Chương 49: Căn cứ của người may mắn sống sót (2)
Rất nhiều người nghe được lời nói của Lan Quân đều ngẩn ra, tiếp đó dồn dập phản ứng lại, đặc biệt là những người bị thương kia càng tích cực hơn, bị thương trong tận thế này vốn là là một sự tình vô cùng gay go, nếu vết thương bị hoại tử, vậy cũng không khác gì chờ chết cả.
Lục Phàm nhìn hai nữ một chút, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, nhìn dáng dấp hai người hiện tại, thật giống như đã không tồn tại ngăn cách, không chỉ có như vậy, hai nữ rất biết nhìn đại cục, chuyện đã xảy ra hôm nay đủ để chứng minh sự bất phàm hai nữ.
“Xem ra người có thể trở thành cường hóa giả, khẳng định không phải người dung tục bình thường.”
Lục Phàm âm thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên đuôi lông mày hơi động, dựa vào ngũ giác cường hãn của tiến hóa giả cấp ba, hắn rõ ràng cảm giác được ở xa xa đang có lượng lớn zombie chen chúc mà tới về phía nơi đây.
Khẳng định là tiếng súng đã hấp dẫn sự chú ý của zombie, đặc biệt là hai phát pháo lúc này, đã hấp dẫn những zombie ở phía xa tụ tập lại đây.
Căn cứ tốc độ chạy của zombie, Lục Phàm yên lặng tính toán thời gian, nhiều nhất là mười phút nữa, đợt zombie thứ nhất sẽ xuất hiện.
“Nơi đây không thể ở lâu, nhất định phải nhanh chóng rời đi.”
Lục Phàm đột nhiên mở miệng, nhất thời làm cho mọi người đang chữa thương kinh ngạc nhảy một cái.
Nhưng mà, thời điểm như thế này không có ai nghi ngờ quyết định của Lục Phàm, mọi người băng bó đơn giản một thoáng, bắt đầu cấp tốc thu dọn đồ đạc, dồn dập mang lều vải về xe, vẻn vẹn tốn một phút.
Lục Phàm thấy cảnh này âm thầm gật đầu, nguyên bản tất cả mọi người là một đám người bình thường, thế nhưng sờ soạng lần mò trong tận thế một thời gian, mọi người rất nhanh đã thích ứng loại biến hóa này, bây giờ nhìn càng giống như một nhóm binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trước khi rời đi, Lục Phàm nhìn thấy bộ thi thể kia, đột nhiên mở miệng nói: “Trần Tam Bàn lại đây, hỏa táng thi thể của vị huynh đệ này, không nên để cho hắn trở thành đồ ăn của zombie.”
Nghe được lời nói của Lục Phàm, tất cả mọi người không khỏi biểu hiện rùng mình, người bị chết tên là Lâm Dương Quang, cho tới nay đều là huynh đệ tốt kề vai chiến đấu với mọi người, chỉ tiếc hiện tại đã chết ở dưới răng nanh của cuồng thú.
Đối với quyết định của Lục Phàm, không có ai cho rằng không thích hợp, thậm chí bọn họ cũng muốn như vậy, nếu có một ngày bất hạnh chết trận, liệu sẽ có huynh đệ giúp mình hoả táng thi thể, dù sao cũng tốt hơn biến thành đồ ăn của những zombie dơ bẩn kia.
Ngọn lửa hừng hực rất nhanh bắt đầu cháy rừng rực, thi thể của Lâm Dương Quang dần dần hóa thành tro tàn ở trong hỏa diễm, dưới sự dẫn dắt của Lục Phàm, mọi người quay về phía ánh lửa sâu sắc cuối đầu, trầm mặc sau một hồi lâu. Sau đó tất cả mọi người lên xe, nhanh chóng rời đi về phương xa.
Tại chỗ chỉ còn dư lại ngọn lửa còn đang thiêu đốt hừng hực, cùng với lượng lớn thi thể chuột đồng xung quanh, ghi chép lại một trận chiến khốc liệt trước đó.
Một khu vực nào đó cách thành phố Thái hơn năm mươi km, một toà kiến trúc hình tròn diện tích to lớn cao chót vót, kiến trúc tổng cộng chia làm ba tầng.
Nơi này nguyên bản là một câu lạc bộ Túc Cầu, có một sân đá banh rộng lớn, toà kiến trúc hình tròn này là xây chung quanh sân đá banh, phụ cận còn có mấy siêu thị cỡ lớn, đã từng là khu vực sinh sống của người giàu có.
Không giống với nhà lầu phổ thông, phong cách thiết kế tầng trệt của câu lạc bộ khá đặc thù, zombie không cách nào bò đến, bởi vậy rất nhiều người may mắn còn sống sót đều bò đến mái nhà tị nạn.
Sau khi tận thế bạo phát, rất nhiều người lục tục đi tới nơi này, thời gian lâu dài, nơi này đã tụ tập hàng ngàn người may mắn còn sống sót, thành một cái căn cứ của người may mắn còn sống sót quy mô không nhỏ.
Nơi này có được hoàn cảnh trời cao chiếu cố, chỉ cần đến mái nhà, uy hiếp do zombie tạo thành đã giảm bớt một mảng lớn, mặc dù là sân đá banh phía dưới chật ních zombie, người may mắn còn sống sót cũng không cần lo lắng zombie sẽ vọt tới.
Mái nhà, hai tên người may mắn còn sống sót phụ trách gác đêm buồn ngủ, một trận tiếng súng lít nha lít nhít đột nhiên truyền đến, nhất thời khiến hai người thức tỉnh từ mộng đẹp.
“Ngươi có nghe hay không?”
“Quái, tại sao có thể có tiếng súng?”