• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37 : Lúng túng lên xe

Mọi người nghe được lời Trần Đại Bằng nói, tất cả đều bắt đầu cười lớn, không khí ngột ngạt nhất thời hòa hoãn không ít.

“Được, nếu vạn sự đã chuẩn bị, vậy chúng ta lên đường đi, lão Hoắc, lại đây làm tài xế cho ta, những người khác tự do phân phối.”

Lời còn chưa dứt, Lục Phàm trước tiên đi tới phía xe việt dã, trực tiếp ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đã có tài xế già, hắn cũng vui vẻ nhận thanh nhàn.

Những người khác nhất thời bắt đầu túm năm tụm ba kết nhóm, quan hệ tốt đồng ý ngồi cùng một chiếc xe, đây là chuyện thường tình của con người.

Hoắc Á Đinh không nghĩ tới Lục Phàm sẽ điểm tên muốn mình làm tài xế, nhất thời lộ ra một nụ cười khổ, hắn quay đầu, quay về phía Lan Quân nói ra: “Lan Quân, theo ta ngồi chiếc xe đầu tiên đi, dù sao lúc trước ta làm tài xế cho ngươi mấy ngày, chúng ta xem như là cũng quen thuộc.”

Lan Quân nghe được lời Hoắc Á Đinh nói không có phản đối, chỉ là khe khẽ gật đầu.

Từ Tiểu Bằng nhìn thấy Lan Quân và Hoắc Á Đinh đều ngồi chiếc xe đầu tiên, lúc này hắn nhảy nhảy nhót nhót theo đến, hắn vẫn luôn đi cùng hai người kia, lúc này ngồi xe đương nhiên không thể tách ra.

Nhưng mà, tình cảnh này rơi vào trong mắt của Lâm Hiểu Hiểu lại thay đổi hình dáng, vừa nãy nàng vẫn còn đang suy tư có nên chủ động ngồi cùng Lục Phàm trong một chiếc xe, gắn kết tình cảm thêm một chút, không nghĩ tới Lan Quân mới tới kia thế mà vọt thẳng tới chiếc xe kia.

Lâm Hiểu Hiểu nhất thời nhận ra được một ít cảm giác nguy hiểm, trực giác nói cho nàng, nếu như không hành động nhanh lên một chút, Lục Phàm sắp bị người cướp đoạt đi rồi.

Vì lẽ đó, Lâm Hiểu Hiểu lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhằm phía chiếc xe đầu tiên, trực tiếp ngồi ở ghế sau.

Nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu lên xe, Lan Quân không khỏi hơi nhíu đôi mi thanh tú, Nhưng mà nàng cũng không nói gì, thuận thế ngồi xuống ở ghế phía sau.

Nhưng mà như thế, Từ Tiểu Bằng lại lúng túng, tuy rằng không gian trong xe việt dã tương đối rộng rãi, thế nhưng hắn cũng không thể nhét chung một chỗ cùng với hai cực phẩm mỹ nữ.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể từ bỏ dự định ngồi chiếc xe đầu tiên, chuẩn bị lên mấy chiếc xe phía sau, cuối cùng đi đến chiếc xe tải cũ nát không người hỏi thăm, mới xem như là tìm tới một chỗ ngồi.

“Ai yêu, tiểu tử mau tới, đến đến đến ngồi bên cạnh ta.”

Trần Đại Bằng lôi Từ Tiểu Bằng vào xe tải cũ nát, mặt đã hồi hộp.

Nguyên bản hắn cho rằng chỉ có một mình mình ở trên chiếc xe tải nát này, không nghĩ tới thời khắc sống còn lại có thêm một người tới, hai người vẫn hơn một người nha, đặc biệt là ở trong tận thế này, gặp phải nguy hiểm còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

“Ngươi tên là Từ Tiểu Bằng đúng không, vừa vặn, ta tên là Trần Đại Bằng, sau này ngươi gọi ta là đại ca như thế nào?”

Trần Đại Bằng nhìn thấy có người kết nhóm cùng mình, nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái, lúc này bắt đầu thân thiện tán gẫu với Từ Tiểu Bằng.

“Cút đi, đại ca của ta là Lục Phàm, ngươi đáng là gì.”

Từ Tiểu Bằng đang bực bội, căn bản không thèm để ý đề nghị của Trần Đại Bằng.

Trần Đại Bằng lại không để ý chút nào, tiếp tục cười nói ra: “Tiểu Bằng à, gặp gỡ là duyên phận, huống chi tên hai ta giống nhau như thế, nói không chừng còn là anh em ruột thất lạc đấy.”

Từ Tiểu Bằng một chút ý tứ muốn mở miệng nói chuyện cũng không có, hắn thuận tay cầm lên một cái mũ bên cạnh đeo lên đầu, nhẹ nhàng lôi kéo vành nón, trực tiếp che hai mắt lại, dự định trực tiếp ngủ.

Trần Đại Bằng nhất thời không nói gì, một bụng muốn nói mà không chỗ nói hết, việc này thực khiến hắn nhịn gần chết.

Trái ngược với tình huống của nơi này, bầu không khí trong chiếc xe đầu tiên có vẻ lúng túng không ít, Lâm Hiểu Hiểu và Lan Quân sóng vai mà ngồi, đều thấy ngứa mắt lẫn nhau, làm cho không gian trong xe trở nên quạnh quẽ không ít.

Lục Phàm thông qua kính chiếu hậu lặng yên quan sát hai cô gái tuyệt sắc, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không ổn, hai người nữ tử ưu tú ở cùng nhau, nhất định sẽ có chuyện.

Lục Phàm làm bộ cái gì cũng không thấy, quay về Hoắc Á bên cạnh Đinh cười ha ha, nói: “Lão Hoắc, nhanh lái xe đi, lên xe lâu như vậy rồi sao bọn ngươi còn chưa chạy.”

Hoắc Á Đinh nghe được lời Lục Phàm nói nhất thời đầy đầu dấu hỏi, hắn thật sự rất muốn phản bác một câu: “Lão tử mới vừa lên xe, cái mông còn không ngồi vững vàng có được hay không.”

Lục Phàm hung hăng quay về phía Hoắc Á Đinh nháy mắt, Hoắc Á Đinh nhìn lướt qua kính chiếu hậu, trong nháy mắt đã phát hiện quỷ dị, liền không nói hai lời, lập tức phát động ô tô, hô một tiếng xông ra ngoài.

Dịch : vietanh1766

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK