Chương 11: Trí lực Cường Hóa Giả (2)
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, một bộ thi thể không đầu nghiêng lệch nằm ở nơi đó, thân thể nằm trên một cái giường, đã chết không thể chết thêm.
Lại nhìn về phía bên trong gian phòng, một nữ tử cả người dính đầy máu tươi ngồi ở trên sô pha, tay nàng cầm lấy một cái đầu người, đang thất thần yên lặng.
“Này?”
Lục Phàm bị chấn động đến mức nói không ra lời, hắn thật sự không thể tin được, nữ tử chẳng khác nào ác ma trong gian phòng lại là Lâm Hiểu Hiểu tay trói gà không chặt kia.
Đến cùng phát sinh chuyện gì, thể mà biến một thiếu nữ đơn thuần trở thành dáng dấp như vậy.
“Là tận thế đáng chết này!”
Lục Phàm tức giận mắng một tiếng trong lòng, nhấc chân đi vào bên trong gian phòng.
Trong tận thế, quá nhiều sự tình khiến người phát điên vẫn đang phát sinh, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi, nếu ngươi không dũng cảm, ai kiên cường thay ngươi?
“Chúc mừng ngươi, trở thành trí lực cường hóa giả.”
Lục Phàm nhẹ giọng nói, không quan tâm chút nào thi thể không đầu bên người và đầu người trên tay Lâm Hiểu Hiểu.
“Ngươi không sợ ta sao?”
Lâm Hiểu Hiểu nâng lên hai mắt lóng lánh ánh sáng trí tuệ, quay về phía Lục Phàm nghẹ giọng hỏi.
Lục Phàm nở nụ cười, đáp lại: “Ngươi là người của ta, ta tại sao lại sợ ngươi, sau này chúng ta còn phải kề vai chiến đấu đây.”
Nghe được câu trả lời của Lục Phàm, vành mắt Lâm Hiểu Hiểu nhất thời đỏ lên, nước mắt lớn như hạt đầu lăn xuống gò mà, tuy rằng hiện tại nàng trở thành trí lực cường hóa giả cấp một, thế nhưng nội tâm của nàng vẫn là bé gái yếu đuối như cũ.
Lâm Hiểu Hiểu ném đầu người trong tay xuống, gục ở trong lồng ngực Lục Phàm, nức nở nói: “Ngụy Phong muốn bắt nạt ta, ta dùng kế giết hắn, vì phòng ngừa những người khác ý nghĩ xấu với ta, ta cắt đầu hắn cầm ở trong tay, hy vọng có thể doạ lui người xấu.”
“Không cần giải thích, ta biết.”
Lục Phàm hiểu ý an ủi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài nhu thuận của Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu như hài tử vô tội, khóc rống ở trong lồng ngực Lục Phàm một hồi, khóc lên trút đi hết tất cả oan ức đã phải chịu đựng.
Rất nhanh, tâm tình Lâm Hiểu Hiểu khôi phục bình thường, được Lục Phàm động viên, Lâm Hiểu Hiểu đổi một gian phòng khác và tắm một cái, sau đó thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Vào lúc này, có người lục tục đi tới khách sạn Phú Quý, những thứ này đều là một đám người sản sinh độ tín ngưỡng với Lục Phàm vừa nãy, bao quát hai người lưu lại ban đầu, tổng cộng mười ba người chỉnh tề đứng ở đại sảnh khách sạn.
Vào lúc này, Lâm Hiểu Hiểu đã đổi một bộ quần áo khác đi ra, nhìn Lục Phàm hỏi: “việc ngày mai bạo phát thi triều là có thật không?”
Nghe được cái vấn đề này, gương mặt của Lục Phàm trở nên nghiêm túc, trịnh trọng gật gật đầu.
Đối với trận thi triều này, ký ức của Lục Phàm vẫn còn chưa phai, liên tiếp tám lần đều là chết ở trong trận thi triều này, lần thứ chín có thể chịu nổi hay không, cũng chỉ có thể xem ý trời.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy Lục Phàm biểu hiện trịnh trọng như vậy, lúc này nở ra nụ cười kinh diễm, nói: “Nếu như thật sự sẽ phát sinh thi triều, chúng ta có thể như vầy.”
Sau đó, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu tinh tế nói ra ý nghĩ của Lục Phàm, làm cho ánh mắt Lục Phàm trở nên càng ngày càng sáng.
“Không hổ là trí lực cường hóa giả, biện pháp này quả nhiên là xảo diệu, tỷ lệ chúng ta chiến thắng thi triều lại gia tăng không ít.”
Lục Phàm mừng lớn, tâm tình thật lâu không thể bình phục, xem ra lúc trước quyết định cứu Lâm Hiểu Hiểu thực sự là quá đúng rồi, đây là một quân sư tiềm lực vô hạn nha.