Hạ Dĩ Đồng bước một bước...!vọt ngay trước gương, nhìn vào gương kiểm tra lại trang điểm của mình, sau đó đi rón rén, chạy vọt đến trước cửa, nắm lấy cửa tay của phòng nghỉ, lần thứ mười tự nhắc nhở bản thân mình phải giữ bình tĩnh, nhưng trong nháy mắt, khi mở cửa ra, ánh cười vẫn không thể giấu được trong khóe mắt.
"Chào Hạ lão sư." Tiểu Tây đứng ở cửa giơ tay chào cô.
"....."
Nụ cười của Hạ Dĩ Đồng tức khắc cứng lại, nhìn qua bả vai Tiểu Tây, thấy Lục Ẩm Băng đang đứng phía sau, khóe miệng cong lên, cô liền nổi giận, người này, giờ mà còn có thể trêu chọc mình.
Lục Ẩm Băng thấy cô nhìn qua, ý cười càng thêm phóng túng, nếu không phải đang ở ngoài, sợ là đuôi của cô liền có thể vểnh lên trời.
Hạ Dĩ Đồng chỉ liếc nhìn cô một cái, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, dẫn Tiểu Tây đi vào phòng, vừa đi vừa nói: "Phương Hồi rất nhớ chị." Phương Hồi có nhớ hay không thật ra cô không hề biết, do đang tức giận Lục Ẩm Băng, thuận miệng nói bừa.
Nhưng cô lại không ngờ câu nói này hoàn toàn là "chó ngáp phải ruồi", vừa vào cửa, Tiểu Tây nhảy hai ba bước chạy đến, ở trên mặt Phương Hồi hôn một cái: "Tiên nhi! Chị cũng nhớ em muốn chết hà!"
Phương Hồi cả kinh, thiếu chút nữa là rớt cả cằm xuống đất, vội vàng lau nước miếng trên má, thần sắc hoảng loạn nói: "Chị, chị..."
"Chị làm sao?" Tiểu Tây nhón chân lên, hùng hồn nói, "Tụi mình đều là hán tử, còn lại là bạn bè với nhau, hôn một cái thì có gì đâu, ngày khác chị dẫn em về nhà chị chơi, mẹ chị rất thích em."
Phương Hồi vẫn còn khϊếp sợ, Tiểu Tây đã kéo tay cô đi ra ngoài: "Hạ lão sư, Lục lão sư, hai người trò chuyện vui vẻ nha, bái bai."
Hai vị nghệ sĩ còn đang bối rối, hai người họ còn nhớ rõ lúc trước ở đoàn phim, hai người này chỉ là bạn bè bình thường, sao lại bây giờ có thể tùy ý hôn vài cái lên má của đối phương vậy? Ngay cả mẹ người kia cũng biết đối phương?
Có phải là có thỏa thuận mờ ám gì đó ở phía sau đúng không?
Hai vị trợ lý đi mất, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng, hai người nhìn nhau một cái, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng sáng lên, kinh hỉ nói, "Lục lão sư, quần áo của chị..."
Lục Ẩm Băng cười khẽ: "Trang phục tình nhân, thật trùng hợp nha."
Hạ Dĩ Đồng nhịn không được cũng cười rộ lên, nói: "Dạ, thật trùng hợp."
Hạ Dĩ Đồng bình thường khi tham dự những sự kiện lớn đều mặc váy dài, cô có một làn da trắng, mặc màu đen rất tôn lên da của cô, hôm nay vẫn như mọi ngày, vẫn mặc một bộ váy màu đen, nhưng không phải là màu đen thuần, mà dùng những sợi chỉ đỏ ghép nối lại thành.
Tóc đen dài xõa vai, lại rơi vài sợi trên trán, có chút vui tươi và trang trọng.
Mà Lục Ẩm Băng cũng mặc màu đen, là màu đen do sợi chỉ màu lam tạo thành, cô lớn hơn Hạ Dĩ Đồng vài tuổi, khí chất lắng đọng lại xuống dưới, màu lam của biển cả giống như càng làm nổi bật khí chất của cô hơn, tóc dài tỉ mỉ được vén ra sau, làm cho khuôn mặt của cô càng thêm tinh xảo, quả thực là 360 độ không góc chết.
