Chương 15 : Tiến sĩ ngành kiến trúc (2)
Lưu Tiêu dùng sức nuốt ngụm nước bọt, trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Lục Phàm khẽ cười một tiếng, nói: “Được, nơi này của chúng ta cuối cùng cũng coi như là xuất hiện một nhân tài, buông tay mà làm việc đi, sau này sự tình liên quan tới phương diện kiến trúc sẽ toàn quyền giao cho ngươi.”
Lời Lục Phàm nói nhất thời khiến Lưu Tiêu cảm động vạn phần, phải biết, sau khi tận thế bạo phát, hắn từng một lần cảm thấy sở học một đời của mình không có tác dụng gì, lúc này nghe xong một lời nói của Lục Phàm, hắn giống như tìm thấy tri âm.
“Đồ vật mà ta học còn có tác dụng, ta không còn là một tên rác rưởi!”
Trong lòng Lưu Tiêu phấn chấn dị thường, mang theo kích động không tên, lần thứ hai tập trung vào kiến thiết mê cung, hắn nhất định phải chế tạo nơi này thành tường đồng vách sắt, mặc dù là vật liệu chỉ có có hạn.
Đêm tối rất nhanh giáng lâm, đêm tối trong tận thế càng thêm đen kịt hơn thời kỳ trước đây, nhiệt độ cũng lạnh hơn rất nhiều, Lục Phàm đứng trước bệ cửa sổ, nhìn mà đêm đen nhánh mà lẳng lặng xuất thần.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc tờ mờ sáng ngày mai, lượng lớn zombie sẽ xuất hiện tại nơi đấy, triệt để vây quanh toàn bộ khu vực này.
Kỳ thực Lục Phàm vẫn đang hoài nghi, nguyên nhân thi triều bạo phát đúng là cảm ứng nhiệt sao? Nếu như là bởi vì cảm ứng nhiệt, tại sao thời gian bạo phát thi triều lại là vào lúc tờ mờ sáng ngày mai?
Lấy thực lực tiến hóa giả cấp một hiện tại của Lục Phàm, hắn hoàn toàn có cơ hội trước khi thi triều bạo phát rời khỏi nơi này, thế nhưng trực giác nói cho hắn không thể đi, bằng không cửu thế luân hồi đều là uổng phí.
Vận mệnh nếu sắp xếp như vậy, nhất định sẽ có đạo lý của nó, Lục Phàm cũng muốn xác nhận một thoáng, nguyên nhân gây ra thi triều đến tột cùng là cái gì.
“Trần Tam Bàn, ngươi tới đây một chút!”
Lục Phàm hô to một tiếng với những người đang nghỉ ngơi phía dưới, một tên béo mập mạp cấp tốc đứng dậy, hùng hục chạy đến bên người Lục Phàm.
“Cầm những đồ ăn này phát cho mọi người, đêm nay ăn no, sớm ngày mai sẽ có ác chiến!”
Lục Phàm chỉ vào một đống lớn đồ ăn phía sau, ra hiệu Trần Tam Bàn cầm bọn chúng phát cho mọi người.
Những đồ ăn này đều là sưu tập từ các góc trong khách sạn, đối với người may mắn còn sống sót mà nói, những đồ ăn này phi thường quý giá, không nghĩ tới Lục Phàm thế mà cam lòng lấy ra phân phát cho mọi người.
Trần Tam Bàn nghe được lời dặn dò của Lục Phàm lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nói thật, những ngày này hắn vẫn luôn không có ăn no qua, hắn vốn là người bình thường ăn rất nhiều, cảm giác đói bụng thực sự là không quá tốt.
Trần Tam Bàn cười đến mức một thân thịt mỡ cũng run rẩy theo, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói ra: “Lão đại, nhũ danh của ta gọi là Tam Bàn Tử, nếu như ngài không ngại, gọi nhũ danh của ta là được rồi.”
Nghe được lời nói của Trần Tam Bàn, Diệp Đại Long ngồi ở trong đoàn người khinh bỉ nhìn sang, nhỏ giọng mắng: “Thật là tên quỷ nịnh nọt, chờ cha ta tới rồi, xem lão tử làm sao trừng trị ngươi.”
Tuy rằng âm thanh của Diệp Đại Long rất nhỏ, thế nhưng ở trong ban đêm yên tĩnh này lại phát ra cực kỳ rõ ràng, sắc mặt Trần Tam Bàn lập tức âm trầm lại.
Dựa theo Lục Phàm dặn dò, Trần Tam Bàn bắt đầu phân phối đồ ăn cho mọi người, tình cảnh nhất thời trở nên hừng hực lên, mỗi người đều quăng tới ánh mắt cảm kích về phía Lục Phàm, cũng không phải mỗi một vị lão đại đều cam lòng cầm đồ ăn lấy ra chia cho mọi người.
Cùng lúc đó, Lục Phàm nhận ra lại có mấy có độ tín ngưỡng với mình đạt đến 100, trong tận thế, yêu cầu của mọi người kỳ thực rất dễ thỏa mãn, có thể ăn no là tốt rồi.
Đột nhiên, một âm thanh khó chịu truyền ra, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
“Đồ ăn của ta đâu?”
Diệp Đại Long tỏ rõ vẻ oán giận hỏi.
Trần Tam Bàn cười híp mắt đáp lại: “Ai nha, thật không tiện, chia xong rồi.”
“Con mẹ nhà ngươi, ngươi cố ý có đúng hay không?”
Diệp Đại Long nhất thời tức giận đến mức nổi trận lôi đình, bò lên cầm Trần Tam Bàn nhấn xuống.
Trần Tam Bàn không chút nào yếu thế, bàn tay mập mạp dùng sức quạt về phía mặt Diệp Đại Long, tuy rằng hắn ở phía dưới, không nghĩ tới lại chiếm tiện nghi.
Nhìn hai người ra tay đánh nhau, sắc mặt Lục Phàm lập tức trở nên âm trầm lại, hắn cất bước đi xuống thang lầu, đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua có người từ trên lầu rớt xuống, là chuyện gì xảy ra?”
Nghe được âm thanh của Lục Phàm, hai người lập tức ngừng lại tranh đấu, mấy người khác nghe được vấn đề của Lục Phàm cũng chấn động cả người, nội tâm không nhịn được cảm thấy thấp thỏm.
Dịch : vietanh1766
Cầu đề cử + NP