Chương 16: Tận thế chết tiệt (1)
Vấn đề đột nhiên xuất hiện khiến cho mỗi người ở đây đều chột dạ, đặc biệt là mấy người lúc trước hợp lực đẩy Tương Minh xuống lầu thì lại càng chảy mồ hôi lạnh đầy người.
Trần Tam Bàn lập tức bò người lên, chỉ vào Diệp Đại Long mắng: “Là do súc sinh phát điên này, Tương Minh trong lúc vô tình đắc tội rồi hắn, hắn liền đẩy Tương Minh xuống lầu.”
Những người khác nghe được lời này cũng dồn dập gật đầu, biểu thị đồng ý với Trần Tam Bàn, đẩy tất cả trách nhiệm lên trên đầu Diệp Đại Long.
“Mẹ nó trời ơi, nếu không là ngươi ở một bên giựt giây, ta làm sao sẽ làm ầm ĩ với Tương Minh, đều là ngươi làm hại.”
“Ngươi thối lắm, rõ ràng là ngươi có cừu oán với hắn, chúng ta đều là nhân chứng.”
“Ta cũng chưa hề đẩy hắn xuống lầu, người chân chính đẩy hắn xuống là các ngươi!”
“Nói bậy nói bạ, ta muốn giết ngươi!”
Mắt thấy hai người bạo phát ác chiến lần thứ hai, Lục Phàm bỗng nhiên vung lên búa lớn, một trận cuồng phong thổi qua, lưỡi búa chém vào dưới chân ở giữa hai người, mặt đất cứng rắn trong nháy mắt bị nứt thành một cái lỗ hổng thô to.
“Dừng tay!”
Lục Phàm hống to một tiếng, nhất thời làm cho tất cả mọi người kinh hãi, hai người đang chuẩn bị lao vào nhau lập tức ngừng lại, đàng hoàng đứng một bên.
Đối với chuyện này, Lục Phàm nghe đến đó đã hiểu rõ cơ bản, khẳng định là Diệp Đại Long cáo mượn oai hùm, có người không chịu nổi mê hoặc trở thành chó săn của hắn, sau đó mọi người hợp lực vứt Tương Minh xuống lầu dưới.
Tận thế bạo phát, sự ác liệt của nhân tính cũng dần dần bạo lộ ra, Lục Phàm cũng không quan tâm chuyện đã phát sinh như thế nào, sự tình khiến người càng phát điên hơn hắn cũng đã từng thấy.
Tuy rằng hiện tại Lục Phàm cần gấp độ tín ngưỡng, nhưng cũng không phải sẽ thu tất cả mọi người, nếu là có người phẩm chất kém đến cực điểm, hắn sẽ không chút do dự đá ra ngoài.
Lục Phàm vẫn hiểu được câu nói một con sâu làm sầu nồi canh.
Lục Phàm chậm rãi đi lên, toàn thân toả ra một loại khí thế hơn người một cách tự nhiên, ánh mắt hắn dị thường sắc bén, không người nào dám đối diện với hắn.
“Người lúc trước động tay với Tương Minh đứng ở bên phải, không hề động thủ đứng ở bên trái.”
Âm thanh Lục Phàm cũng không vang dội, thế nhưng mỗi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng, rất nhanh, đội ngũ 13 người chia làm hai nhóm.
Một làn sóng lấy Diệp Đại Long dẫn đầu, bao quát Trần Tam Bàn và ba đại hán vóc người khôi ngô, năm người đứng bên tay phải Lục Phàm, bọn họ đều cúi đầu, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Tám người còn lại một lần nữa đứng lại, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân tự nhiên tỏa ra một loại khí thế khác với tất cả mọi người.
Nhìn thấy cảnh tượng lần này, Lục Phàm không khỏi mà âm thầm gật đầu, bất kể là ở tận thế hay là ở thời kì trước kia, người tốt vĩnh viễn có một thân chính khí, khí thế của người xấu một cách tự nhiên sẽ yếu đi.
Lục Phàm đi giữa hai hàng người, giống như là tướng quân kiểm duyệt binh sĩ, biểu hiện không giận tự uy.
“Tận thế bạo phát, loài người gặp đả kích nặng nề, 80% nhân loại toàn cầu đã biến thành zombie, người còn sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Mọi người nghe được lời Lục Phàm nói không khỏi nhìn nhau, không biết hắn nói những lời này làm gì.
Lục Phàm nhìn lướt ngang mọi người một vòng, ngữ khí bắt đầu trở nên ác liệt: “Mỗi một góc trên toàn bộ thế giới, mỗi thời khắc đều có bi kịch đang diễn ra, mỗi thời mỗi khắc đều có lượng lớn nhân loại đang chết đi.”
“Sự hiểm ác của nhân tính vào lúc này bạo lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, vì cái ăn, mọi người có thể giết chết đồng bạn của chính mình, thậm chí sẽ phát sinh thảm kịch người ăn thịt người, ai có thể nói cho ta, việc này đến tột cùng là tại sao?”