• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Đội ngũ Quân Đội

Vận khí của Ngụy Trạch Cường không tệ, zombie truy đuổi đoàn xe đều là zombie phổ thông cấp một, nếu mà xuất hiện một con zombie cấp hai, súng ống đạn dược phổ thông cũng không còn hữu dụng.

Zombie bị tiêu diệt sạch sẽ, lá gan của Ngụy Trạch Cường lại to lên rồi, lúc này mang theo bụng lớn loạng choà loạng choạng đi ra, một bộ dáng dấp lão tử đệ nhất thiên hạ.

“Ầm!”

Lục Phàm từ trên xe đi xuống, phịch một tiếng đóng lại cửa xe, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Nhìn thấy Lục Phàm xuống xe, những người khác dồn dập xuống xe theo, ánh mắt tất cả mọi người đều không quen nhìn phía tiểu đội 10 người quân đội phía trước.

Vào lúc này, Lâm Hiểu Hiểu và Lan Quân cũng từ trong xe đi ra, đứng ở hai bên trái phải Lục Phàm, thân ảnh mỹ lệ nhất thời làm người sáng mắt lên.

Ngụy Trạch Cường trước tiên phát hiện hai mỹ nữ bên người Lục Phàm, con ngươi nhất thời trợn ùng ục, tiếp theo chính là toát ra ánh mắt tham lam, khóe miệng lộ ra một ít ý nhị đặc thù.

Ngụy Trạch Cường thu dọn một thoáng quân trang có chút ngổn ngang của mình, sau đó hắng giọng một cái, làm bộ uy nghiêm nói ra: “Đám điêu dân các ngươi, dám cãi lại mệnh lệnh thủ trưởng quân khu, không muốn sống sao?”

Nghe được lời nói vênh váo hung hăng của Ngụy Trạch Cường, mỗi người đều bị tức đến mức nổi trận lôi đình, tận thế vừa bạo phát không lâu, người trong quân khu đã bắt đầu coi trời bằng vung, thế mà trực tiếp xưng hô mọi người là điêu dân.

Mắng một tiếng dân chạy nạn cũng êm tai hơn điêu dân chứ?

Ánh mắt Lục Phàm âm trầm đáng sợ, hắn nhẹ nhàng cất bước, rất mau tới đến trong phạm vi mười mét xung quanh Ngụy Trạch Cường, ngữ khí lạnh lẽo nói ra: “Cho ta một cái lý do không giết ngươi.”

“Rào!”

Lời nầy vừa ra, mọi người đều cả kinh.

Nguyên bản tất cả mọi người cho rằng Lục Phàm sẽ trước tiên chất vấn, nghiêm trọng nhất cũng là mắng hai tiếng, làm sao cũng không tưởng tượng nổi Lục Phàm thô bạo như vậy, thế mà trực tiếp muốn giết người.

Ngụy Trạch Cường đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cười to lên, trước tiên hắn nhìn một chút đội ngũ cầm súng tự động trên tay phía sau mình, lại nhìn một chút Lục Phàm hai tay trống không, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu si.

Ngụy Trạch Cường không khỏi thầm nói: “Có phải là sau khi tận thế bạo phát, những người này đều rơi mất đầu óc?”

Ngụy Trạch Cường trào phúng nói ra: “Ngươi là kẻ ngu si à.”

“Ầm!”

Khi Ngụy Trạch Cường vừa dứt lời, khí tức tiến hóa giả cấp ba cuồng bạo trên người Lục Phàm ầm ầm bạo phát, cả người dường như một vệt bóng đen bắn tới phía trước.

Bàn tay to lớn giống như kìm sắt mạnh mẽ bóp lấy cái cổ Ngụy Trạch Cường, Lục Phàm đứng ở nơi đó, một tay giơ Ngụy Trạch Cường lên cao, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.

Bọn binh lính kinh hãi đến biến sắc, dồn dập thay đổi nòng súng, nhắm ngay Lục Phàm gần trong gang tấc.

Ngụy Trạch Cường bị dọa đến sợ vỡ mật, ánh mắt sợ hãi nhìn Lục Phàm giống như thần linh, sắc mặt bởi vì không thể thở nổi mà chợt đỏ bừng.

Lục Phàm dùng ngữ khí uy nghiêm đáng sợ nói ra: “Lại cho ngươi một cơ hội, cho ta một cái lý do không giết ngươi!”

Ngụy Trạch Cường triệt để kinh ngạc sững sờ, từ trong ánh mắt của đối phương, hắn cảm nhận được một luồng sát ý mãnh liệt, cái cảm giác này từng thấy qua ở trên thân của những lão tướng kinh nghiệm sa trường lâu năm, thế nhưng sát khí còn lâu mới mãnh liệt như Lục Phàm.

Bọn binh lính sợ hãi nhìn tất cả sực việc phát sinh trước mắt, Lục Phàm biểu hiện ra khí tức mạnh mẽ đã vượt xa sự lý giải của bọn họ, tên binh sĩ trẻ tuổi trên mặt còn mang theo dấu tay màu đỏ kia kinh ngạc nói ra: “Thật mạnh mẽ, hắn hẳn là một tên tiến hóa giả.”

“Tiến hóa giả!”

Bọn binh lính xôn xao, tin tức liên quan với tiến hóa giả, bọn họ đương nhiên nghe nói qua lượng lớn tin tức khi ở trong quân khu, hiện tại quân Phương Chính đang phái ra lượng lớn quân đội sưu tầm tiến hóa giả chung quanh, mỗi một tên tiến hóa giả đều là đối tượng mà quân đội mời chào.

Mà tên tiến hóa giả trước mắt, thực lực rõ ràng vượt qua tiến hóa giả phổ thông quá nhiều, hẳn là tiến hóa giả cấp hai số lượng cực ít ỏi .

Nếu là mọi người biết hiện tại Lục Phàm đã là tiến hóa giả cấp ba, e sợ toàn bộ bọn họ sẽ quỳ xuống tại chỗ.

Trái ngượ với đám người quân đội như gặp đại địch, đám người Hoắc Á Đinh đều lộ ra biểu hiện phấn chấn, lão đại thật trâu bò, lập tức chế phục đầu lĩnh của đối phương.

Ngụy Trạch Cường bị bóp cổ sắp tắt thở, hắn lúc này thật sự sợ, hắn có thể khẳng định, chỉ cần chần chừ chốc lát nữa, đối phương thật sự sẽ cắt đứt cổ của mình.

Ngụy Trạch Cường dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng coi như là phát sinh một ít thanh âm đứt quãng: “căn cứ Thiên Kinh để chúng ta đi ra ngoài tìm một người tên là Ngô Quang, ta là muốn hỏi các ngươi một chút có biết người đó hay không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK