• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Cắm trại dã ngoại

Trái ngược với đội ngũ binh lính tâm tình thất lạc, đoàn người Lục Phàm lại hưng phấn dị thường, thị dân phổ thông như bọn họ xưa nay đều chưa từng nhìn thấy nhiều vũ khí như vậy.

Lúc trước Lục Phàm thu được vũ khí và trang bị trong bao tiếp tế, so sánh với trang bị trên xe bọc thép quả thực là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, nơi này chỉ tính riêng súng tự động đã vượt quá hai mươi thanh, lại thêm lựu đạn đủ loại kiểu dáng, súng ngắm, thậm chí còn có ống phóng rốc-két, trình độ phong phú làm người ta líu lưỡi.

Lục Phàm lái xe đi phía trước nhất, lúc này tâm tình hắn thật tốt, vô duyên vô cớ tăng thêm nhiều trang bị như vậy, việc này có chỗ tốt cực lớn đối với hành trình sau này của mọi người.

“Aiz, ta nói hai ngươi có thể đừng trưng vẻ mặt đau khổ như thế nữa không, chúng ta được nhiều vũ khí như vậy, nên chúc mừng một thoáng.”

Lục Phàm quay về phía Lâm Hiểu Hiểu cùng Lan Quân bên trong xe mở miệng nói, hắn vẫn không hiểu nổi, hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp vì sao vừa gặp mặt đã có mùi thuốc súng dày đặc như thế.

Lâm Hiểu Hiểu trầm mặc không nói, Lan Quân cũng không nói gì, bầu không khí nhất thời lúng túng.

Hoắc Á Đinh đi mở xe bọc thép, chỉ có thể Lục Phàm đến làm tài xế, chỉ tiếc hai mỹ nữ trong xe từ đầu đến cuối không có nói câu nào, khiến Lục Phàm cảm thấy rất lúng túng.chạy

Sau khi chạy khoảng chừng 10 mấy cây số, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, chạy đi trong buổi tối tận thế cũng không phải một lựa chọn sáng suốt, trước tiên không nói có thể đưa tới bầy zombie hay không, chỉ là những động vật cuồng hóa đếm mãi không hết kia đủ khiến bọn họ mệt chết.

Lập tức, sau khi đoàn xe chạy đến một khu vực bằng phẳng, Lục Phàm quả đoán ngừng lại.

Đây là một chỗ đất hoang bằng phẳng, nơi này đã từng là ruộng tốt, bây giờ tận thế bạo phát, ruộng tốt triệt để hoang phế, các loại cỏ dại điên không biết tên cuồng sinh trưởng, hoàn toàn bao trùm toàn bộ mặt đất.

Nơi này đã rời xa thành thị, hơn nữa không có núi rừng, xác suất xuất hiện zombie và dã thú cỡ lớn cũng không cao, Lục Phàm rất hài lòng nơi này, liền lựa chọn ở đây qua đêm.

Những người khác nhìn thấy Lục Phàm dừng lại, lúc này dồn dập xuống xe, đi đến bên người Lục Phàm.

“Thu thập hiện trường một thoáng, đêm nay qua đêm ở đây.”

Lục Phàm ra lệnh một tiếng, mọi người nhất thời bận việc lên, Lưu Tiêu lấy xuống ba thanh đao công binh từ trên xe bọc thép, phân biệt giao cho ba người đi thanh lý cỏ dại.

Trần Đại Bằng thì lấy ra mấy cái lều vải, trực tiếp dựng trại đóng quân.

Trần Tam Bàn nhìn mọi người bận việc, đột nhiên mở miệng nói: “Lại nói, cần gì lao lực như thế chứ, mọi người trực tiếp ngủ ở trên xe là được, lại ấm áp lại an toàn.”

Nghe được Trần Tam Bàn nói, Diệp Đại Long nhất thời khịt mũi con thường, mắng: “Ngươi biết cái gì, nhiều người như vậy làm sao ngủ? Có thể ngủ thẳng chân sao?”

“Lão tử thẳng chân, ngươi quản được sao?”

Đối với việc hai người hay cãi nhau, mọi người đã không cảm thấy kinh ngạc, Trần Tam Bàn đã từng làm qua chân chó cho Diệp Đại Long mấy ngày, đối với Trần Tam Bàn mà nói quả thực là sỉ nhục to lớn, mà Diệp Đại Long là ghi hận việc Trần Tam Bàn phản bội, cừu oán của hai người khó giải.

Nếu không phải bọn họ đều có độ tín ngưỡng trăm phần trăm đối với Lục Phàm, e sợ Lục Phàm sớm đá hai phần tử không yên tĩnh này ra khỏi đội ngũ.

“Hai ngươi đừng ầm ĩ, có sức lực cãi nhau còn không bằng làm việc, cầm, qua bên kia thanh lý cỏ dại!”

Mặt Hoắc Á Đinh tối sầm lại mắng hai người một câu, hai người nhất thời từng người cầm một thanh đao công binh đi làm cỏ.

Tuổi tác của Hoắc Á Đinh là lớn nhất, lại trải qua một quãng thời gian làm Đại đội trưởng từng trong quân đội, bởi vậy lời mà hắn nói mà vẫn là có sức thuyết phục hơn, ngoại trừ Lục Phàm ra, cũng chỉ hắn có thể quản được hai người kia.

Rất nhanh, một mảnh đất trống lớn được thanh lý ra, không thể không nói hiệu suất của mọi người vẫn còn rất cao, trong vòng nửa giờ đã dựng được 5 cái lều vải, bên trong lót nệm mới, thậm chí còn có chăn.

“Mẹ nó, ngươi có phải là ngốc không, hiện tại là tháng 8, ngươi lấy chăn làm cộng lông gì.”

Diệp Đại Long nhìn thấy Trần Tam Bàn cầm chăn đi vào trong lều, lúc này tìm ra chỗ đột phá, bắt đầu cười nhạo Trần Tam Bàn.

Trần Tam Bàn mạnh mẽ trừng mắt đối phương, nhưng mà lại quỷ dị không nói gì, trực tiếp tiến vào lều vải.

Diệp Đại Long cảm giác một quyền đánh vào khoảng không, trong lòng rất không thoải mái, hắn từng là cái con nhà giàu, áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm, cho tới bây giờ chưa từng xem sắc mặt ai.

Đương nhiên, loại trừ lão đại Lục Phàm ra.

Dịch : vietanh1766

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK