Chuyện Hạ Dĩ Đồng có hư thận hay không, không có cách nào để kiểm tra, dù sao thì chương trình trên TV vẫn đang chiếu.
Hai người không đùa giỡn nữa, tập trung ngồi xem TV, Hạ Dĩ Đồng lúc này mới biết Lý Giác là người đến trước, tiếp theo là Trung Hoa số 2, người thứ ba là mình, thứ tư mới là Tiểu Hoa số 2, Tiểu Hoa số 2 chỉ chậm hơn cô vài phút, khi đó cô hẳn là đang ở trong phòng Lý Giác.
Lục Ẩm Băng: "Em gái lém lem bụi này so với em nổi tiếng hơn sao?"
Lục Ẩm Băng đang nói là Tiểu Hoa số 2, bất quá chỉ mới vài phút, mà chị ấy đã cho người ta là bụi bẩn lấm lem, tuy quần áo mặc trên người có chút kém, nhưng cũng không đến mức vậy đâu chứ.
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Cô từ bỏ biện minh với Lục Ẩm Băng, nói: "Không có, danh tiếng kém hơn em một chút, nhưng quay rất nhiều bộ phim truyền hình."
Lục Ẩm Băng: "Vậy sao cô ấy không đến gõ cửa phòng em?"
Hạ Dĩ Đồng giải thích: "Lúc sau có tới, nhưng do thời lượng có hạn nên không được đưa vào."
Lục Ẩm Băng: "Cho nên phần của em lại bị cắt?"
Hạ Dĩ Đồng còn chưa nói, Lục Ẩm Băng đã trêu chọc nói: "Có thể nha."
Hạ Dĩ Đồng như nào lại kế thừa một chút tự tin của cô, lập tức ưỡn ngực nói: "Đúng vậy, em rất hot đó."
Lục Ẩm Băng ngẩn ra, quay đầu nhìn TV, cười nói: "Em còn cần chút mặt mũi không?"
"Ở trước mặt chị cần gì mặt mũi chứ?" Hạ Dĩ Đồng cũng cười.
"Hừ!" Lục Ẩm Băng giơ ngón tay cái lên với cô, "Quả là bạn gái có tiền đồ."
"Không biết xấu hổ cũng tính là có tiền đồ sao?"
"Ở chỗ chị thì tính."
"Lục tổng thật là không kén chọn nha."
"Hạ tổng, ngài cũng vậy." Lục Ẩm Băng nở nụ cười, "Em không phải là thích chị không biết xấu hổ sao?"
"Xem TV, xem TV đi." Hạ Dĩ Đồng nói, nếu cứ tiếp tục nói cô sẽ xấu hổ chết mất.
Ống kính quay tới Sầm Khê, ngay từ đầu thì Sầm Khê không có gì, chỉ có lúc đến chỗ Hạ Dĩ Đồng, đi đến cửa phòng, giơ tay lên gõ cửa.
Lục Ẩm Băng nhớ rõ số phòng của Hạ Dĩ Đồng, liền phản ứng lại.
"Hạ, lão, lão sư." Sầm Khê trên màn ảnh đỏ mặt, hai tay vươn về phía trước, "Xin, xin chào."
Hạ Dĩ Đồng nắm lấy tay cô, cười dịu dàng: "Xin chào."
Quần áo của hai người đều là phong cách giản dị tươi mát, so với tháng 11 năm ngoái, khi chụp hình cho tạp chí 《ELLE》thì đều không nhìn ra.
Lục Ẩm Băng buông hai tay đang vòng quanh eo của Hạ Dĩ Đồng, đẩy người ra xa 1 mét, nơi này điều kiện đơn sơ, giường cũng không xa hoa như giường lớn, cũng chỉ rộng có 1m5, Hạ Dĩ Đồng không phòng bị, bị cô đẩy một cái, thiếu chút nữa là trực tiếp ngã xuống giường.
Hạ Dĩ Đồng chống tay hai về phía sau, tìm được điểm tựa, đem mình trở lại giường, kinh ngạc nói: "Lục lão sư?"
"Không ghen, không vui vẻ." Lục Ẩm Băng mặt không chút biểu tình, nói.
Mèo con nhe răng rồi, Hạ Dĩ Đồng tỏ vẻ đã lâu không thấy, cô miễn cưỡng đè nén nội tâm M run rẩy của mình, không cho phép mình biểu hiện vui sướng nào ở trên mặt, hướng tới Lục Ẩm Băng, nói ngon nói ngọt, dỗ dành: "Lục lão sư."
Âm thanh trên TV:
"Hạ, lão sư."
"Hửm?"
"Em chỉ là, đến đây, muốn, chào hỏi, chị."
"Muốn vào ngồi một chút không?"
"Dạ."
"Sao em lại không mời chị vào ngồi như vậy?" Lục Ẩm Băng hoàn toàn không theo lẽ thường tình, cứ vậy mà nói bừa, chủ yếu là để trút giận.
Hạ Dĩ Đồng chớp chớp mắt: "Chị đã sớm vào từ lâu rồi mà."
"Khi nào?" Lục Ẩm Băng ngạc nhiên nói.
"Tối hôm qua, tận hai lần." Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng đầy ái muội.
"Không phải là làm cái đó," Lục Ẩm Băng tức giận, trong cơn tức giận lại không thể tìm được lời giải thích hợp lý nào, Hạ Dĩ Đồng là bạn gái, lại không phải là Lai Ảnh mà cô có thể tùy tiện mắng, liền nói, "Sao con người của em lại không biết xấu hổ như vậy?"
"Bốn phút trước, em nghĩ là vấn đề này chúng ta đã đồng thuận rồi mà."
Mèo con phẫn nộ đến mức không nói nên lời, vì thế mà hướng về Hạ Dĩ Đồng cắn một cái.
Hạ Dĩ Đồng nhìn dấu răng trên tay mình, dở khóc dở cười, răng của Lục Ẩm Băng rất chỉnh tề, nhưng so với người bình thường thì nhỏ hơn chút, vết cắn lại vô cùng đáng yêu.
Hạ Dĩ Đồng rất yêu thích, nhịn không được, lại nói: "Em có thể xăm dấu răng như này được không?"
Đương nhiên là không được, vì cô là nhân vật công chúng, còn phải diễn, quay phim nữa.
Lục miêu hóa hổ, xốc áo ngủ của Hạ Dĩ Đồng lên, ở trên eo cô lại lưu lại dấu răng giống hệt như trên tay, lạnh lùng nói: "Xăm thêm cái này nữa."
Dấu răng không sâu, Hạ Dĩ Đồng gật đầu cười.
Mãi cho đến khi Lục Ẩm Băng cắn lên mặt cô một cái, Hạ Dĩ Đồng vừa đau vừa muốn cười, kết quả lại cười nhe răng cả lên.
Lục miêu ở trên giường cứ thế xưng bá một phương, chiếm hơn phân nửa giường, ngáp đủ kiểu, thỉnh thoảnh còn dựng đuôi, còn dùng móc vuốt vỗ nhẹ vào bàn tay người chán ghét kia, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi TV.
Trên TV, hai người liền bắt đầu trò chuyện.
Hạ Dĩ Đồng gọi tên đối phương: "Sầm Khê."
Lục Ẩm Băng cuộn cái đuôi không tồn tại của mình lại, lại rút bàn tay không thành thật của Hạ Dĩ Đồng ra, lạnh nhạt nói: "Gọi chị là Lục lão sư, gọi người ta là Sầm Khê, chậc, chậc, chậc."
Cứ chậc chậc như thế một hơi.
Hạ Dĩ Đồng canh chuẩn thời cơ, trực tiếp ghé sát vào tai Lục Ẩm Băng, thở mạnh một hơi: "Lục Ẩm Băng."
Lục Ẩm Băng bị rung động một chút, một ngón tay đặt ngay trán cô, đẩy ra: "Hiện tại mới gọi, chậm rồi.
Giờ phải gọi là baba..."
Hạ Dĩ Đồng dứt khoát: "Ba ba."
Khóe miệng của Lục Ẩm Băng suýt chút nữa không kiềm được mà cong lên, chợt trầm mặt xuống: "Gọi vậy cũng vô dụng! Baba không có đứa con gái như vậy!"
Hạ Dĩ Đồng còn có thể không biết cô sao? Cứ vậy liên tiếp gọi "baba" một hơi, thậm chí còn gọi nhầm ông nội nữa, nhưng cô nhanh chóng nuốt câu đó về, bởi vì ông nội thì hàm ý không tốt gì.
Chọc cho con mèo con đang xù lông ở trên giường, ngửa bụng cười không ngừng.
"Chị còn ghen sao?" Hạ Dĩ Đồng vuốt tóc cô, nói xong lời này, Lục Ẩm Băng liền trở nên dịu dàng: "Chị không ghen! Cũng không vui!"
"Được rồi, không ghen, chị nói không ghen thì chính là không ghen."
"Em chỉ nói cho có lệ."
"Em không có mà."
"Chỉ gọi ba, không phải có lệ thì là gì?"
"Không phải cho có lệ mà."
"Em xem, em nói chuyện với chị chỉ có một chữ, còn không phải là cho có lệ hay sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "......"
"Em ngay cả nói chuyện cũng lười nói với chị nữa."
Hạ Dĩ Đồng: "........."
Hai tay Lục Ẩm Băng nhéo cằm cô, nâng lên, hướng về phía ánh mắt của mình: "Em có phải là đang suy nghĩ, tâm tư nữ nhân như mò kim đáy bể không?."
Hạ Dĩ Đồng ngạc nhiên, mở mắt, hiển nhiên là Lục Ẩm Băng đoán đúng rồi.
Lục Ẩm Băng nói: "Chị là không phải nha, chị là vực sâu vạn trượng đó."
Hạ Dĩ Đồng nuốt nuốt nước miếng.
Lục Ẩm Băng nói: "Có sợ không?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu.
Lục Ẩm Băng hung hăng hôn lên môi cô một cái, đè người dưới thân, xem TV.
Hạ Dĩ Đồng bị đè, không cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn đưa hai tay vòng quanh cổ Lục Ẩm Băng.
Ở dưới lầu khách sạn tụ tập đủ người, 10 nữ khách mời đang nói chuyện với nhau, Lục Ẩm Băng lập tức nói: "Lý Giác, Khương Địch, Quan Tiểu Du, Sầm Khê, mấy người này nhìn cũng không tệ lắm."
Quan Tiểu Du chính là tiểu hoa nổi từ phim điện ảnh, fan của cô ấy và fan Hạ Dĩ Đồng chuyên xâu xé nhau.
Tuy Sầm Khê là người khiến cho cô ghen, nhưng cô không thể không biết lương tâm là gì.
Đến bây giờ Hạ Dĩ Đồng đã ghi hình cho bốn kỳ, cô biết là kết quả suy đoán của cô so với Lục Ẩm Băng không khác gì lắm, duy nhất là chỉ có Trung Hoa số 1, vì muốn bái sư cô, nên hoàn toàn trở thành fan của cô.
"Chị làm sao mà biết được?"
"Dùng mắt nhìn." Lục Ẩm Băng trả lời bâng quơ, "Nhìn nhiều là sẽ rõ thôi.
Chị quay phim nhiều năm như vậy, diễn qua nhiều nhân vật, bên cạnh cũng có nhiều người, không nói hết mọi chuyện nhưng đều có thể nhìn thấu được, bảy tám phần cũng không là vấn đề gì."
"A."
Cằm của Lục Ẩm Băng đụng phải đỉnh đầu cô một cái: "Em làm cái gì vậy?"
Hạ Dĩ Đồng trầm ngâm nói: "Em đang suy nghĩ về lần đầu tiên chị gặp em, chị có phải là nhìn thấu chuyện sau này em là bạn gái của chị phải không?"
"Em nhặt liêm sỉ lên, sau đó chị liền nói cho em biết."
"Nhặt lên rồi." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Dám gõ cửa phòng chị trong lúc chị ngủ, em là người đầu tiên không bị diệt khẩu đó."
Hạ Dĩ Đồng bị cô chọc cười: "Vậy sau đó thì sao?"
"Không có gì hết."
Hạ Dĩ Đồng bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Vậy người trước em thì sao?"
"Cũng không có."
"Nói vậy em là người duy nhất thôi sao?" Hạ Dĩ Đồng tự biên tự diễn nói, "Vậy thật là vinh hạnh nha."
Lục Ẩm Băng cũng không phản bác cô, nói về lần thứ hai gặp mặt, là lúc thử vai ở trường quay, "Chị và Tần Hàn Lâm có một suy nghĩ, chính là bình hoa, nhưng bình hoa này tương đối sạch sẽ, không công cũng không tội.
Ngày đó em diễn, nếu suy xét nghiêm túc, em còn kém xa Sầm Tư Dĩnh, nhưng có một sức mạnh, là...." Cô nghĩ nghĩ, "Chính là khiến người khác dễ dàng xem nhẹ kỹ năng diễn xuất của em.
Em xem như là may mắn vậy, lại vừa vặn hợp với nhân vật kia, tuổi tác, vẻ ngoài gì đó.
Nếu không phải cơ duyên, Lai Ảnh bỏ diễn, đoàn phim cũng thành lập xong, nơi diễn đều chuẩn bị tốt, tiền thuê phòng cũng trả một nửa, mọi thứ đều đã chuẩn bị, không đúng lịch trình quay sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả việc sắp xếp lịch trình cho diễn viên chính lúc đó vẫn chưa xong, nào sẽ tới phiên em chứ? Tất cả nữ chính trong phim của Tần Hàn Lâm, mấy năm nay đều diễn với chị, bất luận là nam hay nữ, em là người có diễn xuất kém nhất."
Nữ chính của Tần Hàn Lâm chung quy đều có kỹ thuật diễn và độ hot, ít nhất cũng đoạt được cúp ảnh hậu trở lên, mặc dù trước khi quay vẫn chưa đoạt ảnh hậu, nhưng quay xong lập tức có thể; mà Lục Ẩm Băng thường diễn với diễn viên gạo cội, mặc dù có người trẻ tuổi, nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất.
Hạ Dĩ Đồng trong nháy mắt liền cảm thấy vạn mũi tên đâm vào ngực mình, thiếu chút nữa là nôn ra ngụm máu.
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả cơ hội đều ở trên người chị." Lục Ẩm Băng nói, "Bất quá hiện tại chỉ hơi tốt, một bước lên trời rất khó, hiện tại em vẫn có chỗ đứng trong giới điện ảnh."
Hạ Dĩ Đồng mang hy vọng hỏi một câu: "Bây giờ em đang ở trong dàn nữ chính của đạo diễn Tần, cùng với chị có diễn qua, vậy kỹ thuật diễn của em đứng thứ mấy?"
Lục Ẩm Băng mặt lộ ra vẻ khó xử.
Hạ Dĩ Đồng vùi mặt vào trong chăn, uể oải nói, "Chị nói đi, em chuẩn bị tốt rồi."
Cô là đang tự làm nhục mình, cô biết.
"Tạm thời em vẫn là người kém nhất." Lục – miêu - Ẩm Băng thò ra bàn tay mèo, lấy phần đệm thịt màu hồng vỗ vỗ nhẹ đầu Hạ Dĩ Đồng, "Không khóc.".
Danh Sách Chương: