"Vậy ông bà ngoại của em đâu?"
"Ông bà ngoại? Chị nói ông bà ngoại hả," Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, nói, "Không biết, sau khi mẹ em qua đời thì em chưa từng gặp họ."
Nhìn biểu tình của Hạ Dĩ Đồng, chính cô đã sớm buông bỏ chuyện cũ này, Lục Ẩm Băng cho rằng mình cũng không cần phải an ủi em ấy.
Cuộc sống hiện tại chính là phải nhìn về phía trước, về sau bản thân cô đối tới với em ấy là được.
"Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng nhìn cô qua màn ảnh.
"A."
"Khi nào thì em dẫn chị về gặp mặt viện trưởng? Lần trước không phải là bà ấy muốn gặp chị sao?"
"Chờ tới lúc khi hai mình rảnh rỗi thì đi."
Lục Ẩm Băng cũng học theo cô, bắt đầu đếm ngón tay: "Một, hai, ba..." Bắt đầu đếm ngón tay của bàn tay kia, "Còn sáu tháng nữa, em chính là người của chị."
"Phải là người của văn phòng làm việc của chị chứ." Hạ Dĩ Đồng cười, sửa lại cho đúng.
"Là phòng làm việc của chị, chị nói tắt thôi, đến lúc đó mọi người đều biết." Lục Ẩm Băng nói, sờ lấy di động, mở ghi chú ra.
"Chị làm gì vậy?" Hạ Dĩ Đồng tò mò hỏi.
"Viết một bản thông báo."
"Cái gì?!" Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa là từ trên giường nhảy dựng lên.
Trong đầu liền nhanh chóng xuất hiện vô vàn lý do khuyên nhủ Lục Ẩm Băng không nên xúc động như vậy.
"Là thông báo ký hợp đồng của em." Lục Ẩm Băng cười, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cúi đầu gõ chữ tiếp, "Thông báo sao, việc này tổn thất cũng tương đối lớn đi, mấy năm nay cũng tích góp được chút tiền, nếu thật sự phải viết một bản thông báo với thiên hạ, em đừng lo, chị vẫn nuôi nổi em."
"Em cũng có tiền."
Ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào màn hình di động, vẫn cười nói: "Nhớ tới a, em chỉ có thể nhìn chị được có 5 phút, mà giờ em nhìn chị lâu như vậy, không phải là nên chi trả chút phí gì đó sao?"
"Ngắm nhìn bạn gái của mình mà còn phải trả tiền sao?" Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm một câu, không chút do dự nói, "Vậy lần sau gặp mặt em đưa hết thẻ của em cho chị, chị để lại mấy trăm vạn cho em tiêu phí hằng ngày là được."
"Em không sợ chị là kẻ lừa đảo sao?" Lục Ẩm Băng nói xong thì bản thân cũng cảm thấy vui vẻ, "Quên đi, chị so với em nhiều tiền hơn, dùng sắc đi lừa gạt còn cảm thấy thiệt thòi, cái này không chơi đâu."
"Lục lão sư."
"Ừm?"
"Lục lão sư ơi."
"Nói."
Hạ Dĩ Đồng thấy cô vẫn luôn cúi đầu đánh chữ, cảm thấy ghen ghét, chua xót nói: "Ngài có thể liếc mắt nhìn em một cái được không?"
"A?" Lục Ẩm Băng phản ứng trong chốc lát, vội vàng ngẩng đầu, nói: "Nhìn nhìn, giờ muốn chị nhìn chỗ nào a?"
"Nhìn mặt em."
Lục Ẩm Băng liền nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn trái nhìn phải, ừm...!rất đẹp.
"Em vẫn còn chưa nói xong, em chỉ mới nói đến Xảo Nhi ở Thuỷ thôn thôi."
"Vậy em tiếp tục nói đi."
Hai người đi một vòng lớn cuối cùng cũng trở về câu chuyện thầm mến tám năm của Hạ Dĩ Đồng.
"Em đã thề với viện trưởng, lớn lên chỉ kết hôn với chị."
Lục Ẩm Băng trợn mắt, há hốc mồm, nói: "Không phải chứ, mấy đứa nhỏ mười sáu tuổi như em đều trưởng thành như vậy hết sao?"
"Lúc ấy, em không phải thích chị như cảm giác này, lúc đó có chút mông lung, chỉ cảm thấy rất thích ngắm nhìn chị ở trên màn ảnh." Hạ Dĩ Đồng xua xua tay, nói, "Bất quá ngày đó trên TV chiếu tập có hỉ sự của chị, viện trưởng nói cho em biết, em liền khóc một trận, khổ sở một ngày cũng không chịu ăn cơm, hệt như là người ta bị thất tình vậy."
Lục Ẩm Băng buồn cười nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em liền không thích chị nữa, cảm thấy chị phản bội em đi theo nam nhân khác." Hạ Dĩ Đồng phồng má lên nói.
Lục Ẩm Băng haha cười: "Cái quỷ gì đây? Em không cảm thấy em yêu đơn phương mà lại tuyên bố cùng chị và em ở bên nhau trông rất bá đạo hay sao? Là Hạ tổng tài bá đạo yêu chị hả."
"Khi đó còn nhỏ, tình cảm tới nhanh thì đi cũng nhanh." Hạ Dĩ Đồng giơ tay ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Nhưng mỗi lần bộ phim 《 thiên cuối 》phát em đều xem, sau đó xem tới tập kết hôn kia, lại khóc một trận, có thể nói là tự làm tự chịu, viện trưởng có lần muốn mời bác sĩ tâm lý để điều trị ch em."
Lục Ẩm Băng nắm một tay lại, làm ra dáng vẻ đang cầm microphone, đưa ngay miệng Hạ Dĩ Đồng trên màn hình: "Xin hỏi Hạ tổng, tâm lý bá đạo tổng tài của em chuyển biến tốt lên từ khi nào?"
"Chắc là qua một hai năm nữa đi."
"A, vậy cũng thật đủ dài."
Hạ Dĩ Đồng làm bộ đẩy micro của cô ra, nói: "Chị đừng có chọc em, chị mà trêu em nữa em không nói nữa đâu, toàn là lịch sử đen tối."
Lục Ẩm Băng chậc chậc một tiếng: "Thầm mến chị sao lại trở thành lịch sử đen tối chứ?"
Hạ Dĩ Đồng cắn môi dưới, chỉ cười, nghỉ một chút, rồi nói: "Là cơ duyên trùng hợp, em thấy chị ở trên một chương trình talkshow, CCTV XX, em rất sửng sốt, aiz, từ đó phát hiện ra một ý nghĩa, em khiếp sợ phát hiện hoá ra Xảo Nhi không chỉ ở Thuỷ thôn! Em nhanh chóng đi nói cho viện trưởng tin này, sau đó viện trưởng liền sờ đầu em, nói chị là một diễn viên.
Em từ khi đó, mới dần hiểu nghề diễn viên là như thế nào."
Có nhiều đứa trẻ khi xem phim truyền hình, vẫn không phân biệt được đâu là hiện thực và diễn xuất, cứ cho rằng người trong TV chết thì chính là chết, nhưng khi nhìn thấy người đó xuất hiện ở một bộ phim khác thì không chấp nhận được.
Lục Ẩm Băng thở dài, nói: "May mắn là chị không chết, bằng không là em còn nói chị là xác chết vùng dậy a."
Hạ Dĩ Đồng cười cười, nói: "Đây là khởi đầu của sự nghiệp diễn viên của em.
Em còn thăm hỏi thì mới biết chị sống ở Bắc Kinh xa xôi, khi đó chị mới mười bảy tuổi, là một chị gái nhỏ, thật ra không có kết hôn, vẫn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn.
"
"Sau đó em liền thầm mến chị rồi tuyên bố rằng chị với em phải bên nhau?"
"Không có, em nào có ngốc như vậy, lúc đó em đang năm đầu tiên của trung học cơ sở." Hạ Dĩ Đồng nói, "Em lén lút thu thập hết poster của chị, dán đầy phòng...!A, không thể dán, sẽ bị bọn nhóc làm hỏng hết, em chỉ cất ở trong phòng viện trưởng.
Khi đến lớp học, khác với các bạn cùng trang lứa, người ta thì chơi dò mìn, hay là mấy thể loại chiến đấu gì đó, em chỉ lên mạng tìm kiếm thông tin của chị, xem những bộ phim mới nhất, oa, thật đẹp, những hoạt động chị tham gia, oa cũng thật rất đẹp, hay những tiết mục mới, oa, rất rất đẹp."
Lúc cô ấy nói, Lục Ẩm Băng cũng nghiêm túc nhớ lại đoạn clip hơn mười năm trước, vừa nghe được những từ ngữ đơn giản miêu tả như thế, đáy mắt tràn ngập ý cười.
"Em chú ý chị như vậy hẳn bốn năm, tất cả mọi người xung quanh em đều biết em thích một diễn viên, sổ tay của em đều dán đầy hình của người đó, tên người đó là Lục Ẩm Băng." Hạ Dĩ Đồng nói, "Khi em ý thức được mình thật sự động tâm là vào kỳ nghỉ hè khi em tốt nghiệp trung học cơ sở, có một bộ phim mới của chị được công chiếu.
Viện trưởng đưa em đi hẳn một giờ liền trên ô tô, đi đến rạp chiếu phim lớn nhất của thành phố.
Bộ phim đó là 《 trăng lên giữa trời 》, chị vào vai con gái của một người mù.
Nghe nói người ta bảo ước chừng nhịp tim của chị vẫn luôn là 120 trong suốt bộ phim đó."
Lục Ẩm Băng nhịn không được mà cong cong khoé miệng.
"Từ ngày đó trở đi, em luôn mơ thấy chị, trước kia cũng từng mơ thấy, nhưng đều nằng nặc đòi chị ký tên, chụp ảnh chung, nhưng sau này, nội dung mơ thấy rất...!Em trưởng thành tương đối sớm, tiếp xúc trên mạng cũng sớm hơn so với những đứa trẻ khác, đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân.
Em đem tất cả những đồ vật liên quan tới chị cất giữ lại, lúc đó em rất sợ hãi tình cảm này của bản thân, lúc em thích chị, em ước gì toàn thế giới này đều biết, nhưng lúc chân chính động tâm, ngược lại không dám để cho ai biết.
Sau khi em học xong trung học, em không bao giờ nói cho người khác biết việc em thích chị nữa."
Lục Ẩm Băng bất giác khẽ thở dài.
"Em cứ rối rắm như vậy mãi, cho tới một học kỳ kia, là cuối học kỳ, khi kỳ thi cuối cùng vừa kết thúc, trong lớp em có một bạn khá giả, liền mời mọi người đi xem phim."
Lục Ẩm Băng ngước mắt lên, dường như đoán được sự kiện sau này.
Hạ Dĩ Đồng mỉm cười: "Đúng vậy, vẫn là bộ phim điện ảnh của chị, bạn học ấy thật sự là fans trung thành của chị, em thật sự không có dũng khí để cự tuyệt, em đã nửa năm không nhìn chị, loại tình cảm tương tư thế này thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngày hôm đó, sau khi xem bộ phim mới này, cả tay và chân của em như mềm ra, trong lòng liền xuất hiện một suy nghĩ: Mình không xong rồi, không xông rồi.
Bữa đó đi về liền một đêm không ngủ, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, thích thì liền thích, yêu thì yêu, băn khoăn khỉ gì nữa, mình không chỉ là thích đơn thuần, mà thật sự muốn cùng chị ấy ở bên nhau! Mình chắc chắn sẽ làm được điều đó!"
Lục Ẩm Băng chậm rãi nhíu mày, cảm giác mơ hồ như hiểu ra điều gì đó.
"May mắn là mục tiêu cuộc sống được đặt ra sớm, sau đó em chuẩn bị kỹ lưỡng tham gia kỳ thi nghệ thuật, kiểm tra văn hoá, rất kinh ngạc khi có thể mở được cánh cửa của Học viện điện ảnh Thủ đô." Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, nói, "Mãi cho đến hôm nay, em vẫn còn nhớ rõ từng bộ phim mà chị quay, mỗi một cảnh, mỗi một lời thoại, ngoại trừ bộ phim mới nhất, em đều xem không dưới mười lần, những bộ phim khác không dưới ba mươi lần, có mấy bộ thậm chí còn xem hơn trăm lần."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Em thích chị nhiều năm như vậy...."
"Khoan, từ từ, em từ từ..." Lục Ẩm Băng cắt ngang lời cô, từ những tin tức hỗn loạn khi nãy cuối cùng cũng tinh lọc ra một tin chấn động, "Em là vì chị nên mới tiến vào giới giải trí?" Cô không tin được nên mới mở miệng hỏi.
"Phải, là vì chị."
"Em...." Đáy mắt của Lục Ẩm Băng hiện lên kinh hỉ trong chốc lát, rất nhanh liền chìm xuống, biến thành dồn dập, gian nan nói, "Chị cần phải bình tĩnh một chút."
"Lục lão sư," Hạ Dĩ Đồng gọi cô, "Chị nhìn em, chị nghe xong thì hẵng bình tĩnh được không?"
Lục Ẩm Băng ngẩng đầu.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị không cần phải có suy nghĩ gì khác về lựa chọn này của em.
Đây là em tự mình chọn con đường này, là cuộc sống của em, từ khi mà em quyết định tiến vào giới giải trí, thật sự là không liên quan gì tới chị.
Nếu chị vì chuyện này mà sinh ra cảm giác tội lỗi, đây mới là sự bất công lớn nhất đối với em."
"Chị nói chị không quen cuộc sống bị mất kiểm soát, sinh ra nhiều biến số.
Em nói những điều này với chị, không phải là nói em đã trả giá bao nhiêu, nhiều hay ít, mà là muốn nói cho chị biết, em thích chị nhiều năm như vậy, mặc dù không có đáp án rõ ràng nào cho chuyện này nhưng em không hề thay đổi tình cảm của mình, từ trước đều không, hiện tại sẽ không, về sau lại càng không.
Chị ở nơi nào, em liền ở nơi đó.
Em không phải là biến số, mà em vĩnh viễn là một hằng số trong cuộc sống của chị.".
Danh Sách Chương: