• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Nhân Tính Hiểm Ác

Trong nhà lầu, tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi nhìn lượng lớn zombie dưới lầu, liên tục có người sợ hãi kêu ra tiếng.

Thời khắc này, ai cũng không dám trêu chọc Diệp Đại Long, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội hắn thì mình cũng sẽ bị ném xuống.

Vào lúc này, có người đột nhiên chỉ vào dưới lầu mở miệng nói: “Các ngươi mau nhìn, có người bò đến đỉnh WC!”

Mọi người nghe được lời nầy liền lập tức nhìn về phía hắn chỉ, quả nhiên phát hiện có một người trẻ tuổi vóc người gầy yếu xuất hiện ở nơi đó.

Diệp Đại Long thấy cảnh này nhất thời tức giận đến mức nổi trận lôi đình, cuồng loạn gào thét nói: “bao tiếp tế, hắn muốn cướp bao tiếp tế của ta!”

Ở trong mắt Diệp Đại Long, bao tiếp tế này là đồ vật của hắn, lúc này nhìn thấy có đã người nhanh chân đến trước, làm sao có thể không tức giận trong lòng.

Nhưng mà, một màn phát sinh kế tiếp khiến cho Diệp Đại Long thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên, rở ra một nụ cười tàn nhẫn.

Lượng lớn zombie vây quanh vài vòng trong ngoài WC, rất nhiều zombie bắt đầu bò lên trên, có thể tưởng tượng, không bao lâu nữa thân ảnh của người nọ sẽ bị vô tận zombie nuốt chửng.

“Dám cướp đồ vật của ta, thực sự là điếc không sợ súng!”

Có một tiểu tử béo mập cấp tốc đi tới bên người Diệp Đại Long, cười nịnh nói: “Lão đại, tiểu tử kia bị zombie vây quanh, lúc này đang cần súng bắn zombie, bất luận hai bên là ai thắng lợi cuối cùng, chúng ta đều là người thắng lớn nhất.”

Nghe được lời mà tên béo nói, Diệp Đại Long không khỏi cau lại chân mày, một câu lão đại khiến hắn cảm giác thoải mái cả người, lúc này hắn tươi cười đáp lại: “Ý của ngươi là nói, để bọn họ ngao cò tranh nhau, chúng ta làm cái ngư ông đắc lợi?”

“Lão đại quả nhiên có học vấn, là ý tứ như vậy.”

Tên Béo vội vàng nịnh hót nói, cười mà thịt mỡ cả người cũng run rẩy theo.

Diệp Đại Long thoả mãn gật gật đầu, mở miệng nói: “Tiểu tử ngươi không tệ, tên gọi là gì?”

Tên béo mừng lớn, đáp lại: “Lão đại, ta tên là Trần Tam Bàn, ngài gọi ta Tam Bàn Tử là được rồi.”

“Hừm, Tam Bàn Tử, không sai, tên rất hay nha.”

Trong quá trình Diệp Đại Long nói chuyện phiếm với Tam Bàn Tử, Lục Phàm phía dưới đã nổ súng.

Họng súng máy hạng nặng bắt đầu phun ra lửa, tiếng bắn phá đinh tai nhức óc vang lên, lượng lớn zombie bị Lục Phàm bắn nổ đầu, dồn dập ngã xuống.

Dựa vào kinh nghiệm đối phó zombie sau nhiều lần chuyển thế, Lục Phàm biết chỉ có bắn nổ đầu mới có thể triệt để giết chết zombie, bằng không mặc dù là cụt tay thiếu chân, zombie vẫn sẽ đuổi theo không buông như cũ.

Cùng với lượng lớn zombie bị tiêu diệt, trong đầu óc Lục Phàm có một loạt con số đang biến hóa, đó là điểm số đang không ngừng tăng trưởng.

Lục Phàm mừng thầm trong lòng, tốc độ giết zombie càng ngày càng tăng.

Cùng lúc đó, trong khách sạn Phú Cung, ba người đang bận bịu đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nghi ngờ không thôi nhìn phương hướng phía Tây Bắc, nơi đó mơ hồ truyền đến từng trận tiếng súng.

“Chuyện gì xảy ra, có cần tới nhìn xem hay không?”

Một người trong số đó nghi hoặc mở miệng nói, nói thật, hắn cũng không muốn cách khách sạn quá xa, dù sao bên ngoài đâu đâu cũng có zombie du đãng.

Một gã nam tử vóc người cao gầy khác nghe được lời này mà sáng mắt lên, đáp lại: “Ta cảm thấy hẳn là đi qua xem một chút, nói không chừng là quân đội liên bang đến giải cứu chúng ta.”

Những người khác nghe được lời này dồn dập gật đầu, dù sao tiếng súng liên tiếp không ngừng này rõ ràng là phát ra từ súng máy hạng nặng, loại vũ khí hạng nặng này chỉ có quân đội mới có.

Nhìn thấy hai người khác có ý định muốn lên đường, tên nam tử vóc người cao gầy kia giựt giây nói: “Hai người các ngươi qua xem một chút, nếu như là quân đội, lúc đó mời bọn họ tới đây nghỉ ngơi, vạn nhất không phải, ta ở lại chỗ này chúng ta cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

“Hừm, ta thấy được, chúng ta lập tức lên đường.”

Sau khi nói chuyện xong, hai người lập tức cẩn thận từng li từng tí một đi về phía tiếng súng truyền đến, mà tên nam tử vóc người cao gầy kia lại là đại hỉ trong lòng, ánh mắt lộ ra dâm tà.

“Cơ hội rốt cục đến rồi!”

Hắn sở dĩ lưu lại không đi, mục đích là vì Lâm Hiểu Hiểu, một đại mỹ nhân như thế đặt trước mặt, không làm được gì thực sự quá có lỗi với bản thân.

Nam tử cao gầy tên là Cao Huy Thanh, nguyên bản là quản lý một tiệm kính mắt, hắn đã sớm mơ ước Lâm Hiểu Hiểu từ lâu, chỉ tiếc khổ nỗi không có cơ hội.

Hiện tại tận thế bạo phát, trời cao có mắt để hắn cùng Lâm Hiểu Hiểu ở cùng nhau, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, hắn đang đợi, hắn tin tưởng sớm muộn cũng có một ngày sẽ có cơ hội xuất hiện trước mặt mình.

Mà lúc này, cơ hội đã tới.

Cao Huy Thanh cấp tốc nhảy vào trong khách sạn, trở tay khóa kín cửa lớn, sau khi thịch thịch thịch xông lên lầu hai, cả người bởi vì quá quá kích động mà thở hổn hển kịch liệt.

“Tùng tùng tùng!”

Cao Huy Thanh áp chế tâm trạng ngột ngạt của mình, tận lực hạ thấp ngữ khí của mình, mở miệng nói: “Lâm tiểu thư, xin mời mở cửa dùm.”

Trong gian phòng, Lâm Hiểu Hiểu nghe được tiếng gõ cửa lập tức căng thẳng, nàng còn nhớ khi Lục Phàm trước rời đi đã nói, đó là ngoại trừ Lục Phàm ra, bất kể là ai gọi cũng không thể mở cửa.

Nhưng mà, vì lễ phép, Lâm Hiểu Hiểu đáp lại: “Có chuyện gì không?”

Nghe được giọng nói ngọt ngào của Lâm Hiểu Hiểu, Cao Huy Thanh quả thực như đắm chìm vào đó, hắn vội vàng lên tinh thần, đàng hoàng trịnh trọng đáp lại nói: “người của quân đội đến rồi, muốn tiếp chúng ta đi căn cứ quân sự, hiện lại xuất phát, mau chạy ra đây đi.”

Lâm Hiểu Hiểu nghe được lời này nhất thời hơi kích động, tiếng súng liên tiếp không ngừng bên ngoài vẫn kích thích thần kinh của nàng, vừa nãy nàng còn đang suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là người của quân đội đến.

Nhưng mà, Lâm Hiểu Hiểu vẫn rất cẩn thận, tiếp tục hỏi: “Lục Phàm đâu, hắn sao còn chưa trở về?”

Cao Huy Thanh mừng như điên, áp chế kích động trong lòng, đáp lại nói: “Lục Phàm đã tiến vào đội ngũ quân đội, hắn nói ta lại đây thông báo cho ngươi, những người khác cũng đều đi rồi.”

“Ồ!”

Lâm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đưa tay liền chuẩn bị mở cửa, vừa vặn đưa tay đặt ở trên tay nắm cửa, trong lòng đột nhiên run lên, lời nói của Lục Phàm lại vang lên trong đầu óc của nàng một lần nữa.

“Trừ ta ra, ai gọi cũng không được mở cửa!”

Hồi tưởng lại ánh mắt kiên nghị kia của Lục Phàm, Lâm Hiểu Hiểu tin tưởng, Lục Phàm tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng.

Người bên ngoài có vấn đề!

Cầu NP. Cầu đánh giá 5 sao

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK