"Có thể tớ thích Hạ Dĩ Đồng."
Vốn dĩ cô ấy cho rằng sẽ làm khiếp sợ tới 4 5 người, tuy nói 4 5 người thì chỉ có mình Lai Ảnh, nhưng biểu hiện của Lai Ảnh lại không có khiếp sợ, thậm chí còn lộ ra một tia cười, hiểu rõ mọi chuyện.
Lục Ẩm Băng thấy cử chỉ đó của cô, lý giải, Lai Ảnh đại khái là sớm nhận ra cô có khuynh hướng này? Làm sao cô ấy biết được?
Lai Ảnh kéo Lục Ẩm Băng lên giường ngồi, rót ly nước, đưa tận tay cho cô, khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Là người trợ giúp, Lai Ảnh đặc biệt đem sự tình dò hỏi cho tới cùng.
Lai Ảnh nhạy bén mà bắt giữ trọng điểm, "Vì cái gì nói là có thể?"
Lục Ẩm Băng thở dài, có chút cau mày: "Bởi vì tớ cũng không xác định là có hay là không."
"Cụ thể?"
Lục Ẩm Băng đưa ra ba lý do: Thứ nhất, cô vẫn luôn cho rằng là mình thẳng, chứng cứ là nhiều năm như vậy vẫn không thích bất kỳ nữ nhân nào, ngay cả hảo cảm đều không có; thứ hai, nếu cô thích Hạ Dĩ Đồng, thì sớm sao không thích, muộn cũng không thích đi, mà lại thích vào lúc này, có phải hay không cô chìm đắm vào cảm giác hôn môi, cũng không phải là thật sự thích, bởi vì trước đây cô chưa từng hôn môi ai khi không có quay phim; thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, cô vẫn có tật xấu là nhập vai quá sâu, có thể hay không là thích người trong bộ phim đó Trần Khinh, là người Hạ Dĩ Đồng đóng.
Nói có sách mách có chứng, tất cả câu hỏi cho câu "Lục Ẩm Băng thích Hạ Dĩ Đồng", biến thành câu "Cô thật sự thích Hạ Dĩ Đồng sao?"
Lục Ẩm Băng cũng cho bản thân mình một ngày tự hỏi, bất hạnh là cái gì cũng không nghĩ ra được, ngược lại thì khiến cho bản thân tâm tình ngày càng rối rắm.
"Cho nên tớ mới tìm đến cậu, cậu giúp tớ phân tích." Lục Ẩm Băng xin viện trợ từ phía Lai Ảnh, " Dù sao tình trường của cậu cũng mười năm, giờ đã là thiếu phụ rồi."
"Cậu không nói câu sau thì sẽ chết sao?".
Truyện Cung Đấu
"Sẽ không, nhưng nói ra tớ rất vui vẻ."
"Không so đo với cậu," Lai Ảnh nói, "Tớ đói bụng, ăn cơm rồi nói tiếp."
"Tớ kêu Tiểu Tây đi mua."
"Đừng kêu trợ lý nữa, theo cậu một ngày mệt rồi, gọi khách sạn thì không được, muốn kêu Hạ Dĩ Đồng đi ăn cùng không?"
Lục Ẩm Băng vội nói: "Đừng, tớ vì chuyện này mà trốn cô ấy một ngày rồi."
Lai Ảnh sắt thép nói: "Không phải, cậu trốn cô ấy làm gì? Cậu không biết cô ấy ---" Lai Ảnh dừng lại kịp thời, "--- cô ấy tâm tư mẫn cảm, cậu với cô ấy không giống nhau, đừng suy nghĩ nhiều."
"Tớ biết, nhưng bây giờ tâm tình tớ đang rối loạn, sợ nói ra với cô ấy cái gì đó, tốt hơn là nên trốn tránh.
Tớ vừa nói trợ lý đi tìm cô ấy, nói tớ đi tìm cậu, kêu cô ấy ăn tối trước đi."
Lai Ảnh nghẹn lời: "Cậu...."
"Cái gì?"
"Không có gì." Lai Ảnh muốn nói lại thôi, vẫn là không đem câu kia nói ra, cô suy nghĩ "cô ấy quá ích kỷ", lúc Lục Ẩm Băng lớn lên, căn bản sẽ không quan tâm đến cảm xúc của những người khác ngoại trừ ba mẹ mình, nàng đối tốt với fans, là bởi vì tâm địa thiện lương cùng với biết ơn, đối với tiền bối thì chu đáo ôn hòa, là bởi vì tôn trọng và sự giáo dưỡng, không có những điều này, thì đó là một khuôn mặt kiêu ngạo cực kỳ.
Cô ấy không phải là EQ thấp, mà là cô ấy không dùng EQ để đối nhân xử thế, thiên kim đại tiểu thư thì không cần chú ý đến điều này.
Cho dù cô được xem là bạn bè tốt, cũng bất qua so với người khác là nhận được sự quan tâm hơn mà thôi, chỉ là một chút, bởi vì tích cách của Lục Ẩm Băng, cô ấy bao dung, nghĩa khí, nhưng Lai Ảnh thì bao dung hơn, hai người hợp ý, so với ưu điểm của cô ấy thì khuyết điểm không là gì cả, vì vậy ở bên nhau cơ bản sẽ không sinh ra mâu thuẫn.
Một khi đem bạn tốt đổi thành thích bạn tốt của mình, vậy là khác nhau.
Tật xấu nhỏ của Lục Ẩm Băng trở thành khuyết điểm trí mạng, cô ấy không hiểu cái gì là tình cảm, cái gì là động tâm, cái gì là chân chính thích một người, săn sóc một người.
Cùng một người như vậy ở bên nhau, quá vất vả.
Nói ngắn gọn, Lục Ẩm Băng thích hợp làm bằng hữu, không thích hợp yêu đương.
Nếu có thể, đứng ở vị trí bạn bè, cô sẽ khuyên Hạ Dĩ Đồng từ bỏ ý định thích Lục Ẩm Băng, nên chọn người khác, cuộc sống như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng cô không thể vì cả hai đều là bạn tốt của cô, hơn nữa còn có cảm tình với nhau.
Biểu hiện của Hạ Dĩ Đồng càng không giống một người có thể dễ dàng từ bỏ, cô không thể tạt một gáo nước lạnh khi bạn cô vừa mới nhìn thấy một tia hy vọng, không những sẽ dập tắt tâm tư của đối phương mà còn là tình cảm bạn bè giữa cô với Hạ Dĩ Đồng.
Cái gì gọi là bạn bè? Chính là biết núi có hổ mà vẫn lên, trước tiên phải đánh thuốc cho hổ ngất, thuốc không được thì dùng gậy, phải tranh thủ sử dụng khả năng hết mức bắt được hổ về cho bạn mình.
Vì thế Lai Ảnh tính toán cho Lục Ẩm Băng một chút "mê hồn dược".
Tục ngữ nói trên bàn ăn rất dễ bàn chuyện, bởi vì món ăn ngon có thể làm cho tâm tình của người ta tốt hơn, Lai Ảnh gọi điện thoại cho quầy lễ tân, đặt những món ăn thượng hạng trên menu hơn một nửa, đặt ở trên bàn, rót rượu, vừa ăn vừa trò chuyện.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hạ Dĩ Đồng bên kia không thể hiểu được tại sao bị Lục Ẩm Băng né tránh một ngày, lo sợ bất an mà nghĩ bản thân đã làm sai chuyện gì, ăn cơm cũng thất thần.
Phương Hồi lần thứ ba thấy cô ấy cầm đũa nhưng không gắp đồ ăn vào trong miệng, hơn nữa làm ra vẻ đang nhai, trong lòng than nhẹ một tiếng, Hạ lão sư hiện tại hoàn toàn vì Lục Ẩm Băng vui thì sẽ vui, vì Lục Ẩm Băng buồn mà sẽ buồn.
Cô nếu là trợ lý của Hạ Dĩ Đồng, liền phải tận tâm tận lực phục vụ cho Hạ Dĩ Đồng, trở thành người trung thành của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng đối với Hạ Dĩ Đồng thái độ không tốt, hảo cảm của cô với đối phương liền rớt xuống.
Nói thật, vào đoàn phim hai tháng, cô không cảm thấy Lục Ẩm Băng hấp dẫn chỗ nào cả, trừ bỏ lúc quay phim tản ra mị lực kinh người ra, thì không có gì hấp dẫn ánh mắt của cô cả, những lúc khác thật sự chỉ như người bình thường, nhiều lắm thì so với người bình thường đẹp hơn chút, tính tình so với Hạ lão sư thì kém rất nhiều, không biết Hạ lão sư lại mê luyến cô ấy cái gì.
Lần thứ năm, Hạ Dĩ Đồng trong miệng nhai không khí, thức ăn trong bát vẫn chưa hề đụng qua.
Phương Hồi vừa muốn mở miệng: "Hạ lão....
Leng keng----
Tin nhắn WeChat vang lên, bỗng nhiên khuấy động tâm trạng mất mát Hạ Dĩ Đồng, cô đặt đũa xuống, nhanh như chớp mà mở điện thoại di động lên, từ từ WeChat của Lục Ẩm Băng: 【Hảo hảo ăn cơm.
】
Hạ Dĩ Đồng khóe miệng lập tức cong lên, ấn vào trong khung chuẩn bị đánh chữ, còn chưa kịp gửi đi thì Lục Ẩm Băng đã gửi ảnh qua, trong phòng dường như là đang bày tiệc, trên bàn đầy đủ các món ăn.
Hình như Lục lão sư và Lai Ảnh có chuyện quan trọng muốn nói chăng? Bọn họ so với mình quen biết lâu hơn rất nhiều, có một số chuyện không tiện có cô ở đó.
Nghĩ đến đây, tâm tình buồn bực Hạ Dĩ Đồng gần như biến mất, khóe miệng ngày càng cong, cũng chụp bàn ăn của mình, gửi qua.
Hạ Dĩ Đồng --- 【Em ăn cơm xong trực tiếp sẽ về phòng khách sạn [thẹn thùng].
】
Lục Ẩm Băng ---【Tốt.
】(好哒.)
Hạ Dĩ Đồng gửi tin nhắn xong liền cúi đầu mà ăn cơm, thấy chữ 哒 kia thiếu chút nữa là phun ngụm cơm, đại não tưởng tượng vẻ mặt tươi cười cùng ngữ khí khi nói chữ 哒 của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng liên hưng phấn tới nỗi nổi ca da gà, nếu mà cô ấy nói "moah moah", chắc cô phải cần thuốc trợ tim luôn quá.
Phương Hồi nhìn nghệ sĩ nhà mình đang cong cong khóe miệng, vui vẻ ra mặt, sau đó vẻ mặt liền thẹn thùng, ngay cả ngón chân cô cũng biết được là người gửi tin nhắn qua là ai.
Cô trong lòng cảm thấy như vậy là không tốt, nhưng cô không có lập trường, cũng hiểu rõ là không khuyên được.
Nếu chuyện tình cảm mà con người có thể khống chế được, thì đó không phải là tình cảm chân thật.
Tuổi không lớn những là tay già trng tình trường – Phương Hồi hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng thật sự thì từ đáy lòng của cô cảm thấy bất an, Hạ Dĩ Đồng biểu hiện càng chú ý, cô lại càng lo lắng cô ấy sẽ bị tổn thương, người kia lại là chính Lục Ẩm Băng.
Hạ Dĩ Đồng --- 【Vậy em ăn cơm đây.
】
Bên kia không có nhắn lại.
......
Phục vụ của khách sạn đem đồ ăn dọn lên, đi ra ngoài đóng cửa lại, Lục Ẩm Băng ngồi xuống liền định ăn, bị Lai Ảnh ngăn lại, "Cậu, lấy di động ra, cho tớ mượn một chút."
"Làm gì?" Lục Ẩm Băng vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn đưa di động qua.
"Cậu có WeChat Hạ Dĩ Đồng không?"
"Có."
"Tớ có thể gửi tin nhắn cho cô ấy không?"
"Gửi cái gì?"
Lục Ẩm Băng nhìn từng chữ mà Lai Ảnh ấn: Hảo hảo ăn cơm.
Cô nhíu mày lại, cảm thấy Lai Ảnh thực nhàm chán: "Nhắn cái này? Cô ấy lớn như vậy chẳng lẽ không biết hảo hảo ăn cơm sao?"
"Là cái này!" Lai Ảnh nhịn xuống, tức giận nói, "Mẹ cậu chả lẽ không biết cậu lớn như vậy mà không biết hảo hảo ăn cơm sao, không phải vẫn dặn dò cậu ăn cơm đúng giờ?"
"Mẹ tớ biết tớ bận rộn, đúng giờ không ăn cơm, bình thường không nói cái này."
"Mẹ tớ, là mẹ tớ được chưa.
Tớ đã kết hôn rồi, nhưng mà mẹ tớ sớm tối vẫn hỏi tớ ăn cái gì."
Lục Ẩm Băng "há há" rất vui vẻ: "Bá mẫu thật sự quan tâm đến con cái a, mẹ tớ cùng lắm chỉ hỏi tớ khi nào về nhà, sau đó lại bóng gió hỏi một chút tớ có người thích hay không, tính toán chuyện yêu đương gì đó."
"....." Cùng cô ấy nói chính sự chính là vô tâm vô phế như vậy.
Đường này không đi được, Lai Ảnh lại bất chấp, ngón tay đụng vào ngực của Lục Ẩm Băng, lên án nói: "Cậu hôm nay né tránh người ta hẳn một ngày, vạn nhất bây giờ người ta cảm thấy mất mát, cậu ở đây thì lại thỏa thích ăn uống đến vui vẻ, người ta thì cơm nuốt không trôi, Lục tiểu thư, lương tâm cả cậu không thấy đau sao?!"
Lục Ẩm Băng sờ sờ vị trí trái tim của mình, đích thực là có một chút đau, nhưng mà cô vẫn mạnh miệng nói: "Không tới mức đó, hôm nay kỳ thực tớ có nói chuyện với cô ấy, so với ngày trước thì thân mật hơn chút, tớ trở về trễ một chút, tớ sẽ xin lỗi cô ấy.
Hơn nữa, nếu cô ấy không để ý tới tớ một ngày, tớ hẳn sẽ sinh khí ăn càng nhiều."
Lai Ảnh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là "cái đồ không biết xấu hổ nhà cậu, Hạ Dĩ Đồng tính tình mềm mỏng sao mà dám không để ý tới cậu một ngày chứ, cậu mà không được thế thượng phong, liền leo lên dở nóc nhà xuống, dở xong thì còn phải lạy cậu leo lên lại."
Lai Ảnh hỏi: "Cậu còn không gửi đi?"
Lục Ẩm Băng dưới ánh mắt phẫn nộ của cô, cúi đầu, đuối lý mà thấp giọng nói: "Gửi, hiện tại liền gửi."
Có gửi còn không xong, Lai Ảnh lại nói: "Không đủ chân thành, cậu đem đồ ăn chụp lại rồi gửi qua đi."
Lục Ẩm Băng khó hiểu: "Như vậy sẽ kích thích người khác không phải hay sao? Cô ấy ăn cơm rất đơn giản, nhìn thấy tớ gửi này mà không thèm chết?"
Cô ấy hoàn toàn là suy nghĩ cho bạn bè, Lai Ảnh thật sự muốn quỳ xuống với mạch não của cô ấy, người ta là thích cậu, nhìn thấy cậu gửi ảnh đồ ăn qua còn cao hứng không kịp, thèm chết là quỷ gì?
Cô thật là hận không thể nắm lấy vai Lục Ẩm Băng dùng sức lắc tới lắc lui, nhìn xem có thể thức tỉnh cô ấy hay không.
Lai Ảnh lập tức đáp lại, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, cả giận nói: "Vậy cậu liền cho cô ấy thèm chết!"
Lời này vừa nói xong, Lục Ẩm Băng quyết đoán chụp ảnh gửi qua!
Lai Ảnh đuổi giết địch nhân đã ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng thở hổn hển.
Vì thế liền có cuộc đối thoại WeChat kia giữa Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng.
Giờ phút này Hạ Dĩ Đồng đang đắm chìm trong sự chủ động quan tâm hỏi han của nữ thần, ăn ba khẩu phần, thức ăn trong bát đều ăn sạch, trở về khách sạn.
Ngồi trong xe, dọc theo đường đi, năm lần bảy lượt muốn từ cửa sổ xe ngó đầu ra hát một khúc, nhưng là sợ lên tiêu đề hot của giải trí, nhịn xuống, chỉ nhẹ nhàng ngồi ở sau xe mà ngâm nga.
Phương Hồi lần đầu tiên phát hiện, Hạ Dĩ Đồng ca hát lại hay như vậy.
"Hạ lão sư, chị có học hát qua sao?" Vừa hát xong, Phương Hồi ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia có học qua." Hạ Dĩ Đồng hướng cô cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, muôn khuôn mặt tươi sáng, khí phách hăng hái.
Đôi khi không biết rõ chân tướng lại là một loại may mắn..
Danh Sách Chương: