Chương 27: Dị chủng xuất hiện (2)
Ba người còn đang tán thưởng Lục Phàm thần dũng trong lòng, một màn đột nhiên xuất hiện nhất thời làm ba người chưa kịp hoàn hồn lại.
“Chuyện gì thế này, chạy?”
Hoắc Á Đinh há to miệng, phản ứng lại trước tiên, vội vàng đi theo bước chân Lục Phàm chạy như điên.
Từ Tiểu Bằng thì lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, lúc này hắn cuồng hô trong lòng: “Đừng chạy nha, tiếp tục chém zombie đi, ngươi chính là Chiến Thần bất bại của ta nha! Làm sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ!”
“Không muốn chết thì mau mau chạy!”
Một trận thanh âm lành lạnh vang lên, thân hình Lan Quân lóe lên lần thứ hai tiến vào trạng thái ẩn thân, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi, tuy rằng ẩn thân không có hiệu quả đối với zombie, thế nhưng thời điểm ở trong trạng thái ẩn thân, tốc độ di động của Lan Quân sẽ gia tăng thật lớn.
Lời nói này của Lan Quân trong nháy mắt khiến cho Từ Tiểu Bằng đang một mặt mộng bức bỗng thức tỉnh, hắn liếc mắt nhìn phô thiên cái địa zombie giống như dòng lũ phía xa, nhất thời kêu cha gọi mẹ, sau đó cấp tốc chạy như điên theo mọi người.
Cùng lúc đó, ở một quán trọ nhỏ nào đó trong thành phố ‘Thái’, ba người mặc trang phục quái dị đang tụ tập ở nơi đó, trong lúc thỉnh thoảng sẽ có zombie du đãng đi ngang qua, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ với ba người.
“Vì sao lại như vậy?”
Một người trong số đó giơ lên hai cánh tay khô héo như móng gà của mình, lộ ra vẻ mặt đau đến không muốn sống.
“Lẽ nào chúng ta sắp biến thành zombie sao? Tại sao chúng ta còn có tư tưởng của loài người?”
Thanh âm của một cô gái vang lên, tuy rằng nàng là nữ tử, thế nhưng từ vóc người không có một chút thịt, tất cả máu thịt cả người của nàng đều khô quắt, gắt gao kề sát vào xương, xem ra cứ như một cái bộ xương.
“Đừng ầm ĩ nữa!”
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên, thanh âm nhất thời xuất hiện khiến hai người còn lại sợ đến câm như hến.
Người nói chuyện chính là Thạch Thiên đã từng thoát ly Lục Phàm mà đi, ba người vì mạng sống ăn lượng lớn thịt người, không nghĩ tới lại phát sinh dị biến không tưởng tượng nổi.
Từ khi bắt đầu ăn thịt người, ba người có một loại cảm giác kỳ quái, bắp thịt cả người ngứa ngáy, tình cờ còn sẽ xuất hiện đau rát.
Ngày thứ hai bọn họ tỉnh lại, phát hiện mỗi người đều đã biến thành dáng vẻ như quỷ hiện tại, cả người khô quắt, móng tay trở nên sắc nhọn, cả hàm răng cũng bắt đầu bóc ra, đổi thành hai hàng răng nanh nhọn như răng cưa.
Tuy rằng ba người trở nên người không giống người quỷ không giống quỷ, thế nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, hiện tại trong thân thể chất chứa một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn, đó là một loại tồn tại vượt qua cực hạn nhân loại.
Có thể là do bởi vì huyết nhục hoàn toàn khô héo, zombie du đãng xung quanh cũng không công kích ba người, cũng có thể zombie đã xem ba người như là đồng loại.
Trước khi ăn thịt người, ai cũng không biết sẽ phát sinh loại biến hóa này, bằng không đánh chết ba người cũng sẽ không ăn thịt người.
Nhưng mà hiện ở hồi tưởng lại, cảm giác ăn thịt người thật là tốt, đặc biệt là trái tim loài người, sau khi ăn có thể rõ ràng cảm giác được sức mạnh tăng cường, chuyện này đều có sức mê hoặc chí mạng với ba người.
Đây là ‘dị chủng’ làm người nghe tiếng đã sợ mất mật trong tận thế này, so với zombie, dị chủng càng khiến cho người ta sợ hãi, nguyên nhân là vì bọn họ không chỉ có sức mạnh vượt qua zombie, hơn nữa còn bảo lưu trí tuệ của nhân loại.
“Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Một tên dị chủng trong số đó cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi Thạch Thiên.
Ánh mắt Thạch Thiên âm trầm, do khắp cả đầu đều bị vải rách gói lại, vì lẽ đó căn bản không nhìn ra vẻ mặt hắn có biến hóa gì, chỉ có thể từ trong con ngươi hơi ửng hồng của hắn cảm nhận được một ít lạnh lẽo.
Ngữ khí Thạch Thiên uy nghiêm đáng sợ nói ra: “Dựa theo kế hoạch lúc đầu, tiếp tục sưu tầm người may mắn còn sống sót, nghe lời thì lưu lại bồi dưỡng thành đồng loại chúng ta, còn không nghe lời...”
Nói tới chỗ này, Thạch Thiên bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo từ trong hàm răng nghiến ra vài chữ: “Ăn tất cả!”
Hai gã dị chủng khác đều chấn động trong lòng, nhưng mà bọn họ không dám chống đối mệnh lệnh của Thạch Thiên chút nào, bởi vì Thạch Thiên ăn thịt người nhiều nhất, thực lực càng mạnh mẽ hơn.
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, đám người Lục Phàm đang thở hồng hộc, hao hết lực lượng chín trâu hai hổ, bọn họ cuối cùng cũng coi như là bỏ rơi đám zombie truy đuổi.
Lục Phàm đặt mông ngồi xuống, phía sau lưng tựa ở một cây cột điện, không có hình tượng chút nào có thể nói.
Hoắc Á Đinh và Từ Tiểu Bằng trực tiếp nằm xuống thành hình chữ đại - nằm dang tay chân trên đất, vật tư đeo trên lưng đã sớm không biết ném đi nơi nào, lúc này mặt hai người cũng là vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
Dịch : vietanh1766