Chương 21: lâm hiểu hiểu thương tâm
Thời khắc này, Lục Phàm ra lệnh, tất cả mọi người đồng thời ra tay.
Lục Phàm một mình canh giữ ở cửa thang lầu, một người giữ cửa vạn người phá, dồn dập đánh nổ đầu những zombie xông lên tới đây.
Những người khác thì mượn chướng ngại vật tiến hành phục kích, mấy người hợp tác giết chết zombie.
Trong lúc nhất thời, việc giết chết zombie tựa hồ trở thành một sự tình đơn giản đến cực điểm, mọi người chỉ cần không ngừng vung lên binh khí trong tay, zombie sẽ dồn dập mất mạng.
Thời khắc này, tất cả mọi người không khỏi dâng trào nhiệt huyết, trước đó, bọn họ căn bản không dám đối kháng zombie, thường thường mười mấy người bị một con zombie đuổi theo.
Mà hiện tại, thời điểm lượng lớn zombie chết dưới tay mình, tâm tình kích động kia căn bản khó có thể bình phục, mọi người đã rõ ràng, zombie cũng không phải là không thể chiến thắng, loài người còn có hi vọng.
Tuy rằng mọi người đã rất mệt, thế nhưng không có bất kỳ người nào lùi bước, tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực, vung lên vũ khí giống như máy móc, đánh nổ đầu từng con zombie.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến lúc một con zombie cuối cùng bị giết hết đã đến buổi trưa, nhìn thi thể zombie chồng chất như núi trong đại sảnh, trong lòng mỗi người đều cảm giác không chân thực.
“Nhiều zombie như vậy, đúng là chúng ta giết?”
Trong đại sảnh, chí ít vượt quá hai ngàn thi thể zombie chồng chất ở đây, mùi hôi nồng nặc kích thích đại não mọi người, thế nhưng không có ai để ý, lúc này tất cả đều mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Bọn họ xưa này cũng không dám tưởng tượng, sẽ có một ngày mình lại có thể giết chết nhiều zombie như vậy.
Mười lăm người giết chết 5000 con zombie, chiến tích căn bản khiến cho người ta khó có thể tin, thậm chí trong đó bao quát một con zombie cấp hai.
Đương nhiên, trong hơn năm ngàn con zombie này, hơn một nửa đều là một mình Lục Phàm giải quyết, lúc trước ở quảng trường dùng một cây đuốc thiêu chết hơn hai ngàn.
Sau đó Lục Phàm trở thành tiến hóa giả cấp hai, tốc độ giết chết những zombie phổ thông này càng là nhanh hơn không ít.
Bất kể nói thế nào, kết quả như thế này đã cổ vũ lòng người rất nhiều, bao quát Diệp Đại Long trước đó ghi hận Lục Phàm trong lòng, lúc này độ tín ngưỡng cũng đã đạt đến trăm phần trăm.
Lòng của mỗi người đều tuôn ra một ít sùng bái cuồng nhiệt đối với Lục Phàm, bọn họ quyết định, sau này nhất định phải đi theo phía sau Lục Phàm, theo Lục Phàm sáng tạo càng nhiều tích.
Lục Phàm nhìn thấy biểu hiện của mọi người cảm thấy rất hài lòng, tuy rằng mỗi người đều mệt hầu như hư thoát, thế nhưng tinh thần mọi người đầu rất tốt, đây là một cái khởi đầu tốt.
“Mọi người đều lên lầu nghỉ ngơi, tắm một chút, ngủ một giấc thật ngon.”
Nghe được âm thanh của Lục Phàm, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Trên thân mỗi người đều dính đầy huyết dịch sền sệt của zombie, mùi hôi mãnh liệt khiến người ta buồn nôn đến cực điểm, lại thêm lúc này cơ thể mỗi người đều uể oải không thể tả, không có việc gì càng thoải mái hơn việc tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Dưới an bài của Lục Phàm, tất cả mọi người dồn dập lên lầu nghỉ ngơi, thi thể zombie trong đại sảnh căn bản không cần thanh lý, có mùi hôi của những zombie này che giấu, zombie du đãng bên ngoài căn bản sẽ không phát hiện nơi này còn có người may mắn còn sống sót.
Lục Phàm và Lâm Hiểu Hiểu đơn độc chờ ở trong cùng một cái phòng, lần này Lục Phàm căn bản không cần nhắc nhở, tự mình vọt vào phòng tắm cọ rửa một phen, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Bởi vì Lâm Hiểu Hiểu từ đầu đến cuối không có tham chiến, quần áo sạch sẽ như lúc ban đầu, Lục Phàm đứng bên cạnh nàng, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người nàng.
Không thể không nói, sau khi Lâm Hiểu Hiểu trở thành trí lực cường hóa giả, khí chất trở nên càng thêm đặc biệt, một bộ dáng dấp cao lạnh, nam nhân nhìn thấy sẽ sản sinh dục vọng chinh phục, càng thêm mê người hơn so với trước đây.
“Kế tiếp ngươi định làm như thế nào?”
Lời nói nhỏ nhẹ trong veo vang lên nhất thời cắt ngang ý nghĩ kỳ quái của Lục Phàm.
Lục Phàm lúng túng nở nụ cười, nói: “Đại chiến qua đi, mọi người đều uể oải không thể tả, trước nghỉ ngơi hai giờ, trước khi trời tối rời đi nơi này.”
Lâm Hiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt đẹp, da thịt trắng noãn nổi lên một vệt đỏ bừng, đôi môi đỏ dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng, lộ ra một sự khiêu gợi cực kỳ kinh diễm, nàng đi tới bên người Lục Phàm, nhẹ nhàng ôm cái cổ Lục Phàm.
Trái tim Lục Phàm nhất thời đập loạn, mùi thơm phả vào mặt làm hắn hồn vía lên mây, đặc biệt là tiếp xúc được thân thể mềm mại của đối phương, mang đến cho hắn một loại trải nghiệm kích thích trước này chưa từng có.
Tuy rằng Lục Phàm đã tâm sắt lạnh, nhưng hắn dù sao chỉ là một học sinh năm ba, đối với phương diện quan hệ nam nữ vẫn là không hiểu nhiều, lúc này có một đại mỹ nữ muốn lấy thân báo đáp, dù là lấy tính cách cứng cỏi của hắn cũng sắp không kìm chế được.
Gian phòng sạch sẽ, hoàn cảnh thư thích, ở trong tận thế này có vẻ cực kỳ xa hoa, Lục Phàm có thể khẳng định, chỉ cần hắn đồng ý, hắn hiện tại có thể đẩy ngã nữ thần này.
Thế nhưng, Lục Phàm còn có một chuyện cực kỳ quan trọng cần phải xử lý, chuyện này vẫn quấy nhiễu hắn, tám lần sống lại trước đó đều là do nó mà chết, mà ở kiếp này, Lục Phàm nhất định phải phải hiểu rõ nguyên nhân thực sự của chuyện kia.
Vì lẽ đó, Lục Phàm nhẹ nhàng đẩy ra Lâm Hiểu Hiểu đôi mắt đẹp mê ly, cưỡng chế không đành lòng, sau khi hít sâu một hơi nói ra: “Ta muốn đi ra ngoài một chút, có một chuyện rất trọng yếu muốn làm, chờ ta trở lại.”
Lời còn chưa dứt, Lục Phàm thả người nhảy xuống khỏi cửa sổ, sau khi trở thành tiến hóa giả cấp hai, độ cao này đã không tính là gì.
Lục Phàm quả đoán rời đi, bởi vì hắn không dám hứa chắc, nếu là chần chừ chốc lát nữa có thể trầm luân ở đây luôn không. Chuyện kia vô cùng trọng yếu, trước lúc rời đi hắn cần phải phải hiểu rõ.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy Lục Phàm đột nhiên rời đi, cả người đứng ngây ra ở đương trường, cảm giác trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được, nước mắt nóng bỏng ở dập dờn nơi viền mắt.
Nàng nhẹ nhàng đi tới trước cửa sổ, nhìn bóng lưng Lục Phàm đi xa, nước mắt rốt cục không cầm được mà lăn xuống, nhẹ giọng rù rì nói: “Lục Phàm, lẽ nào ngươi không yêu ta sao?”