Chương 12: Nàng bị zombie cắn
Trong khách sạn Phú Quý, hơn mười người người may mắn còn sống sót theo an bài cảu Lục Phàm trở nên bận rộn, dựa theo chỉ thị của Lâm Hiểu Hiểu, mọi người chuyển giường lớn trong mỗi cái gian phòng ra ngoài, ở ngoài đại sảnh tạo thành mê cung.
Khách sạn Phú Quý tổng cộng 33 tầng, trong kế hoạch của Lâm Hiểu Hiểu, ngoại trừ sắp xếp của Lục Phàm ở bên ngoài khách sạn, đại sảnh khách sạn trở thành một chỗ chiến trường chính khác, thậm chí cầu thang mỗi một tầng đều có sắp xếp chu đáo.
Hiện tại tiếc nuối duy nhất là không đủ nhân lực, nếu như có nhiều hơn mười mấy người, việc chống lại thi triều ngày mai có thể bảo đảm không có sơ hở nào.
Thời điểm mọi người bận bịu khí thế hừng hực, một chỗ kế bên đống rác cách xa mấy cây số bên ngoài, mấy người may mắn còn sống sót dáng dấp giống như dân chạy nạn đang đi đi lại lại ở chỗ kia, không ngừng mà lăn qua lộn lại ở trong đống đồ bỏ đi, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Đột nhiên, một tên nam tử lộ ra vẻ đại hỉ, hắn thế mà tìm tới một cái đùi gà bị gặm một nửa, mặt thịt tuy nhưng đã bắt đầu mục nát, thế nhưng hắn không để ý chút nào nuốt xuống, hơn nữa ăn đến mức say sưa ngon lành.
Một người khác nhìn thấy cảnh nầy nhất thời giận dữ, quay về phía nam tử ăn đùi gà mục nát đá ra một chân, mắng: “trời ơi, từng nói với ngươi bao nhiêu lần, đồ ăn tìm được phải chia đều, ngươi sao lại độc chiếm.”
Nam tử bị đạp ngã xuống đất, nhưng mà hắn căn bản không thèm đáp lời, thành thạo gặm gặm sạch sành sanh phần đùi gà còn lại, ngay cả xương cũng không buông tha.
Nếu như Lục Phàm ở chỗ này nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, mấy người này chính là người may mắn còn sống sót rời đi khách sạn ngày hôm qua, nguyên bản bốn nam ba nữ lúc này đã đã biến thành 3 nam hai nữ, có hai người đã bị zombie ăn mất.
Nói thật, mấy người này đã bắt đầu hối hận việc rời đi khách sạn Phú Quý, tuy rằng ở khách sạn Phú Quý sẽ bị khinh bỉ, thế nhưng tốt xấu còn có chút đồ để ăn, cũng không đến nỗi ăn đồ bỏ đi giống như bây giờ.
Hiện tại bọn họ thật sự đói muốn điên rồi, mỗi lần đói bụng khó nhịn chỉ có thể tìm kiếm thùng rác lót dạ, khiến cho mỗi người bọn họ đều mang theo bệnh trạng.
Trong hai người nữ tử, một người trong đó thực sự là không còn khí lực, lúc này đang phờ phạc ngồi xổm ở trên đống rác, đói bụng, nàng không ngừng đưa tay nắm lên đống đồ bỏ đi, cũng mặc kệ là món đồ gì nhét vào bên trong miệng.
“Nói lắp, ăn vào là chết đấy, không nhìn một chút là món đồ gì cũng dám ăn, thật trời ơi ngu ****.”
Một tên nam tử tát một cái đánh bay túi ni lông mà đối phương sắp nhét vào trong miệng, hung hăng tức giận mở miệng mắng chửi, có thể thấy được mấy ngày nay tâm tình của hắn vô cùng không tốt.
Người này tên là Thạch Thiên, nguyên bản là một tên tài xế lái xe, sau khi tận thế bạo phát gian nan sống sót, vì sinh tồn không thể không ăn chút đồ bỏ đi để lót dạ.
Thấy cảnh này, một nữ tử khác cố ý đe dọa nói ra: “Ngươi mặc kệ nàng đi, để cho nàng chết đi cũng được, vừa vặn chúng ta không có đồ để ăn, nàng chết rồi chúng ta ăn nàng.”
Nữ tử chỉ là muốn cố ý hù dọa nàng một thoáng, không để cho nàng muốn loạn ăn đồ ăn, thế nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, ba người đàn ông thế mà đồng thời dừng lại hành động tìm kiếm đồ bỏ đi, ánh mắt mỗi người đều trở nên âm trầm lại.
Nữ tử nói chuyện phát hiện sự tình quỷ dị, lúc này sợ hãi nói ra: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Thạch Thiên trốn trốn tránh tránh, chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên xoay người, chỉ vào nữ tử ăn bậy đồ bỏ đi kia nói ra: “Ta thấy, vừa nãy thời điểm trốn ra từ con đường kia tới đây, nàng đã bị zombie cắn.”