Hạ Dĩ Đồng còn tưởng là Lục Ẩm Băng biết cô hôm nay mặc gì nên cố ý chuẩn bị, sau đó nhìn thấy bông tai chị ấy đeo, hoàn toàn khác với mình, liền bỏ qua suy nghĩ này, thật sự là do trùng hợp đi, sự trùng hợp này khiến cô rất vui mừng.
Hạ Dĩ Đồng đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lục Ẩm Băng, ánh mắt như toát ra vì sao lấp lánh, nhưng nhìn gương mặt trang điểm hoàn mỹ của người kia, cô không thể nào không thở dài.
Em ngốc.
Lục Ẩm Băng nghĩ thầm trong lòng như vậy, nắm tay cô dắt qua, ngồi vào sofa, cười nói: "Lần sau nên mang theo chuyên gia trang điểm tới đây, đừng có trang điểm trước, còn làm này làm kia, sau đó lại phải trang điểm lại."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, đối với câu nói đó rất ưng thuận.
Lục Ẩm Băng cũng sợ đụng phải trang điểm của cô, tay chỉ chạm nhẹ vào mí mắt của cô một chút, nói: "Lần trước video call, hình như chị thấy mắt em có quầng thâm, còn hơn một giờ nữa mới bắt đầu, có muốn ngủ một chút không?"
"Không ngủ," Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Em cố ý đến sớm như vậy, không phải là để ngủ."
Lục Ẩm Băng biết rõ còn cố hỏi: "Vậy em tới sớm làm gì?"
Hạ Dĩ Đồng nhéo nhéo lòng bàn tay cô, rũ mi mắt xuống, không nói lời nào.
Lục Ẩm Băng trở tay, nắm lấy tay cô, đầu ngón tay đan vào kẽ ngón tay cô: "Lần trước là ai nói, đem mấy lời fans mắng chửi liền ghi thù trên người chị, còn muốn cho chị ở trên giường đá chết nữa kìa, chậc chậc."
Hạ Dĩ Đồng ngượng ngùng: "....Đó không phải là trò chuyện trên WeChat sao?"
Lục Ẩm Băng: "À, tán gẫu trên WeChat không tính sao?"
Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt: "Không phải, không phải không tính, nhưng chị có thể đừng nói thẳng vậy được không?"
Lục Ẩm Băng ngạc nhiên nói: "Em ở trên WeChat thì nói được, bây giờ chị lại không nói được, đây là đạo lý gì?"
Lỗ tai Hạ Dĩ Đồng đỏ lên, đôi mắt nhìn nhìn về bốn phía, rồi lại rơi trên người Lục Ẩm Băng, ôn tồn giải thích cho cô: "Ý em là về nhà có thể nói, không phải nói ở đây."
Lục Ẩm Băng càng thêm kỳ quái: "Vì sao không thể nói ở đây? Nơi này cũng chỉ có hai mình, so với trong nhà chẳng phải cũng giống nhau sao?"
Hạ Dĩ Đồng nhướng mày: "Chị...."
Như nào lại ngang ngược, vô lý như vậy chứ.
Chọc vậy được rồi, chọc nữa không chừng là xù lông lên mất, Lục Ẩm Băng nhìn mặt đoán ý: "Ý của em là mấy lời này đều tính?"
Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu.
"Là khiến cho chị ở trên giường đá em tới chết?" Lục Ẩm Băng nhịn cười.
Hạ Dĩ Đồng còn có thể không rõ sao, người này rõ ràng là nghiện chọc cô mà, tận dụng mọi chuyện là đùa giỡn cô, thẹn quá hóa giận, lập tức muốn đứng dậy, muốn rút tay mình từ lòng bàn tay của người kia về, Lục Ẩm Băng nhanh nhẹn mà nắm chặt tay cô, thuận thế lực đạo cô giãy giụa, Hạ Dĩ Đồng liền lập tức ngã vào lòng.
Lục Ẩm Băng ôm eo cô, Hạ Dĩ Đồng làm bộ làm tịch, thật ra là không có sức lực nào, thôi tùy ý chị ấy vậy, trong ánh mắt đều là ý cười không hề che giấu.
"Bé mèo ngoan..." Lục Ẩm Băng ngửi mùi nước hoa trên người cô, cười tủm tỉm nói.
"Đừng có đặt biệt danh cho em." Hạ Dĩ Đồng nổi da gà, từ trên cao nhìn xuống, muốn vỗ vỗ đầu người kia...!Nhưng không thể, sợ làm hư kiểu tóc, cuối cùng vỗ nhẹ trên bả vai người kia, hàm ý cự tuyệt biệt danh này.
"Vai chị có bôi kem che khuyết điểm." Lục Ẩm Băng nói.
"Hả?" Hạ Dĩ Đồng ngây người một lúc, nhìn tay mình.
"Chọc em thôi." Lục Ẩm Băng dựa vào sofa cười đến nỗi không kiềm chế được, "Sao em lại có thể dễ dàng bị lừa như vậy nhỉ.
Làn da của chị tốt như vậy, cần kem che khuyết điểm sao?"
Hạ Dĩ Đồng nghiến răng.
Lục Ẩm Băng tiến lại gần, "Tới đây, cắn một cái."
"Cắn một cái là 2000 tệ sao?"
"Không," Lục Ẩm Băng nghĩ nghĩ, nói, "Một cái ít nhất là 5000 đi."
Hạ Dĩ Đồng cố ý nói: "Vậy em phải tranh thủ cắn mấy miếng, một hồi Alipay trả tiền cho chị, em nghèo giờ chỉ có mỗi tiền thôi."
Lục Ẩm Băng buồn cười như sắp chết, trả lời, "Được, được."
Hạ Dĩ Đồng cắn chục lần vào mặt cô để trút giận, Lục Ẩm Băng thì không mệt, nhưng bản thân cô thì mệt muốn chết, phải há miệng cắn còn phải chú ý đến lực đạo.
"Thế nào? Có đau hay không?" Hạ Dĩ Đồng xoa eo.
Rõ ràng đây là chuyện ấu trĩ tới cực điểm, Lục Ẩm Băng lại bồi cô chơi vui vẻ, biểu tình thống khổ, diễn như thật: "Đau quá đại vương, đại vương tha mạng."
"Đừng gọi ta là đại vương, kêu ta là nữ vương đại nhân."
"Vâng, nữ vương đại nhân."
Hạ Dĩ Đồng hừ một tiếng.
Lục Ẩm Băng: "Nữ vương đại nhân, chân thần đã tê, có thể đổi tư thế không?"
"Tư thế gì?" Hạ Dĩ Đồng vừa hỏi xong, thân thể cô vốn đang ngồi nghiêng, bị cánh tay của Lục Ẩm Băng kéo qua, thành ngồi trên đùi cô, Hạ Dĩ Đồng vội vàng nói: "Váy, váy, váy.."
Lục Ẩm Băng phản ứng cũng không vui, ôm cô trực tiếp đứng dậy.
Cũng may cô đứng dậy kịp thời, Hạ Dĩ Đồng đứng trên mặt đất, váy cô từ thắt lưng rơi xuống, mới không làm cho bộ lễ phục sang trọng này roẹt một đường.
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm váy của cô, như thể là có mối thù sâu sắc vậy.
Tầm mắt cô chuyển động, bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay.
Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường của Lục Ẩm Băng chợt cảm thấy sởn vai gáy, không tự chủ mà lui về sau một bước.
Bên kia, Tiểu Tây kéo Phương Hồi đi ra ngoài, nhưng hai người họ cũng không đi quá xa, chỉ cách cửa phòng nghỉ có vài bước, thuận tiện trông cửa cho hai vị nghệ sĩ, miễn không cho ai xông vào.
Tiểu Tây nhìn Phương Hồi đang cách xa cô như thể vừa bị cưỡиɠ ɠiαи, phàn nàn nói: "Em cách xa chị tận 800m, Tiên nhi, em trước kia không có như thế."
Phương Hồi trong lòng còn sợ hãi, vội nói: "Em trước kia là cách chị 1600m."
Tiểu Tây nghĩ nghĩ, trước kia Phương Hồi quả thực là không quan tâm đến cô lắm, cách xa cô 1600m quả thực không có gì sai.
"Nhưng hiện giờ quan hệ của hai ta không phải là khác rồi sao? Em còn cách xa chị như vậy?"
"Hai ta là quan hệ gì?" Phương Hồi thầm nghĩ, quan hệ gì thì chị cũng không thể hôn như vậy.
Quan hệ gì nhỉ? Tiểu Tây cũng nghĩ không rõ, là bạn bè sao? Chắc là vậy rồi, hình như so với bạn bè còn tốt hơn một chút, núi không tới ta thì ta liền leo núi, vì thế Tiểu Tây chạy về phía cô, Phương Hồi cất bước liền chạy, Tiểu Tây ở phía sau gọi: "Em không cần nghệ sĩ nhà em hả?"
Phương Hồi dừng bước.
Tiểu Tây: "Mau trở lại đây."
Phương Hồi quay trở lại, trước tiên là giơ một tay che mặt mình lại: "Nể mặt hôm nay em giúp chị báo tin tức, chị không được hôn em nữa."
Tiểu Tây gật đầu: "Được."
Sở dĩ Lục Ẩm Băng trùng hợp mặc trang phục tình nhân với Hạ Dĩ Đồng như vậy, công lao lớn nhất là của Phương Hồi.
Buổi sáng lúc 6g, Tiểu Tây đã bị Lục Ẩm Băng sai đi dò hỏi về trang phục của Hạ Dĩ Đồng.
Sau khi Hạ Dĩ Đồng chọn xong lễ phục, Phương Hồi chẳng những nói lời thành thật, còn lén chụp hình gửi qua, lúc này mới góp lại một chuyện cực kỳ tốt đẹp, khoa trương mà nói là công lao vĩ đại.
Phương Hồi được cam đoan, yên tâm đi tới, ai ngờ Tiểu Tây lại nhảy dựng trước mặt cô, Phương Hồi suýt nữa là phản xạ có điều kiện, tính giơ tay lên tát, mặt nén giận, trong ánh mắt thể hiện nhiều cảm xúc.
"Em như nào lại ngây thơ như vậy hahaha." Tiểu Tây cười không nổi, bởi vì cô cảm giác được đối phương thật sự tức giận, ánh mắt lạnh lùng, phẫn nộ.
"Chơi có vui không?" Phương Hồi lạnh lùng nói.
"Không vui." Tiểu Tây đuối lý, cúi đầu nhận sai, "Chị sai rồi, xin lỗi."
"Chị..." Phương Hồi trong lòng suy nghĩ vài câu mắng cô, lời chưa kịp nói ra lại nuốt trở về, hai người giằng co tại chỗ.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nữ trêu chọc: "Này, hai người làm gì vậy?"
Bầu không khí cứng đờ của hai người lập tức tiêu tan, đồng thời nhìn về phía âm thanh kia, đồng thanh cung kính nói: "Lai lão sư."
Người tới đúng là Lai Ảnh, là bạn tốt của Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng, hơn nữa địa vị của cô trong giới giải trí, tham gia lễ công chiếu này là lẽ đương nhiên, chỉ là cô tới đã lâu, lại không thấy hai diễn viên chính nào ra nghênh đón cô, dứt khoát đi đến hậu trường tìm.
"Giận dỗi?" Lai Ảnh nghiêng đầu, giơ tay lên đầu hai người rồi xoa, xì cười nói, "Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, một lát liền tiêu tan hết."
Hai người nhìn mặt nhau, lời này có phải có chút không đúng không?
Hai người đang mơ hồ, Lai Ảnh đã giẫm giày cao gót lướt qua các cô, trực tiếp tiến vào phòng nghỉ, cô cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà đi vào.
Hai vị trợ lý đang muốn lên tiếng ngăn cản, chỉ thấy Lai Ảnh dường như đã chịu đả kích, nhanh tay che lại đôi mắt lùi ra sau, trong miệng lẩm bẩm, mơ hồ cái gì mà, "Thói đời về sau", "Thật khiến cho người ta sợ hãi.".....
Danh Sách Chương: