại.
Triệu Mạn ấn thang máy cư dân, Trần Cẩn Duyệt theo vào. Đó là một khoang thang máy rất kỳ lạ, bên trong không có nút bấm, hoàn toàn dựa vào chiếc thẻ trên tay Triệu Mạn, chỉ cần quẹt thẻ là sẽ tự động đi lên, cô chưa từng thấy bao giờ.
Thang máy mở ra dẫn đến hành lang lối vào, cửa đang mở, cô nhìn thấy Lâm Vận Thanh ngồi rất xa bên trong, chừng như còn cách cả trăm mét.
Cô theo Triệu Mạn vào.
Căn nhà này thực sự quá lớn.
Cô thay giày, lần này có thể thấy Lâm Vận Thanh rõ ràng hơn một chút. Chị đang ngồi trên thảm lụa trong phòng khách, dựa vào ghế sofa như khi ở nhà, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó.
Nhìn tiếp ra đằng sau, là khu ban công rộng lớn với tầm nhìn mênh mông như màn trời, mang lại cảm thấy lạc lối giữa mưa phùn mùa đông hoà cùng sương mù dày đặc.
Cả phòng khách to lớn như thế, cô chỉ thấy mỗi mình Lâm Vận Thanh. Chị ngồi co chân trên nền nhà, cảm giác thật nhỏ bé. Trần Cẩn Duyệt đi tới, không hiểu vì sao mới một ngày không gặp mà chị đã tiều tuỵ đến nhường này.
Tóc chị qua loa búi ra sau, trông rất lộn xộn, mặt không trang điểm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, trên trán mọc hai nốt mụn mới.
Trần Cẩn Duyệt đứng sang một bên đợi Lâm Vận Thanh nói chuyện điện thoại, chị cau mày mãi, không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Triệu Mạn khẽ hé cửa ban công, có cơn gió lọt vào nhà thổi mái tóc rối của Lâm Vận Thanh nhẹ bay, sau đó ấn bật lửa chống gió, châm một điếu thuốc rồi nhìn họ qua kính ban công.
Lâm Vận Thanh cúp máy, đặt điện thoại lên bàn trà, đứng dậy hỏi: "Em ăn cơm chưa?", đôi mày vẫn nhíu lại, không hỏi han gì thêm.
"Ăn rồi."
"Mẹ đâu?"
"Ở nhà..."
"Ừm."
Lâm Vận Thanh đi về phía cửa, Trần Cẩn Duyệt cũng quay lại, phát hiện cạnh bên lối vào có cả một bức tường rượu vang.
Nhìn chị bước ra mở một trong những cánh cửa kính ở đó, lấy ra một chai rượu vang đỏ một cách rất thành thục, rót vào cốc, rồi lấy một chai nước khoáng trên bàn ăn.
Tay trái Lâm Vận Thanh cầm rượu, tay phải xách nắp chai nhựa, đi tới đưa chai nước cho Trần Cẩn Duyệt đang ngẩn ngơ tại chỗ - rõ ràng nhiệt tình hơn lần trước rất nhiều.
Trần Cẩn Duyệt nhớ ngày đầu tiên về nước, Lâm Vận Thanh cũng cầm một chai nước như thế, nhưng không đưa cho cô.
Bây giờ đã nhiệt tình hơn, nhưng cảm giác vẫn không khá hơn là bao.
"Em ngồi trước đi, chị phải gọi điện thoại đã." Lâm Vận Thanh dắt tay dẫn em đến ghế sofa.
Trần Cẩn Duyệt lún sâu xuống bộ sofa bọc da êm ái, chiếc điện thoại trên bàn trà lại trở về tay Lâm Vận Thanh, chị vẫn ngồi trên thảm.
Cô nhìn sang Triệu Mạn đứng ngoài ban công, người ẩn sau khói thuốc và mưa bụi, không thấy rõ ánh mắt ra làm sao.
Thời tiết u ám ở Hải Thành như đại dương đảo ngược, trông không thấy nơi xa, nhìn không rõ vực núi.
Dự định ban đầu là mùng 2 Tết cô và Lâm Vận Thanh sẽ lái mô tô trên biển cùng nhau. Bây giờ cô ở đây, cơ thể ngồi yên không nhúc nhích nhưng trái tim thì liên tiếp quặn đau.
Mọi thứ của Hải Thành như phiên bản Nam Thành đảo ngược.
Khi nào mưa mới ngừng rơi? Cô tự hỏi mình.