Nếu không phải đang ở bữa tiệc đóng máy, Hạ Dĩ Đồng nhất định nhào vào lòng Lục Ẩm Băng khóc một trận lớn, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô khóc trước mặt Lục Ẩm Băng, trước kia cô ấy cũng thấy cô khóc qua một hai lần, giờ có thấy nữa thì cũng không khác gì.
Cô muốn Lục Ẩm Băng cùng nhau sống cả một đời này, cô ấy hẳn là nên thấy con người thật sự của cô như nào.
Hạ Dĩ Đồng cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không kiềm được, nước mắt vẫn tuôn rơi.
Lục Ẩm Băng dùng tay khẽ chạm nhẹ vào mi mắt cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Thu hồi ánh mắt đó của em lại, em mà còn nhìn chị với ánh mắt đáng thương đó nữa, chị thật sự không kiềm được mà muốn hôn em."
Hạ Dĩ Đồng: "!!!"
Có phải vừa rồi ai bắt mất Lục lão sư của cô hay không, Lục lão sư như nào lại ở trước mặt công chúng nói lời này?? Chẳng phải khi chỉ có hai người chị ấy mới giở trò lưu manh thôi sao? Trêu ghẹo mình xong lại còn có chút thẹn thùng nữa! Tuy chị ấy giỏi che giấu, nhưng mình vẫn phát hiện!
Không phải chứ, Lục lão sư thay đổi, không, là tiến hoá thì đúng hơn!
Lục Ẩm Băng làm ra vẻ mặt không có chuyện gì xảy ra, ôm lấy bả vai cô, lần nữa dẫn cô đi đến đám người ở đằng kia, Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu nhìn cô, cố gắng tìm được một tia minh chứng Lục lão sư của cô vẫn là đức nghệ song hinh, quả nhiên, làn da ở ngay cổ Lục Ẩm Băng có một chút đỏ, nhưng vành tai thì lại bình thường.
Đây là Hạ Dĩ Đồng trong lúc vô ý phát hiện được, quả nhiên Lục Ẩm Băng với người khác không giống nhau, người khác lúc thẹn thùng thì sẽ đỏ mặt, vành tai hồng hồng, nhưng cô ấy lại không vậy, làn da từ cổ trở xuống thì lại đỏ.
Đặc biệt là lúc hôn xuống, càng đỏ hơn, tựa như là một quả đào chín mọng vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, cắn một cái cũng không đủ, vẫn muốn cắn thêm một cái nữa.
Không được, không thể suy diễn tiếp, Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc cảnh cáo bản thân mình, hiện tại đang trong tình cảnh nghiêm túc, nếu muốn suy diễn tiếp thì chờ tới khi không có ai, muốn nghĩ gì nghĩ, cười ngây ngô gì thì cười, hiện tại cần phải nghiêm túc.
Lục – người vàng biết đi - Ẩm Băng dẫn Hạ Dĩ Đồng đi một vòng giới thiệu cho các nhà đầu tư, biên kịch, nhà sản xuất, lúc 11 giờ, bữa tiệc đóng máy vẫn chưa kết thúc, biên kịch, camera, đạo cụ, đạo diễn, người điều chỉnh ánh sáng, đều tụ tập lại tám chuyện với nhau, bên kia cũng có tụm năm tụm ba lại xì xào gì đó, Lục Ẩm Băng liền kéo Hạ Dĩ Đồng đi chào hỏi Tần Hàn Lâm một tiếng, nói là còn có chuyến bay nên phải đi trước.
Tần Hàn Lâm hơi say, chớp chớp mắt, vỗ vai hai người một cái, sau đó nói: "Bảo trọng!"
"Ông cũng vậy."
Thật sự có một tia lưu luyến, không muốn chia ly.
Chuyến bay của hai người cách nhau nửa giờ, nên chỉ gọi một xe, lúc Hạ Dĩ Đồng sắp ra khỏi cửa khánh sạn, cô quay đầu lại, nhìn về phía trường quay, tâm tình phức tạp.
Cô đã từng quay rất nhiều bộ phim, nhưng đây là một bộ phim có rất nhiều ý nghĩa với cô.
Không chỉ là được rèn giũa về kỹ thuật diễn, còn được quen biết rất nhiều người tốt, mà còn có chuyện khác, vì nó mà cô có được người mình yêu, là người cô đã thích từ rất nhiều năm về trước.
Ngôi sao của cô đang ở bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.
"Đi thôi." Lục Ẩm Băng nói, "Đến lúc đi đến đoạn tiếp theo của cuộc hành trình rồi."
"Dạ." Hạ Dĩ Đồng không lưu luyến nữa, đem tất cả những ký ức tốt đẹp trong nửa năm qua lưu lại trong lòng, nhẹ nhàng, không chút vướng bận mà bước lên cuộc hành trình mới.
Hai người ngồi trong xe, vẫn như cũ, lấy áo khoác che lại, nắm lấy tay nhau, cơ thể Lục Ẩm Băng lạnh, Hạ Dĩ Đồng lấy áo đắp lên cho cô ấy, không bao lâu liền ấm trở lại, đường đi đến sân bay mất một tiếng, hai người vẫn nắm tay nhau, đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi, ai cũng không buông ra.
Hai người so với người thường không giống nhau, lịch trình bận rộn, có được một phút một giây nào ở bên nhau, sao lại dám lãng phí được.
Đến sân bay thì đã là đêm khuya, đi qua lối dành cho VIP, sau đó đi tới kiểm tra an ninh, hai người cùng vào phòng VIP nghỉ ngơi, Phương Hồi và Tiểu Tây rất ăn ý, để lại túi xách ở trên ghế rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, hai người mới nhìn mặt nhau rồi hỏi: Ụa, tại sao lại bỏ túi xách lên ghế rồi đi ra ngoài??? Tựa như là có một lực vô hình nào đó đem hai người họ đẩy ra ngoài vậy.
Chả nhẽ, căn phòng này thiết lập kết giới cho Lục lão sư và Hạ lão sư nghỉ ngơi?
Thôi kệ đi, hai người họ ở bên ngoài đợi cũng được.
Tâm hồn CP sôi nổi của Tiểu Tây biến mất trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt tiên nhân của Phương Hồi, mất hứng mà ngồi một chỗ lướt Weibo, tìm kiếm đồng râm.
Phương Hồi cầm một cái đĩa, đi lấy điểm tâm, sau đó ngồi bên cạnh cô.
Tiểu Tây: "Hở?"
Phương Hồi hỏi: "Ăn không?"
Tiểu Tây có chút thụ sủng nhược kinh: "Không ăn, nãy ăn no rồi, em ăn đi."
Phương Hồi ừ một tiếng, cũng không động.
Chẳng lẽ đây là đặc biệt vì mình mà lấy? Vì thế Tiểu Tây rất nể mặt mà ăn một miếng: "Thật ra có chút đói bụng.".
truyện kiếm hiệp hay
Phương Hồi cũng ăn một miếng.
Bánh ngọt quá, Tiêu Tây ngồi một bên, vừa lướt Weibo vừa nghĩ thầm.
Trong khi đó, ở trong phòng riêng.
Cửa vừa đóng, Lục Ẩm Băng liền ôm lấy thắt lưng Hạ Dĩ Đồng, để cô tựa vào cửa, cúi đầu rất chuẩn xác, ngậm lấy bờ môi kia, trải qua 3 tháng yêu đương, tựa như đã quen thuộc, nhẹ nhàng liếm láp, trêu chọc, tách ra khớp hàm, tiến vào bên trong, tìm kiếm đầu lưỡi của người kia.
Trong nháy mắt, cảm giác tê dại phủ khắp toàn thân, bị Lục Ẩm Băng nhiệt tình hôn như vậy, Hạ Dĩ Đồng cảm giác lâng lâng, như bước chân lên từng đám mây, có chút đứng không vững, cũng may là Lục Ẩm Băng ôm chặt lấy cô.
Đáp lại, càng thêm nhiệt tình, còn có chút liều lĩnh hơn.
Lúc tách ra, hai người đều mặt đỏ, tai hồng, nhìn nhau cười.
Sau đó lại ôm, ôm rất chặt.
Lục Ẩm Băng thở hổn hển nói: "Ở trong bữa tiệc, nhịn muốn chết, em không biết là chị nhớ em như nào đâu."
"Em biết." Hạ Dĩ Đồng cũng thở hổn hển như vậy, nói "Em cũng vậy."
Một tuần, chỉ có một cơ hội thân mật như vậy.
Trước kia khi hai người chưa quen nhau, quân tử thẳng thắn, không sợ gì cả, hiện tại thì đã chính thức quen nhau, ngược lại thì "có tật giật mình", sợ mắc lỗi, sợ bị người khác nắm được điểm yếu, phải khắc chế bản thân.
Hạ Dĩ Đồng đột nhiên tỉnh táo, hỏi: "Trong đây không có camera chứ?"
"Em yên tâm, không có."
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy nhẹ nhõm, thoát khỏi vòng tay Lục Ẩm Băng, lần nữa hôn cô, Lục Ẩm Băng để Hạ Dĩ Đồng ngồi trên đùi mình, ôm lấy cô ấy.
Chóp mũi chạm vào nhau, sau đó mở mắt nhìn đối phương.
Lục Ẩm Băng nói: "Uống hơi nhiều rượu, chị hơi say."
Hạ Dĩ Đồng: "Em cũng vậy."
"Muốn nghỉ ngơi một chút?" Không chờ Hạ Dĩ Đồng trả lời, Lục Ẩm Băng liền thở dài, nói, "Nhưng chị luyến tiếc, không muốn nghỉ ngơi."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Em cũng vậy."
"Vậy thì không nghỉ ngơi nữa," Lục Ẩm Băng nhìn giờ trên di động, "Chúng ta chỉ còn một giờ để thân mật với nhau, lên máy bay thì ngủ tiếp, vậy được không?"
"Được."
"Em cùng chị nói chuyện một chút đi."
"Chị muốn nói cái gì?"
"Gì cũng được, chỉ là chị muốn nghe em nói." Lục Ẩm Băng để cằm lên vai cô, bên tai đều là tiếng hô hấp của Hạ Dĩ Đồng.
"Vậy được." Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, vừa muốn mở miệng, Lục Ẩm Băng liền ngăn cô lại: "Chờ một chút."
Lục Ẩm Băng mở khoá màn hình điện thoại, mở ghi âm ra, ấn start: "Em nói đi."
Hạ Dĩ Đồng cũng làm theo cô, vì thế mà hai chiếc điện thoại được mở chế độ ghi âm được đặt lên bàn, chấm đỏ nho nhỏ chớp chớp, hai người liền bắt đầu nói chuyện phiếm.
Câu đầu tiên, thiếu chút nữa là Lục Ẩm Băng cười ra tiếng.
Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Con gái lớn của dì Tư bên ngoại là ai?"
"Em hỏi chuyện này làm gì?" Lục Ẩm Băng cười cong cong đôi mắt.
"Chị lần trước uống say, chị có nói chuyện này, em cứ nghĩ mãi, không biết người này là ai."
Lục Ẩm Băng "à" một tiếng, nói: "Chính là con gái của em gái thứ tư của mẹ chị, mà dì của chị thì sớm mất do tai nạn xe cộ, dượng thì cưới vợ khác, sinh con, nhưng gia đình nhà đó có quan hệ rất tốt với nhà chị, thường hay tới lui hỏi thăm, cho nên cũng gọi là biểu tỷ."
Hạ Dĩ Đồng hít một hơi sâu, quan hệ họ hàng thật làm người khác rối não...
Lục Ẩm Băng nói: "Bà ngoại của chị, là con gái lớn của con rể thứ hai của chị gái thứ tư của cố chị, do vậy người đó có cùng quan hệ với chị, chị gọi biểu tỷ, không phải là Lương Thư Yêu, là một người khác."
Hạ Dĩ Đồng cố gắng thuận theo vẽ sơ đồ gia phả này ở trong đầu, hơn nữa còn dùng sơ đồ cây để phân tích, cuối cùng đạo não truyền đến tín hiệu khẩn cấp, "Bỏ đi, em từ bỏ biết về người này."
"Về sau em sẽ gặp thôi."
"Về sau?"
"Đúng vậy, em không dự tính đi gặp gia đình của chị sao?"
Lục Ẩm Băng trả lời rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi Hạ Dĩ Đồng không biết làm sao trả lời cho phải.
Nếu cô lập tức đáp ứng, thì có vẻ như cô rất nóng vội, không chờ được, mặc dù là không thể chờ được, nhưng ở trước mặt người mình yêu phải giữ lại một chút rụt rè; nhưng nếu không đáp ứng thì rất khẩu thị tâm phi, cô là đứa trẻ rất trung thực, không thể gạt người được.
Là nên đáp ứng hay là không đáp ứng..?
Trong lúc cô đang rối rắm, Lục Ẩm Băng ân cần đưa cho cô một bậc thang bước xuống: "Hiện tại thì vẫn chưa được, có dịp thì sẽ dẫn em về nhà ra mắt mọi người."
Hạ Dĩ Đồng thuận ý mà "dạ" một tiếng, bình mật trong lòng bị đổ úp xuống, sự ngọt ngào lan toả khắp người cô.
Hai người nói chuyện một hồi, Hạ Dĩ Đồng bỗn "A" một tiếng, từ trên đùi Lục Ẩm Băng nhảy xuống, lấy túi xách đang ở trên bàn, sốt ruột mà tìm kiếm thứ gì đó.
"Em tìm cái gì?" Lục Ẩm Băng kinh ngạc hỏi.
"Có quà cho chị."
"Thật đúng lúc, chị cũng có quà cho em."
Lúc này đến phiên Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc: "Quà cho em?"
"Ừm", Lục Ẩm Băng nhướng mày, "Không thì chúng ta cùng đếm một hai ba đi, rồi cùng nhau lấy quà ra?"
"Một, hai, ba!" Hai người từ trong túi lấy ra một cái hộp màu đỏ, mỗi người nheo mắt lại đánh giá đồ vật trên tay của đối phương, hộp nhẫn thì không có khả năng, sẽ không lớn như vậy, vậy thì là cái gì?
Hai người đều cho rằng món quà của mình là độc nhất vô nhị, quyết định đếm một hai ba rồi cùng nhau mở ra.
Ba tiếng đếm xong.
Hai người thấy món quà ở bên trong hộp, đều ngẩn người.
Món quà trên tay Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng đã từng thấy qua, món đồ ở trong vali lần đó, là một bình thuỷ tinh trong suốt hình vuông, được buộc một dải ruy băng màu tím nhạt, dải ruy băng còn được thắt nút rất đẹp.
Còn món quà trên tay Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng chưa từng thấy qua, hoặc có thể thấy qua rồi, là một bình thủy tinh hình tròn giống hệt một cái mà cô từng mất, được buộc một dải ruy băng màu xanh da trời, dải ruy băng cũng được thắt nút rất đẹp mắt.
Trong bình ấy có đủ mọi loại màu sắc, đều là những ngôi sao được xếp.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Lục Ẩm Băng: "Chị lần trước làm mất cái bình của em, làm mất nhưng vẫn tìm được.
Nhưng làm mất thì chính là làm mất, cho nên....!Chị, chị học cách xếp sao...."
Cô bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt khẩn trương, vì thế liền đẩy cái bình về phía người kia, ánh mắt đầy vẻ mong đợi, "....Tặng cho em.".
Danh Sách Chương: