Phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể ở trước mặt người trong lòng mà nói ra "rất ngọt", hơn nữa còn phải làm ra vẻ dường như không có chuyện gì mà hỏi cô ấy: "Muốn tôi chừa lại cho em một cái sao?"
Hạ Dĩ Đồng không biết, cô chỉ biết khi cô ấy nói ra "muốn tôi chừa lại một cái cho em sao" là cô cảm thấy mình rất nhanh có thể nhìn thấu hết thảy, như bay ra khỏi ngoài vũ trụ, người yêu thầm a, sức chịu đựng của bản thân cường đại tới nỗi bản thân người đó cũng không thể tin được, vô luận là ở phương diện nào.
Có thể chịu đựng được lời nói lạnh nhạt, lại càng có thể nhẫn nại được ánh mắt ái muội khi nhìn nhau.
Sau đó trong lòng như nổi lên một cái trống nhỏ, tùng tùng, tùng tùng.
Nhịp trống không ngừng một khắc nào, nổi giận lên gào thét: Chị có phải hay không lại trêu chọc em?!
Nhưng nói ra lời này cần phải có dũng khí lớn, dũng khí này so với dũng khí của một người yêu thầm một người lớn hơn nhiều.
Một người, có thể rất mong đợi đáp án, nhưng cũng có thể suy đoán "cô ấy có phải là không thích mình" cho nên thời gian vui mừng chẳng được bao lâu, vĩnh viễn không nghĩ tới, liền vĩnh viễn vui mừng, nhưng đồng thời cũng là một đợt tra tấn rất dài.
Mà hai người, khi mọi chuyện đã mở ra, có thể sẽ nhận được một câu trả lời mà đã mong chờ từ lâu, nhưng cũng có thể mất hết tất cả hy vọng đó.
Hai người đấu tranh, người thầm yêu trong lòng đều khuấy động một trận sóng to, gió lớn.
Hạ Dĩ Đồng bao lần đã muốn thổ lộ, bao lần đã phải lùi bước lại.
Cô nghĩ, chậm một chút, ổn thỏa một chút, chờ Lục Ẩm Băng không thể rời khỏi cô, thói quen bạn bè của cô ấy, vì lợi thế có thể tăng tình cảm của cô ấy nhiều một chút.
Lục Ẩm Băng đem tất cả điện tích của mình phóng ra từ ánh mắt cười cười của mình, không ngờ tới lần thứ hai lại rơi vào không trung.
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác nhìn cô, sau đó từ trong túi lại lấy kẹo ra: "Em đây nhiều cho chị một cái nhé?"
Cho cái đầu quỷ nhà em! Lục Ẩm Băng trong lòng mắng.
Lục Ẩm Băng nâng tầm mắt lên: "Cho một cái, nhỏ mọn như vậy?"
Hạ Dĩ Đồng chỉ chừa lại cho mình một cái, đem kẹo để hết lên bàn.
Lục Ẩm Băng hừ nhẹ một tiếng.
Lại tức giận nữa à?
Hạ Dĩ Đồng luống cuống tay chân, theo bản năng quay mặt lại xem ai có thể giúp đỡ không, đương nhiên là không có ai rồi, quay đầu lại lần nữa, phát hiện Lục Ẩm Băng lại nhìn vỏ kẹo trước mắt cười.
Hạ Dĩ Đồng: "???"
Lục lão sư làm sao vậy? Hỉ nộ vô thường càng ngày càng lợi hại rồi.
Không phải, Lục Ẩm Băng nhìn thấy tai của cô phiếm hồng khi quay đầu đi mà thôi.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng ở trường quay của Lục Ẩm Băng, sau đó phải chạy đi nơi khác, trọng tâm quay phim thì lại ở Tây Bắc, đóng máy quay do vào mùa đông, ba tháng sau liền trở về quay tiếp.
Cảnh quay này là thành bị phá ở Sở Quốc, bởi vì diễn viên quần chúng đông đảo, còn có dụng cụ phá thành, như làm máy bắn đá, mũi tên châm lửa, đã chuẩn bị vài ngày.
Trong chốc lát, diễn viên quần chúng phải đại khai sát giới trong hoàng cung, cho nên hiện tại đều mặc bộ giáp, chen chúc nhau.
Trời vừa chuyển lạnh, nhiệt độ trung bình khoảng 30 độ, lại là buổi chiều, nhiều người chen chúc như vậy, mùi mồ hôi liền lan tràn ra.
Tần Hàn Lâm quay phim đã quen, cũng không có ghét bỏ mùi này, nhưng là ông lại đau lòng về đạo cụ của mình, chỗ này mỗi bộ quần áo đều là ông bỏ ra rất nhiều tiền, tốn rất nhiều tâm huyết mà tạo ra, hoàn toàn khác hẳn với những đồ đáng giá mấy đồng trong những phim khác.
Mà quần áo đó ông mua thì lại có tuổi thọ, giặt thêm vài lần thì màu sắc sẽ dần thay đổi, đối với một người cả đời muốn quay phim về vẻ đẹp như ông thì không thể chịu nổi.
Hạ Dĩ Đồng đi qua liền thấy Tần Hàn Lâm than thở, cau mày, kỳ quái: "Làm sao vậy đạo diễn Tần?"
Tần Hàn Lâm nói: "Không có gì." Nếu mà tiểu bảo bối nhìn thấy tính tình kêu kiệt của ông khẳng định sẽ chê cười.
Hạ Dĩ Đồng cười, chưa nói cái gì, hỏi chuyện kịch bản buổi chiều: "Đạo diễn Tần, quay phim buổi chiều nay gặp khó khăn sao?"
Tần Hàn Lâm ý vị thâm trường nhìn cô một cái, thấp giọng chế nhạo: "Có người của em ở đây, tự nhiên quay sẽ không gặp khó khăn."
Hạ Dĩ Đồng bị câu "có người của em" của Tần Hàn Lâm thì mặt đỏ bừng, không tự nhiên mà mấp máy môi, làm bộ ngắm phong cảnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái gì....!Người......!nhà em......"
Tần Hàn Lâm lấy khuỷu tay chọt chọt cô, làm mặt quỷ: "Nè."
Hạ Dĩ Đồng đuối lý.
Tần Hàn Lâm lại chọt chọt: "Nè nè nè."
Hạ Dĩ Đồng xì cười một tiếng, nè nè cái gì, nhìn giống như muốn đánh nhau vậy.
Tần Hàn Lâm nhìn cô: "Còn gạt tôi sao? Mắt của em đều dính lên người Lục Ẩm Băng, còn làm như tôi không biết?"
"Nào có." Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng biện hộ, mặt lại càng đỏ.
"Ai da, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*, liếc mắt đưa tình, âm thầm đùa giỡn." Tần Hàn Lâm rung đùi đắc ý.
(*: này trong binh pháp, nghĩa là trời sáng thì sửa đường sạn dạo, tối thì âm thầm dẫn binh theo đường Trần Thương.)
"Đạo diễn Tần!" Hạ Dĩ Đồng bỏ cuộc, hai cầu đầu thì không sao, còn hai câu sau là ám chỉ ý tứ quỷ gì.
Tần Hàn Lâm cầm quạt lớn trong tay che nửa mặt dưới, sau đó cười ngả người ra sau, cười không lộ răng, có thể nói là gay thiệt mà.
Tần Hàn Lâm: "Định lúc nào thổ lộ? Tôi vì em mà vội sắp chết rồi nè."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Được, hết Lai Ảnh rồi tới Tần Hàn Lâm, hóng chuyện y như nhau.
Tần Hàn Lâm: "Không phải tôi nhen, là Lai Ảnh, cô ấy hóng quá, nên hỏi tôi."
Ông ấy là nói hươu nói vượn, Lai Ảnh là hướng ông ấy hỏi thăm, nhưng không có hối gì cả, càng dặn dò là không nên nói cho Hạ Dĩ Đồng biết hóng chuyện còn có cô, ai biết Tần Hàn Lâm lại đi bán đứng cô a.
Lai Ảnh đang ở gần suối trồng trọt thì hắt xì một cái, cô nhìn nhìn trên người, lại nhìn lên trời, rõ ràng là hôm nay mặc nhiều quần áo hơn bữa, như thế nào lại không hiệu quả chứ? Cô từ trong túi lấy di đọng ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lục Ẩm Băng ——【 nói, có phải hay không cậu lại mắng tớ, tớ hai ngày nay đều bị hắt xì [ sinh khí ]】
Hạ Dĩ Đồng: "....." Hai người họ hợp lại y như cái chợ vậy.
Hạ Dĩ Đồng cái khó ló cái khôn, thản nhiên cười, nói: "Nghe nói Chiêm tổng tối nay mời đại soái ca nào có đi ăn cơm?" Đây là bí quyết mà thật lâu trước đây Lục Ẩm Băng có nói qua với cô, dùng để trị Tần Hàn Lâm, trăm trận trăm thắng.
Tần Hàn Lâm như muốn thổ huyết, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận, sau đó chỉ vào Hạ Dĩ Đồng hơn nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Em, cái đứa nhỏ này, cùng Lục Ẩm Băng như nhau, gian xảo."
Lần này đổi lại là Hạ Dĩ Đồng cười ngửa ra đằng sau.
Lục Ẩm Băng cách đó không xa đang ấp ủ tình cảm để quay phim, nhìn hai người trò chuyện rất vui vẻ ở xa xa, một miếng bạc cũng có thể cắn nát, được, Hạ Dĩ Đồng, đối với cô sao không thấy cười vui vẻ như vậy, đuôi cũng sắp cong lên, tôi so với gương mặt đầy nếp nhăn của Tần Hàn Lâm lại không đẹp bằng?
Cô không biết người nhà mình đang ngồi đó trong phim trường, chuyện của Lai Ảnh từ ngàn dặm xa xôi lại bay tới.
Tần Hàn Lâm: "Hắt xì." Duỗi tay sờ sờ cái mũi tự nhiên phát ngứa của mình.
Hạ Dĩ Đồng ngừng cười, như có cảm giác mà nhìn về phía Lục Ẩm Băng, phát hiện Lục Ẩm Băng cũng đang nhìn cơ, nhất thời một nụ cười thanh xuân rất tươi mắt đưa qua, vô cùng xinh đẹp.
Lục Ẩm Băng tim bỗng nhiên lỡ một nhịp, nhanh chóng quay đầu, hướng Tiểu Tây nở ra một nụ cười rạng rỡ.
Hạ Dĩ Đồng tức giận mà trừng mắt với Tiểu Tây.
Run bần bật Tiểu Tây: "......."
Hai người nọ sự tình vợ chồng gì mà lại trúng người cô chứ.
Buổi chiều 2g, đúng giờ bắt đầu quay.
Thư ký trường quay dập bảng clapboard: "Phá Tuyết" lần thứ.....nhất!
Ngoài cung âm thanh vang trời, quân địch liên tiếp công phá ba đạo cửa cung, thúc ngựa tiến thẳng vào, ở trong cung đốt giết, cướp bóc, tùy ý tàn sát, tường gương mặt điên cuồng, khát máu hiện lên màn ảnh.
Tần Hàn Lâm nhíu mày: "Cắt, dừng lại."
Cảnh nhóm, đặc biệt là cảnh chiến tranh rất là khó quay, nếu không chú ý thì sẽ quay rất lúng túng, xấu hổ.
Tần Hàn Lâm muốn có những cảnh quay chân thực, lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cảnh quay này tuyệt đối sẽ không hàm hồ, mấy ngày trước là cảnh quay bối cảnh, hôm nay là cảnh quay nổi bật thì càng dễ bị bắt bẻ.
Chỉ đạo võ thuật đi tới, sửa từng động tác cho từng người.
"A!"
"Cắt, dừng."
Mặt Tần Hàn Lâm sắp bị hai tay của mình xoa xoa thành bánh màu hồng, một cảnh quay quần chúng tiến vào cung giết người đã quay hơn 3 giờ, cuối cùng cũng qua.
"Phá Tuyết" lần thứ.....!nhất!
"Báo! Quân địch sắp tiến vào!" Thám báo té ngã lộn nhào vào Chiêu Dương điện, trên lưng bị trúng một mũi tên, máu tươi từ bên miệng chảy xuống cổ, khi nói chuyện cả khớp hàm đều là máu.
"Bệ hạ! Đi nhanh đi!"
"Bệ hạ, giữ được rừng xanh thì sợ gì không củi đốt a!"
"Bệ hạ, người mau để cho người khác mặc thay thế, nô tài thay người dụ quân địch!"
"Bệ hạ....."
Còn có thần tử trung thành và nô tài theo Kinh Tú ở lại trong cung thủ.
Kinh Tú ăn mặc long trọng, huyền bào quấn trên người, đầu đội ngọc miện, một tay đè lại bội kiếm bên hông, hoàng đế đã chết, hiện tại hắn đã đăng cơ vi đế, là quân vương của đất nước.
Hắn yên lặng nhìn về hướng cửa cung, ánh mắt quả quyết, ngay cả Thái Sơn có sập trước mắt thì khí thế cũng không thay đổi.
"Nguyện ý đi thì đi, không muốn thì cùng trẫm lưu lại." Kinh Tú nhàn nhạt mà vung tay lên, bức lui một đám trung thần, "Các khanh không cần nhiều lời."
Mọi người hai mặt nhìn nhau một lát, đứng yên, không ai do dự lùi bước.
"Tốt!" Lòng bàn tay trái Kinh Tú phủ lên mu bàn tay phải, nghiêm túc nhìn tất cả mọi người ở đây thi hành lễ tiết cao nhất đối với vua, "Tạ chư ái khanh, cùng trẫm, cùng giang sơn tồn vong."
Quần thần quỳ xuống đáp lễ, cùng hô lên: "Thần chờ, nguyện cùng bệ hạ tồn vong!"
Thanh âm tràn đầy thê lương và bi tráng.
"Thần chờ, nguyện cùng bệ hạ tồn vong!" Từ chữ kiên quyết.
"Thần chờ, nguyện cùng bệ hạ tồn vong!" Thê lương biến mất, thay vào đó là đối mặt với hàng vạn người, dũng cảm xả thân.
Đám người có gia có trẻ, có run rẩy, đỡ lẫn nhau, đứng ở phía sau tân hoàng Kinh Tú, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía cửa Chiêu Dương điện, không sợ tử vong, không sợ đối mặt.
Tần Hàn Lâm nhìn chằm chằm máy quay, tĩnh tâm nín thở.
Địch nhân xa xa từ chân trời tới, bước lên thềm đá bạch ngọc của Chiêu Dương điện, một người đại thân lấy ra chủy thủ để thủ thân, tự sát, truyền chủy thủ đi xuống, từng người đại thần một tự sát, ngã xuống, Kinh Tú rũ mắt đứng nhìn, yên lặng không nói.
Ánh tà dương ở chân trời như nhuốm máu, hoàng cung chất đống thi thể thành núi, máu tươi trên mũi kiếm theo từng động tác của tướng lĩnh quân địch từng giọt từng giọt chảy xuống, tựa như thấm vào thềm đá bạch ngọc thái bình của trăm năm nay, tạo thành một hoa văn dữ tơn.
Thủ lĩnh quân địch tiến đến càng ngày càng gần, Đại Sở tân hoàng Kinh Tú rút ra bội kiếm bên hông, đem trường kiếm để ở trên cổ.
Đang định tự sát, ngoài điện truyền đến một tiếng cung nữ thê lương thét chói tai: "Trần Phi nương nương!"
Kinh Tú đột nhiên mở mắt ra, như thế nào lại là nàng? Hắn không phải là đem nàng tiễn đi sao? Nàng lại về rồi? Thật sự hồ đồ!
"Trần Khinh!" Hắn vội vàng, cái gì đều không lo, rút kiếm xông ra cửa..
Danh Sách Chương: