• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Trải nghiệm khủng bố (2)

Bốn người bị cảnh tượng vừa nãy dọa sợ, lúc này thấy hai người giống như là ác quỷ nhìn sang bọn họ, lập tức bị dọa đến vãi cả linh hồn, một người trong số đó liều mạng nói ra: “Ta ăn, buông tha ta!”

Hắn dùng một tay tóm lấy thịt người dưới đất, khẩn trương nhắm chặt hai mắt, sau đó một ngụm nuốt vào.

Bởi vì khối thịt quá lớn, thịt người nhất thời kẹt ở bên trong cổ họng, làm hắn nghẹn đến mức hai mắt trở nên trắng dã, hô hấp trở nên khó khăn.

Mấy người khác dồn dập chuyển động, mỗi người đều chủ động đi qua ăn thịt người, lúc này cái gì lễ nghi đạo đức tất cả đều bị quên hết đi, ăn thịt của người khác thì sao, miễn sao mình không bị ăn là được.

Thấy cảnh này, Thạch Thiên vừa ý gật gật đầu, như vậy xem ra, đội ngũ của mình rất nhanh có thể lớn mạnh, chỉ có đội ngũ không ngừng lớn mạnh, mới có thể dễ dàng làm một phen sự nghiệp.

“Đối với tận thế này, ta càng ngày càng yêu thích nha!”

Khóe miệng Thạch Thiên cong lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới một người, người trẻ tuổi đuổi hắn ra khỏi khách sạn Phú Cung giống như chó nhà có tang.

“Ta nhớ tới tiểu tử kia hình như gọi là Lục Phàm, không biết khi hắn lần thứ hai nhìn thấy ta, còn có thể hung hăng giống như trước đây hay không? Nhất định sẽ quỳ xuống vẫy đuôi cầu xin ta như những người này!”

“Hê hê!”

Tiếng cười tàn nhẫn của Thạch Thiên vang lên, răng nanh sắc bén còn dính rất nhiều máu, xem ra chẳng khác nào ma quỷ đến từ Địa Ngục, sẽ mang đến cho nhân loại một hồi tai nạn khổng lồ.

Trong khách sạn Phú Cung, tất cả mọi người đều lẳng lặng chuẩn bị ở đại sảnh chờ đợi xuất phát.

Trên lầu, Lục Phàm đã thay một bộ quần áo sạch, hắn đang không ngừng qua lại ở mỗi tầng, gặp phải vật có giá trị, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng đều cất vào không gian tồn trữ.

Sắp tới sẽ có một quãng thời gian thật dài không có tiếp tế, lúc này không chuẩn bị nhiều một chút, sau này hối hận cũng không kịp.

Ngược lại hắn có không gian lưu trữ, ngoại trừ gửi Xích Diễm chiến kích và đá vụn ra, cũng dư ra không ít không gian đây, thả chút thức ăn và nước mát đi vào tuyệt đối không thành vấn đề.

Sau khi thu thập xong tất cả, mặt trời đã sắp xuống núi, khoảng cách thời gian trời tối cũng chỉ còn hơn một giờ.

Lục Phàm đi đến trong đại sảnh, quay về phía mọi người hỏi: “Xe cộ đều chuẩn bị xong chưa?”

Hoắc Á Đinh cấp tốc bước lên trước, đáp lại nói: “Đều chuẩn bị kỹ càng, 3 chiếc xe việt dã, một chiếc xe tải loại nhỏ, bên trong tất cả đều chứa đầy vật tư, xăng đều đã rót đầy.”

Lục Phàm nghe được Hoắc Á Đinh trả lời, nhất thời thoả mãn gật gật đầu.

Hoắc Á Đinh không hổ là quân nhân xuất ngũ, hiệu suất làm việc rất cao, chẳng trách lúc trước có thể lăn lộn đến chức Đại đội trưởng, năng lực cá nhân rất tốt.

Nhưng mà, nhóm tuỳ tùng người may mắn còn sống sót đầu tiên của Lục Phàm lại không ưa, nghĩ thầm một mình ngươi mới tới làm bộ sói đuôi to cái gì, những chuyện này lại không phải công lao của một mình ngươi.

Lập tức, Lưu Tiêu sắc mặt đỏ lên đứng dậy, nói: “Báo cáo lão đại, bên trong cốp sau mỗi chiếc xe việt dã đều chứa đầy thức ăn và nước mát, bên trong xe loại nhỏ xếp vào lượng lớn lều vải và đệm chăn, còn có các loại đồ dùng hàng ngày nồi bát biều bồn,....”

Nghe được báo cáo của Lưu Tiêu, Lục Phàm vì đó mà sững sờ, không nghĩ tới mọi người sưu tập vật tư phong phú như thế, sớm biết hắn lười tìm kiếm ở bên trong cả tòa khách sạn.

Lục Phàm rất nhanh nghĩ thông suốt, zombie phụ cận đều bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, thời điểm mọi người ra ngoài đi kiếm xe, thuận tiện cướp sạch mấy cái siêu thị là chuyện dễ dàng.

Lục Phàm nhìn bốn chiếc xe chứa đầy vật tư, quay về mọi người hỏi: “Lại nói, mọi người có ai biết lái xe? Đứng ra phía trước.”

Nghe được lời Lục Phàm nói, tất cả mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có một mình Hoắc Á Đinh đứng dậy.

Hoắc Á Đinh là Đại đội trưởng, từng lái xe ở trong bộ đội .

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Phàm không khỏi xạm mặt lại, lúc này cười mắng: “Mẹ nó, đều không biết lái xe, những chiếc xe này là làm sao chạy trở về.”

Sắc mặt Lưu Tiêu lúng túng đáp lại nói: “Ách, những chiếc xe này đều là xe tự động, chỉ cần giẫm chân ga chạy, căn bản không cần học.”

Lục Phàm nhất thời vì đó nghẹn lời, sau khi duỗi tay chỉ vào chiếc xe tải loại nhỏ tàn tạ đến không ra sao kia, hỏi: “Vậy chiếc xe này thì sao, đừng nói với lão tử chiếc này cũng là tự động chạy.”

Lưu Tiêu lúng túng nở nụ cười, nói: “Trần Đại Bằng chạy, trước đây thời điểm hắn ở nhà trồng trọt, lái qua xe máy kéo, nguyên lý tương tự.”

Trần Đại Bằng nghe được lời Lưu Tiêu nói lập tức đỏ ửng mặt mo, phản bác: “Ai ở nhà trồng trọt, lão tử là người thành phố.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK