Mục lục
Ảnh Hậu Thành Đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Hạ, Hạ lão sư."
"Hả?" Hạ Dĩ Đồng tiếp tục nở nụ cười thân thiện.
"Em chỉ là, đến đây, muốn, chào hỏi, chị." Sầm Khê đỏ mặt
"Muốn vào ngồi một chút không?" Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bây giờ cô nói ra mỗi câu đều phải tốn rất nhiều công sức để đảm bảo mình không bị lây nói lắp, dưới ống kính máy quay, cô vẫn lịch sự mời Sầm Khê.
Đối mặt với lời mời của thần tượng, dù có căng thẳng đến đâu, Sầm Khê cũng sẽ không từ chối: "Dạ."
Một chữ nói ra rất lưu loát.
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Cảm giác như tự đào cho mình một cái hố lớn.
Tươi cười với người cầm camera quay cho Sầm Khê, Hạ Dĩ Đồng tránh sang một bên, để hai người tiến vào, phòng khách sạn đều giống nhau, chỉ ở một đêm, Hạ Dĩ Đồng ngay cả vali cũng cất đi, đồ đạc vẫn cứ để trong vali, chẳng có gì đẹp mắt để xem.

Nhưng Sầm Khê vẫn quan sát một vòng, nói: "Sạch sẽ."
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Vậy phải cảm ơn tổ tiết mục đã sắp xếp."
Hạ Dĩ Đồng rót cho cô một ly nước, hai người đứng nói chuyện vài câu, cuối cùng cũng tiễn Sầm Khê đi.

Hạ Dĩ Đồng lau mồ hôi trên trán, gọi bữa tối vào phòng, tắm rửa xong, không đi ra ngoài nữa, trong lúc đó cửa phòng lại bị gõ hai lần, người tới là hai vị khách nữ khác, hai người đều nhỏ tuổi, trong đó có một người chỉ mới 17 tuổi.
Hạ Dĩ Đồng thừa dịp Lục Ẩm Băng còn đang bận rộn công việc, dùng Ipad để xem những chương trình gameshow khác, lúc trước cô đã xem không ít, hiện tại cô nôn nóng muốn ghi nhớ hết biểu hiện của những nghệ sĩ trong giới khi tham gia gameshow.
9g kém thì Lục Ẩm Băng gọi điện thoại tới.

"Chị xong việc rồi sao?" Hạ Dĩ Đồng lập tức hỏi.
Một câu hỏi thật vô nghĩa, Lục Ẩm Băng có thể gọi điện thoại cho cô thì nhất định cô ấy đã xong việc, là đang ở khách sạn rồi, nhưng Lục Ẩm Băng vẫn trả lời: "Ừm, thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Tiểu cô nương kia." Lục Ẩm Băng thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước, tự rót nước cho mình.
"Sầm Khê à."
Lục Ẩm Băng nhướng mày: "Ừ, hừ.

"
"Không sao đâu."
"Ừ?"Lục Ẩm Băng hiển nhiên đối với chuyện này không tin, vì nghe thì không bằng thấy, dù sao tiểu cô nương kia đã từng gặp mặt Hạ Dĩ Đồng, còn hay đỏ mặt với cô ấy, cô liền cảm thấy kịch bản này có chút quen.
"Nghe cô ấy nói, xin, xin chào, Hạ, Hạ lão sư.

Em liền chào lại.

Cô ấy chỉ đến chào hỏi em, em có hỏi muốn vào ngồi một chút không, cô ấy liền vào, chỉ uống một ly nước, vậy thôi à."
"Cô ấy còn uống nước do em rót sao?" Lục Ẩm Băng nói, "Em tự tay đi rót nước?"
"Không, em dùng suy nghĩ để điều khiển." Hạ Dĩ Đồng nghiêm trang nói.
Lục Ẩm Băng cười một tiếng, tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt hơn không ít, Hạ Dĩ Đồng nghe thấy tiếng cô uống nước, tạm thời không nói gì, Lục Ẩm Băng đặt ly nước xuống, hạ thấp giọng nói: "Cô ấy uống nước do em rót, còn chị thì uống nước của em."
"A?" Hạ Dĩ Đồng còn đang thích ứng với Lục lão sư mở miệng ra là nói những lời không đứng đắn như vậy, trong nháy mắt sắc mặt như bị thiêu đốt, nhỏ giọng nói, "Lục lão sư..."
"Như nào? Chị không phải là nói thật sao?"
"Thật..." Giọng nói của cô càng nhỏ hơn.
"Hay là nói em không thích?"
Hạ Dĩ Đồng: "....." Này cô nên trả lời thế nào.
"Chị nhớ em." Lục Ẩm Băng không quan tâm câu trả lời tiếp theo của Hạ Dĩ Đồng, trực tiếp nói thẳng.
"Em cũng vậy," Hạ Dĩ Đồng gằn từng chữ một, "Em rất nhớ chị."
Bởi vì công việc bận rộn, cô thường xuyên phải đi hết nơi này đến nơi khác, trước kia chỉ coi những chuyện này là công việc, rời khỏi nơi này thì liền quên hết, hiện tại lại càng ngày càng đem tâm tư đặt vào phong cảnh thành thị kia, cô muốn cùng Lục Ẩm Băng chia sẻ, muốn đi du lịch cùng nhau.

Nhìn thấy nơi nào đẹp, liền nhớ tới Lục Ẩm Băng, nhìn thấy đồ ăn ngon cũng nhớ tới Lục Ẩm Băng, lúc bận rộn cũng nhớ tới chị ấy, lúc nhàm chán lại càng nhớ.
Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng, mỗi một bước chân của cô tựa hồ đều mang dấu ấn của Lục Ẩm Băng.

Nơi cô đến cũng đều là chị ấy, nơi cô về cũng đều là chị ấy.
"Call video." Lục Ẩm Băng nói xong câu đó thì liền cúp điện thoại, ngay sau đó liền gọi video call qua, Hạ Dĩ Đồng bắt máy, Lục Ẩm Băng đặt hai tay lên mép bàn, ngồi nghiêm chỉnh.
"Nhìn thấy chị chưa, có khá hơn chút nào không?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm cô, chớp chớp mắt, nói: "Càng nhớ chị hơn."
"Bốn tháng nữa, em đến công ty của chị rồi."
Hạ Dĩ Đồng uể oải nói: "Aiz, còn một đoạn thời gian dài nữa."

"Không thì vi phạm hợp đồng? Chị trả cho em khoản vi phạm hợp đồng nhé?" Lục Ẩm Băng lần thứ ba đưa ra đề nghị như vậy trong hai tháng nay, Hạ Dĩ Đồng vẫn là lần thứ ba từ chối, lý do lại càng hợp lí hơn trước, nói: "Em tiến tổ rồi, phim truyền hình cũng ký hợp đồng, cho dù đổi công ty quản lý cũng không thể huỷ hợp đồng này được, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của em."
Lục Ẩm Băng nói: "Vậy em ủ rũ cái gì."
Hạ Dĩ Đồng nằm ở trên giường lăn lộn: "Lục lão sư, em nhớ chị."
Lục Ẩm Băng nói: "Nhớ tiếp đi."
Quá vô tình, Hạ Dĩ Đồng lại ngồi dậy, nhìn thấy Lục Ẩm Băng trên màn hình đang chăm chú nhìn cô, hai người không nói lời nào, nhìn nhau, năm phút sau, Lục Ẩm Băng mới phá vỡ sự trầm mặc: "Hình như Ipad của em đang mở, em đang xem gì vậy?"
Lục Ẩm Băng đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó cằm hơi nâng lên, mũi hướng lên trần nhà: "Em cũng biết chị chưa bao giờ nhận chương trình gameshow gì mà, cũng không xem mấy cái này, không rảnh, không quan tâm."
"Có em chị cũng không xem sao?"
"Xem tâm tình đã." Lục Ẩm Băng hừ hừ hai tiếng, trông rất là khẩu thị tâm phi, trong ống kính liền biến mất, lát sau cầm Ipad tới, "Chị giúp em hỏi Tiết Dao một chút, phòng làm việc có một ca sĩ, trước đây từng tham gia mấy gameshow này, hình như còn thu hút rất nhiều fans."
Không phải là nói không quan tâm tới gameshow sao, ngay cả người dẫn chương trình là ai còn không biết nữa kìa, Hạ Dĩ Đồng mỉm cười.

Nhìn dáng vẻ người đó cúi đầu nghiêm túc nhắn tin, ánh mắt tự động có chế độ máy ảnh, bộ não mở ra tệp lưu trữ, tách tách, lưu lại hình ảnh đẹp mắt này.
Lục Ẩm Băng chậm rãi nhíu mày, đẹp mắt.
Lục Ẩm Băng nâng mắt lên nhìn cô, quá đẹp mắt!
Lục Ẩm Băng chú ý tới ánh mắt của cô, cười: "Em làm gì vậy? Ánh mắt của em như có ánh sáng, cứ loé tới loé lui vậy."
"Vậy liền loé mù chị luôn!" Hạ Dĩ Đồng để lộ ra một răng nanh trắng nhỏ, nhìn tựa rất hung dữ.
Lục Ẩm Băng cũng không sợ cô, nhướng mày, nheo mắt lại, dùng ngữ khí nguy hiểm nói: "Em nếu như cứ nhìn chị như vậy, cẩn thận lưỡi chị lại hôn em."
Thái độ của Hạ Dĩ Đồng cực kỳ kiêu ngạo: "Tới đây! Hôn lưỡi nè!"
Lục Ẩm Băng nói: "Vậy chị đi mua vé."
Hạ Dĩ Đồng mới không tin, chị ấy làm gì có trống lịch trình, không có khả năng tới đây, nhưng ngay sau đó, Lục Ẩm Băng đưa giao diện mua vé máy bay thành công cho cô xem.

Hạ Dĩ Đồng lo lắng, người này như nào vừa nói ra liền làm vậy, cô cảm thấy hoảng hốt.
"Hù em thôi." Lục Ẩm Băng cũng bị cô doạ sợ, không tiếp tục trêu cô nữa, liền tự động đầu hàng, cười nói, "Giờ chị đi trả lại vé."
"Hoàn vé thì mất nhiêu tiền?"
"Cũng chỉ có mấy trăm thôi.." Lục Ẩm Băng nhanh nhạy nhận ra ánh mắt sắc bén trên màn ảnh của đối phương, thái độ thành khẩn sám hối nói, "Mấy trăm đồng cũng rất đắt, đủ mua một thỏi son giá rẻ rồi, tháng sau chị mua ít son lại, coi như chuộc lỗi."
Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười, chưa kịp cười thì khẩn trương nói: "Lục lão sư, em không phải là không cho chị đến gặp em, em.."
Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng cắt ngang lời cô: "Suỵt, chị đều biết."
Hạ Dĩ Đồng mím môi.
Lục Ẩm Băng nhìn cô, cong cong khoé môi, nói: "Gặp mặt lần trước, chuyện gì chị cũng đều nhớ rõ, lần sau gặp mặt phải bù lại, gấp đôi, hơn nữa còn phải có lãi, phải trả gấp ba cho chị."
Hạ Dĩ Đồng nhìn nụ cười của cô, không hiểu sao sau lưng cảm thấy lành lạnh, kích thích đến thắt lưng cô mỏi nhừ.
Tiết Dao trả lời một đống, Lục Ẩm Băng lười thuật lại, để Hạ Dĩ Đồng kết bạn với cô ấy, dù sao thì sau này cũng phải làm, không bằng đem lịch trình sớm, cho cô quen với phương thức dẫn dắt người của Tiết Dao.
Lúc tắt video, Lục Ẩm Băng lại dặn dò: "Nhớ giữ khoảng cách với Sầm Khê."
Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn đáp ứng, cũng tỏ vẻ cho dù Lục Ẩm Băng không nói, cô cũng sẽ làm vậy.
Lục Ẩm Băng tâm tình tốt lên, thưởng cho cô một nụ hôn gió.
Trò chuyện xong đã là 10g30 tối, Hạ Dĩ Đồng nằm trong chăn, nghe Tiết Dao kể cho cô nghe kỹ xảo, truyền thụ kinh nghiệm cho cô, sau đó lại tổng hợp thêm kinh nghiệm của Tô Hàn truyền thụ cho cô trước khi lên chương trình, còn có một số trải nghiệm cá nhân của đồng nghiệp, hiểu rõ, cảm thấy bản thân đã nắm giữ bảy tám phần, mới khóa màn hình điện thoại di động, mở chế độ máy bay, ngủ.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, vùng sông nước Giang Nam cổ kính vào đầu mùa xuân, dương liễu bên dòng suối đâm chồi mới, trên mặt nước gợn từng đợt sóng.
Các nữ minh tinh ăn mặc xinh đẹp trong sảnh khách sạn cũng vui vẻ hòa thuận với nhau.

Nơi nào có người chính là giang hồ, nơi lại có nữ nhân lại là tanh phong huyết vũ, chính là cuộc chiến chính tà hỗn chiến giang hồ.

Mười nữ diễn viên xếp hàng trước máy quay, vị trí đứng là dựa vào vị trí tới và tuổi tác, Hạ Dĩ Đồng đứng ở vị trí thứ hai bên tay trái, cười hữu lễ với nhau, tuổi còn nhỏ, bắt tay từng người với nhau, tỏ vẻ kính ngưỡng, bên kia thì tuổi tác lớn hơn một chút, nở nụ cười ôn hoà với tiểu bối.
Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng danh tiếng thì khác, phỏng chừng thù lao đóng phim cũng đứng trong top 3,4.

Cùng cô xấu hổ còn có một vị tiểu hoa khác, dù sao khiêm tốn một chút cũng không sao, dứt khoát bắt tay từ đầu đến cuối.

Mười nữ diễn viên cứ thế chào hỏi lẫn nhau, tổ chương trình vì tiến độ ghi hình, không thể không cắt những cảnh các cô gặp mặt, xây dựng tình bạn chị em với nhau.

Đạo diễn nháy mắt, MC kỳ cựu của Vệ truyền hình XX lên tiếng: "Chào các vị khách quý cùng với khán giả đang xem trước TV, chào mừng đến với chương trình truyền hình thực tế ngoài trời 《Sao Thuỷ Đụng Trái Đất 》, cái gọi là Sao Thuỷ, ý chỉ những vị khách đặc biệt của chúng tôi, xinh đẹp tựa như hoa như ngọc, tựa như nữ thần vậy."
Hạ Dĩ Đồng đứng yên, tai vẫn cứ nghe MC nói, nhưng đầu óc thì đang đánh giá sơ lược xung quanh.

Trong chín người này, có sáu người cô không biết, chỉ biết ở trên TV.

Lý Giác thì hôm qua cô mới gặp mặt, không rõ tâm tư sâu cạn, Đỗ Nhược Hàm với cô có một mối quan hệ khó nói, Sầm Khê là tiểu mê muội cô cần giữ khoảng cách.

Em gái 17 tuổi kia, xuất thân là một ngôi sao nhí, thoạt nhìn còn rất đơn thuần.

Về phần những người khác, tuổi tác lớn hơn cô một chút, nhưng độ hot thì không bằng, phỏng chừng là đang ngấm ngầm hận cô nghiến răng nghiến lợi.

Trong những người này, có một người Tô Hàn đã nói với cô, công ty người này có một đội ngũ anti-fan, chuyên đi bôi đen cô; còn có một tiểu hoa năm nay 24 tuổi, dựa vào những bộ phim điện ảnh nóng, từng lọt vào danh sách đề cử của một liên hoan phim hạng A ở nước ngoài, nhân duyên rất tốt, bộ phim truyền hình đầu tiên từ khi ra mắt đến nay đã được phát sóng cũng rất hot, ratings cũng bùng nổ, so với cô rất muốn ganh đua.

Bởi vì năm nay bộ phim truyền hình 《 bích lạc 》của cô cũng được công chiếu, lại bị những tài khoản blogger thêm muối thêm mắm, khiến cho fans của hai người cứ thế cấu xé nhau, thề không đội trời chung.
Không phân tích thì tốt, vừa phân tích cô nhất thời cảm thấy chương trình gameshow quả là một mảnh hắc ám.
Người dẫn chương trình mở đầu, nói: "Được rồi, cuộc phiêu lưu của chúng ta bắt đầu."
Hạ Dĩ Đồng hoàn hồn.
Ngoài cửa liền đầy một đám người mặc đồ đen, cho dù có chuẩn bị tâm lý, Hạ Dĩ Đồng vẫn hoảng sợ, đám người mặc đồ đen đó đem mảnh vải bịt mắt lại mười nữ minh tinh, thay phiên nhau "áp giải" đi ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng luôn cảm thấy người dẫn chương trình quên mất một điều gì đó, sau đó liền nhớ ra, chính là quy tắc trò chơi còn chưa nói!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK