Chương 42: Phát tài (2)
Thời điểm mọi người đang không ngừng tranh chấp, Lục Phàm đã bước nhanh đi tới, còn Ngụy Trạch Cường và đội ngũ của hắn, bọn họ mất đi vũ khí đã thành con cọp không có răng, không lật nổi bọt nước bao lớn.
Lục Phàm trước tiên tiến vào trong xe bọc thép nhìn một chút, phát hiện trang bị quân sự quả nhiên không tầm thường, thiết kế mỗi phương diện cực kỳ hợp lý, không gian cũng được lợi dụng to lớn nhất.
Đặc biệt là một khẩu đại pháo đen thui phía sau xe bọc thép, càng khiến cho hai mắt Lục Phàm tỏa ánh sáng, thứ này nếu như mở một pháo ở khu vực dày đặc zombie, quả thực là khoa trương cực điểm.
Lại thêm số lượng đông đảo vật tư và đạn dược, đủ để mở ra một căn cứ loại nhỏ.
“Hừm, không tệ!”
Xem toàn bộ từ đầu tới đuôi, Lục Phàm rốt cục cho cái đánh giá ‘rất vừa lòng’.
“Hoắc Á Đinh ngươi đến mở chiếc xe bọc thép này, Trần Đại Bằng đến phía sau bảo vệ pháo, Từ Tiểu Bằng và Lưu Tiêu hiệp trợ hai bên, những người khác tiếp tục chạy xe việt dã, xuất phát!”
Lục Phàm cấp tốc đưa ra quyết định, dù sao hiện tại trời đã sắp tối, buổi tối trong tận thế khá khủng bố, trước khi màn đêm triệt để giáng lâm, mọi người nhất định phải tận lực chạy ra ngoài.
Địa phương cách thành thị càng xa, số lượng zombie càng ít, nhưng mà tương ứng động vật cuồng hóa sẽ nhiều lên, trình độ nguy hiểm sẽ không hạ thấp chút nào.
Động vật cuồng hóa là do động vật phổ thông tiến hóa thành, như là loài người xuất hiện tiến hóa giả, bất kể là hình thể hay là lực công kích đều có tăng cao rất lớn, người bình thường gặp chỉ có một con đường chết.
Cũng may động vật cuồng hóa không giống với zombie, bọn nó sẽ không chủ động công kích loài người, chỉ cần loài người không xâm phạm đến lãnh địa của bọn chúng, bình thường đều sẽ tường an vô sự.
Lục Phàm suất lĩnh đoàn xe mênh mông cuồn cuộn rời đi, trước khi đi hắn còn cố ý lưu lại cho đội ngũ binh sĩ mười mấy thanh Đại Khảm Đao, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Những binh sĩ này đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp ở trong quân đội, sức chiến đấu mạnh hơn người bình thường không ít, có những Đại Khảm Đao này, gặp phải zombie cũng có sức đánh một trận.
Còn việc bọn họ có thể sống sót trở lại căn cứ Thiên Kinh hay không, chỉ có thể nhìn vận mệnh của bọn họ.
Ngụy Trạch Cường nhìn đoàn xe dần dần đi xa, gương mặt to mập mạp đã bị tức đến đỏ bừng, hắn chỉ vào phương hướng đoàn xe chửi ầm lên, mãi đến tận lúc mệt đến ách cổ họng mới dừng lại.
“Ngụy quan trên, kế tiếp chúng ta làm thế nào?”
Một tên binh lính trẻ tuổi cẩn thận từng li từng tí một hỏi, bọn họ không sợ zombie, thế nhưng cảm thấy sợ sệt tự đáy lòng đối với Ngụy Trạch Cường tính cách táo bạo này.
Ngụy Trạch Cường quay về phía binh lính đặt câu hỏi mà chửi mắng một trận, nói: “Còn có thể làm sao, về căn cứ Thiên Kinh, ta muốn tố cáo hắn, để Liên Bang điều động quân đội tiêu diệt đám điêu dân này.”
Nghe được lời Ngụy Trạch Cường nói, người binh sĩ kia lộ ra một vẻ mặt cổ quái, lúc này đáp lại nói: “Báo cáo trưởng quan, chúng ta hình như cũng không biết bọn họ là ai, cũng không có hỏi tên của bọn họ.”
“Mẹ nó trời ơi!”
Ngụy Trạch Cường tát mạnh một cái vào mặt binh lính vừa nói chuyện, năm dấu tay trên mặt vừa nãy còn chưa có biến mất, lúc này lại tăng thêm năm dấu mới.
“Ta cần ngươi nhắc nhở sao, ngươi thằng ngu này làm sao lại xuất hiện trong đội ngũ của lão tử.”
Tên binh lính trẻ kia tuổi oan ức không thôi, hắn thực sự là không hiểu nổi, vì sao mình lại bị đánh, rõ ràng mình nói lời nói thật có được hay không.
Những binh lính khác cố nén không dám lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của Ngụy Trạch Cường.
Sau khi Ngụy Trạch Cường phát tiết một trận, quay về phía bọn binh lính hạ lệnh: “Xuất phát, về căn cứ Thiên Kinh.”
Mọi người nghe được mệnh lệnh lập tức xoay người hành động, thời điểm vừa cất bước, lời nói của Ngụy Trạch Cường lại một lần truyền tới: “Nhớ kỹ, sau khi trở về ai cũng không thể nhắc tới chuyện đã xảy ra hôm nay, xe bọc thép của chúng ta là bị zombie phá hỏng, vũ khí và đạn dược là bởi vì giết quá nhiều zombie mà tiêu hao không còn, nhớ kỹ chưa?”
Tất cả bọn binh lính đều ngưng lại ánh mắt, chỉnh tề đáp lại nói: “Nhớ kỹ rồi!”
Ngụy Trạch Cường lần thứ hai ủ rũ liếc mắt nhìn phương hướng đoàn xe biến mất, thầm nói trong lòng: “Tên khốn đáng chết này, lão tử đã nhớ kỹ dáng dấp ngươi, tuyệt đối đừng để lão tử gặp lại ngươi, bằng không ngươi sẽ biết tay.”