• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44: Cuồng Thú bạo ngược (1)

Một lát sau, Nhâm Hồng Quân đi đến bên người Diệp Đại Long, lòng tốt nhắc nhở: “Ta kiến nghị ngươi hay là đi lấy chăn đi, buổi tối bên trong tận thế rất lạnh.”

Nghe được lời Nhâm Hồng Quân nói, lúc này sắc mặt Diệp Đại Long đỏ lên, giống như nuốt phải con cóc chết, cả người rất khó chịu, cuối cùng hắn từ trong hàm răng gằn ra vài chữ: “Không có chuyện gì, ta không sợ lạnh.”

Nhâm Hồng Quân thấy buồn cười, sau đo không thèm xen vào nữa, đi làm chuyện của chính mình.

Buổi tối trong tận thế là vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng cần cảnh giác hoàn cảnh chung quanh, vì lẽ đó dưới sự an bài của Lục Phàm, một nửa người thủ đến nửa đêm, những người còn lại thủ quá nửa đêm.

Đương nhiên, bản thân Lục Phàm cùng với Lâm Hiểu Hiểu và Lan Quân là không cần gác đêm, nhiệm vụ gác đêm dĩ nhiên giao cho người may mắn còn sống sót khác.

Lục Phàm mãnh liệt yêu cầu người gác đêm, không phải vạn bất đắc dĩ tận lực không bắn súng, bởi vì tiếng súng sẽ đưa tới zombie, đồng thời cũng có thể kinh động động vật cuồng hóa trong dã ngoại, nói chung là vô cùng nguy hiểm.

Hai người Lâm Hiểu Hiểu và Lan Quân vào ở cùng cái lều vải, tuy rằng các nàng không hợp nhau, thế nhưng hiện tại thiếu thốn vật tư, hai người có thể ngủ một gian lều vải đã là đãi ngộ rất tốt.

Lục Phàm đúng là muốn đi vào chen chúc cùng hai vị mỹ nữ, nhưng mà trực tiếp gặp phải mắt lạnh bài xích, không thể làm gì khác hơn là chen vào một gian lều vải cùng Từ Tiểu Bằng.

Bóng đêm càng ngày càng sâu, người trong lều vải cũng đã tiến vào mộng đẹp, mọi người thực sự là quá mệt mỏi, cả một buổi sáng giết zombie, đến buổi chiều lại vội vàng chạy đi, bây giờ có cơ hội nghỉ ngơi, tất cả đều ngủ say như chết.

Đỉnh chóp xe bọc thép, hai người Trần Đại Bằng và Nhâm Hồng Quân ngồi cùng nhau, tuy rằng toàn thân che kín chăn bông, thế nhưng mỗi khi gió đêm thổi tới, hai người đều bị đông cứng run lẩy bẩy.

“Thật mẹ nó lạnh quá!”

Trần Đại Bằng chà xát tay, tạm thời cầm súng tự động phóng tới một bên, sau đó dùng cùi chỏ đụng Nhâm Hồng Quân một cái, quay về phía trước nói ra: “Ngươi xem một chút, tên kia phỏng chừng muốn đông thành ngu rồi hả.”

Nhâm Hồng Quân giương mắt hướng về phía trước nhìn tới, phát hiện Diệp Đại Long đang co ở một góc run lẩy bẩy, dáng dấp đáng thương kia khiến người ta nhìn thấy mà cảm thấy đau lòng.

Nhâm Hồng Quân khẽ cười một tiếng, nói: “Trước đo ta nhắc nhở hắn, nhưng mà hắn không nghe, đến chết vẫn sĩ diện, lần này hắn tự làm tự chịu.”

Trần Đại Bằng không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, nói: “Hiện tại mới mười giờ rưỡi, chúng ta phải gác đêm đến 12 giờ, phỏng chừng đến lúc đó hắn sẽ đông thành người khô.”

Trong ánh mắt của Nhâm Hồng Quân bay lên một vệt không đành lòng, thương lượng cùng Trần Đại Bằng nói: “Nếu không chúng ta đi qua đưa chăn bông cho hắn đi, hơi hơi đắp một thoáng mới có thể ấm áp không ít.”

“Ta thấy được, ngược lại bên trong xe bọc thép còn có thật nhiều bao chăn bông chưa mở ra, tùy tiện lấy ra một cái cho hắn là được rồi.”

Hai người trò chuyện câu được câu không, thời điểm đang chuẩn bị tiến vào xe bọc thép lấy chăn bông, Trần Đại Bằng kéo lại cánh tay Nhâm Hồng Quân.

Sắc mặt Nhâm Hồng Quân ngẩn ra, khẽ nhíu mày nói ra: “Làm sao? Đổi ý?”

Trong bóng đêm, sắc mặt Trần Đại Bằng đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, giống như nhìn thấy đồ vật cực kỳ khủng bố, hắn duỗi tay chỉ vào phía trước, ấp úng nói ra: “Ngươi xem, đó là cái gì?”

Trong đêm tối, lít nha lít nhít điểm sáng màu đỏ xuất hiện ở phía xa, dường như một đám đom đóm, chỉnh tề xếp thành một mảnh.

Thấy cảnh này, Nhâm Hồng Quân cũng bị sợ hết hồn, hắn vội vàng nắm được một sợi dây thừng phía sau, sau đó dùng sức lôi kéo, trong 5 túp lều vải đồng thời vang lên âm thanh ‘đang đang đang’.

Đây là biện pháp báo động Lục Phàm yêu cầu mọi người chuẩn bị trước đó, chỉ cần phát hiện có địch, người gác đêm có thể trước tiên truyền đạt tin tức nguy hiểm.

Toàn bộ mọi người đang mơ ngủ bị tiếng chuông làm thức tỉnh, dồn dập vọt ra từ trong lều vải, cầm vũ khí trong tay, dáng dấp sợ hãi không thôi.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Á Đinh xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, quay về phía hai người trên xe bọc thép hỏi.

Còn không chờ hai người trả lời, Diệp Đại Long trốn ở trong góc chạy tới trước tiên, sắc mặt tái xanh không còn giọt máu, cũng không biết là do lạnh hay là do sợ.

“Mau nhìn bên kia, có quỷ!”

Diệp Đại Long run run rẩy rẩy chỉ vào phương xa, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Mọi người theo tiếng nhìn tới, quả nhiên phát hiện một màn không giống bình thường, lít nha lít nhít điểm sáng liền thành một vùng, cũng không biết là món đồ quỷ quái gì.

Vào lúc này, Lục Phàm chui ra từ trong lều vải, mọi người nhìn thấy hắn nhất thời bình tĩnh lại một ít, dồn dập hỏi: “Lão đại, làm sao bây giờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK