Trước kia là Lục Ẩm Băng kim ốc tàng kiều, tình thế luân chuyển, bây giờ tới lượt Hạ Dĩ Đồng giấu Lục Ẩm Băng.
Buổi tối, trở về sau khi kết thúc công việc, Lục Ẩm Băng đang xem TV, cánh tay bị thương tùy ý gác lên chân. Hạ Dĩ Đồng chốt cửa, ngỡ ngàng nhìn vào trong phòng mình, nói: "Cái này có phải là phòng của tôi không vậy? Tiểu ca ca anh tuấn này từ đâu chui ra đây?"
Tiểu ca ca anh tuấn: "Là phòng của em, tới đây."
Hạ Dĩ Đồng vòng qua cô rồi ngồi xuống bên phải, rúc vào trong ngực: "Khỏi hẳn rồi?"
Lục Ẩm Băng giơ tay trái của mình lên: "Tay này hơi khó lấy sức, nửa năm nữa mới lấy đinh thép ra, bác sĩ nói cứ bình thường, từ từ tập luyện, sẽ khỏe lại."
"Vậy là tốt rồi." Hạ Dĩ Đồng nói, "Bác sĩ để chị xuất viện sao? Hay là chị tự ý chạy tới đây?"
Khóe miệng Lục Ẩm Băng giật một cái, trong lòng thầm nghĩ, đúng là em đi guốc trong bụng chị luôn rồi, đành nói thật: "Bác sĩ nói tốt nhất là nên quan sát thêm một thời gian, nhưng cơ thể của chị chị biết, cũng khá khỏe rồi, còn ở trong đấy nữa thì chị sẽ ngạt chết mất. Chị đã hẹn lịch tái khám định kỳ với bác sĩ trong thủ đô rồi, không sao đâu."
Hạ Dĩ Đồng biết Lục Ẩm Băng chịu ở trong bệnh viện ba tháng rưỡi đã là cố lắm rồi, nên cũng không hỏi sâu vấn đề này, hơn nữa trình độ bác sĩ ở thủ đô đương nhiên tốt hơn bác sĩ ở đây, liền hỏi: "Còn đau đầu không?"
Lục Ẩm Băng lắc đầu.
Hạ Dĩ Đồng không yên tâm, ôm đầu cô, giống như là nhìn ra cái gì đó. Lục Ẩm Băng cười nói: "Em nghĩ mắt của em là máy chụp X quang đó à, có thể nhìn ra đồ vật trong đầu chị sao?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Nhìn cũng được, vị tiểu ca ca anh tuấn này, không phát hiện ra rm đang chiếm tiện nghi của chị sao?"
Lục Ẩm Băng nói: "Phát hiện chứ, tranh thủ nhìn đầu mà hôn mặt của chị, còn hôn cả tai chị nữa."
Hạ Dĩ Đồng cười, muốn đẩy cô vào phía bên trong sofa, nhưng đầu xoẹt qua khoảnh khắc cô bị chấn động não, chuẩn bị một nửa lực đạo rồi lại thôi, Lục Ẩm Băng nhanh tay luồn xuống dưới người.
Lục Ẩm Băng nhìn cô từ trên cao, trong mắt ẩn hiện một loại cảm xúc không rõ ràng, Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, một giây sau vươn người lên hôn cô, Lục Ẩm Băng nhiệt tình hôn đáp trả.
Hai cơ thể chồng lên nhau, hô hấp hòa làm một, trên chiếc ghế sofa dài hẹp, ngón tay Lục Ẩm Băng cởi bỏ chiếc áo mỏng manh cho ngày hè, rồi vòng qua phía sau, cong ngón tay, cơ thể Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng chuyển động theo, tiếng thở khẽ, cảm giác ấp áp bao lấy trước ngực.
Hạ Dĩ Đồng có vẻ không mấy hứng thú, khiến Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào bàn tay được chuẩn bị cẩn thận, thở dài. Ngồi dậy, cởi bỏ chiếc quần bị tuột xuống đầu gối, Hạ Dĩ Đồng không thèm nhìn cô, bên dưới trần truồ.ng đi vào phòng tắm, khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Lục Ẩm Băng mới ngơ ngác đi theo.
"Ầy, sao em không đợi chị?"
Kinh khủng, cây xấu hổ nóng tính.
Tắm xong cứ thế lấy một cái khăn tắm quấn lại, không mặc đồ ngủ, da thịt nằm trong phòng điều hòa, Lục Ẩm Băng nhìn sang điều hòa 28 độ, cầm điều khiển hạ xuống hai độ.
Nghĩ nghĩ một lúc, lại hạ thêm hai độ nữa.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô từ đầu tới cuối, đương nhiên nhận ra hành động của cô: "Chị hạ thấp vậy làm gì?"
"Mô phỏng tình cảnh trước kia." Lục Ẩm Băng nói, "Chẳng phải lạnh chị sẽ kiên quyết chui vô ngực em sao?"
Hạ Dĩ Đồng giành lấy điều khiển, chỉnh về 26 độ, "Cứ cho là muốn tái hiện tình cảnh, trước kia là 26 độ, không phải 24."
Lục Ẩm Băng a một tiếng: "Lâu quá không nhớ rõ."
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Em 24, chị 28, trung bình ra 26, với cái tính khí này của chị, làm gì có chuyện chấp thuận tiêu chuẩn của người khác."
Lục Ẩm Băng: "Hợp lí."
Theo lời Hạ Dĩ Đồng nói, cô từ từ suy nghĩ một chút, đúng là như vậy. Hạ Dĩ Đồng là sợ nóng, cô sợ lạnh, để nhiệt độ điều hòa theo của cô, nửa đêm Hạ Dĩ Đồng tỉnh dậy vì nóng, yêu mình nhiều năm như vậy nên không muốn giành điều hòa, thay vào đó đi mua quạt điện, tự thổi mát khu vực của mình. Sau cùng chốt hạ con số 26 do Hạ Dĩ Đồng đồng ý trở thành gối ôm hình người để thỏa hiệp với Lục Ẩm Băng.
Chớp mắt một cái đã hai năm trôi qua.
Trong lòng Lục Ẩm Băng cảm thán, sau đó cô vô thức quay ngược thời gian để tính xem có đúng là đã qua hai năm không, kết quả thu được là "Đúng vậy". Cô cảm thấy kỳ quái với đống suy nghĩ trong đầu mình, nhưng không nghĩ ngợi nhiều, thỉnh thoảng con người sẽ cảm thấy hỗn loạn với thời gian trong ký ức, rất bình thường, sắp xếp mọi thứ như ý là được rồi.
Lục Ẩm Băng nghiêng người ôm vai Hạ Dĩ Đồng, vươn qua vai nhìn thấy kịch bản trên tủ đầu giường, đành đè xu.ống tâm tình rộn rạo, chống đỡ cơ thể với lấy kịch bản.
Những ký hiệu và nét chữ quen thuộc, Hạ Dĩ Đồng nói: "Đúng rồi, quyển đó là của chị, em nhờ Tiểu Tây cầm qua cho em."
Lục Ẩm Băng sớm đã làu làu kịch bản này, không chỉ nhớ rõ phần mình, còn nhớ rõ cả phần của Vu Điềm. Cô lật vài trang, nghiện phim phát tác, nói với Hạ Dĩ Đồng: "Chúng ta đóng phim đi."
Mặc dù ngày lành cảnh đẹp, vất vả lắm mới gặp nhau một lần, nhưng mà, Lục Ẩm Băng muốn làm gì thì giúp cô làm cái đó vậy. Thế là cô trong vai mẹ nuôi, Lục Ẩm Băng trong vai của Vu Điềm, hai người không đổi chỗ, Lục Ẩm Băng cầm kịch bản, đóng phim ngay trên giường. Diễn tập tới rạng sáng, trước khi ngủ, lúc bị hôn Hạ Dĩ Đồng luôn cảm thấy là lạ, hai chân vòng qua hông đối phương, ý thức mơ hồ, Lục Ẩm Băng tàn ác gọi "Mẹ ơi", nhân cơ hội tiến công, Hạ Dĩ Đồng đột nhiên mở to mắt, phản ứng lần này còn dữ dội hơn lần trước, ngón tay cấu lưng Lục Ẩm Băng, hồi lâu không buông.
Khiến Hạ Dĩ Đồng lại phải đi tắm lần nữa, lên giường ngủ quay lưng về phía Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng khổ cực đòi ôm, Hạ Dĩ Đồng đẩy tay cô ra, tắt đèn, xoay người lại ôm cô đi ngủ.
"Ngủ ngon mẹ yêu."
"Con gái ngủ ngon."
"Mẹ chiếm tiện nghi con."
"Ngủ đi." Hạ Dĩ Đồng đưa tay nhéo nhẹ tai Lục Ẩm Băng, nhéo xong lại thấy thương mà v.uốt ve.
Cô nhớ lại động tác này từ đâu tới, là động tác cô thường xuyên làm với Vu Điềm khi quay 《Mẹ nuôi》, nói là cảnh cáo lại quá mức dịu dàng, nói là trừng phạt lại quá đỗi ôn nhu.
Lục Ẩm Băng ở lại thị trấn nhỏ ba ngày, sau khi an ủi đủ kiểu, con cung cấp cho Hạ Dĩ Đồng chút kỹ năng diễn xuất, nhìn mặt Hạ Dĩ Đồng muốn nói lại thôi, Lục Ẩm Băng chỉ cười: "Em cũng quay hơn ba tháng, chị có muốn tiếp quản cũng muộn rồi, nên hãy quay thật tốt nhé."
Hạ Dĩ Đồng cũng muốn quay thật tốt, Trình đạo diễn và Lục Ẩm Băng bí mật khen cô rất nhiều lần, mặc dù ở phim trường, Trình đạo diễn rất ít khi khích lệ cô, rất ít, dường như là không có. Chỉ có lần thử vai, Trình đạo diễn khen tới mức dọa cô sợ hãi muốn bỏ chạy.
Đây là phong cách của Trình đạo diễn, Lục Ẩm Băng trước khi đóng phim của ông, còn tưởng ông có thành kiến với mình, nếu không phải trong bữa ăn ngẫu nhiên của đoàn phim, nhìn thấy ông là người rất hoạt bát, Lục Ẩm Băng quay phim của ông sẽ nỗ lực kiềm chế. Cũng chính bởi vậy, Lục Ẩm Băng đã làm việc chăm chỉ trong đoàn phim của ông, mong nhận được một lời tán dương.
Cho đến năm sau, khi cô giành được chiếc cúp Silver Bear, Trình đạo diễn mới long trọng gửi cho cô một email, trong đó viết: Em đã làm rất tốt, điều đó đủ để tôi nhớ em suốt đời.
Lục Ẩm Băng: "..."
Sau đó cô liên tiếp nhận được những lời mời hình tượng nhân vật mới lạ của các vị đạo diễn.
Gặp được đạo diễn tốt là một loại may mắn, Trình đạo diễn là người có đủ kinh nghiệm để mài đá thành đao, Lục Ẩm Băng yên tâm khi giao Hạ Dĩ Đồng cho ông mài giũa, cô từng tỏa sáng bằng cách này.
Cô để Hạ Dĩ Đồng ở lại thành phố nhỏ, mình về thủ đô với Tiểu Tây.
Nằm ỳ trên giường ba tháng rưỡi, sụt mất 10kg, sau rồi được chăm sóc cẩn thận cũng tăng trở lại, nhẹ hơn trước khi nhập viện khoảng 5kg, mời chuyên gia dinh dưỡng về tận nhà, ngày chuẩn bị ba bữa phong phú cho cô, Tiểu Tây đi theo cũng ăn ké một chút, một tháng sau cân nặng Lục Ẩm Băng trở về như trước, Tiểu Tây tăng 5kg.
Lục Ẩm Băng bắt đầu tập thể dụng trở lại, ngày nào cũng chạy bộ, tập chân ở phòng thể dục, tập luyện tạm thời chưa đủ, Tiểu Tây – một người vừa từ thế giới người gây gia nhập thế giới người hơi mập cũng phải tham gia tập cùng.
Đi kiểm tra ở bệnh viện tốt nhất thủ đô, còn chụp X quang, kết luận của bác sĩ giống với chuyên gia ở thành phố C, nói phần quản lý ký ức và chi phối cảm xúc của cô bị tổn thương, có thể sẽ có một số thay đổi. Hỏi cô có dấu hiệu quên quên nhớ nhớ chuyện gì không, cảm xúc có thay đổi thất thường gì không.
Lục Ẩm Băng nói: "Không có, vẫn rất bình thường, chuyện 20 năm trước vẫn còn nhớ rõ."
Bác sĩ: "Tôi chỉ nói là có khả năng, không phải chắc chắn sẽ xảy ra."
Lục Ẩm Băng nói cảm ơn bác sĩ, rồi tới phòng khác hỏi cánh tay của cô, cánh tay hồi phục nhanh hơn so với tưởng tượng. Lục Ẩm Băng đứng ngồi không yên, tự mình tới công ty, nói Tiết Dao tìm cho cô một bộ phim.
Tiết Dao cố gắng thuyết phục, nhưng vô ích, giờ làm sao? Tìm một bộ phim cho cô ấy chứ sao.
Yêu cầu của Lục Ẩm Băng với kịch bản là rất cao, một năm hay năm rưỡi không tìm được kịch bản ưng ý là chuyện bình thường, nên cô cũng không lo Lục Ẩm Băng quay phim mà lâu khỏi bệnh. Đúng lúc chính là, lần này chỉ mất một tháng, Lục Ẩm Băng đã chọn được kịch bản ưng ý, một bộ phim văn học thuần túy nhưng khá mới mẻ, có thể điều chỉnh tâm trạng Lục Ẩm Băng.
Ban đầu Tiết Dao có hơi lo lắng, nói rằng nó rất dở. Sau đó đọc toàn bộ kịch bản một lần, không có động tác phim, toàn bộ câu chuyện đều tự nhiên nhẹ nhàng, bối cảnh câu chuyện là thành phố cuối thế kỷ trước, không cần lên núi hay về quê, cũng chẳng cần tới trải nghiệm cuộc sống ở bệnh viện tâm thần, Lục Ẩm Băng từng quay phim cùng bối cảnh với bộ này, rất quen thuộc, hầu như không cần giai đoạn chuẩn bị.
Tảng đá trong lòng của cô rơi xuống một nửa, được thôi. Cho dù cô có phản đối cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng là người đại diện của Lục Ẩm Băng, vẫn nên bày tỏ thái độ, có thể làm cho Lục Ẩm Băng vui vẻ hơn chút.
Đoàn phim mới dự kiếm bấm máy tại thành phố X vào cuối tháng 12, còn hai tháng nữa, tương đối dư dả thời gian, Lục Ẩm Băng tận dụng hai tháng nay để nắm vững kịch bản, và đi tới nơi xảy ra câu chuyện trong kịch bản, cô trải qua một kỳ nghỉ dài ngày ở thành phố ven biển, cơ thể và cảm xúc đều được điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, đầy mong đợi về bộ phim mới của mình.