"Hạ, lão sư." Sầm Khê nói, "Em có thể, hỏi chị chút chuyện, được không?"
"Được, em hỏi đi."
Sầm Khê nói: "Không có gì..."
Hạ Dĩ Đồng: "..." Không có gì, em đùa chị đấy à?
Sầm Khê: "Là, chuyện, diễn xuất."
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm miệng nàng, nghĩ thầm: Đến bao giờ con người này mới có thể nói một mạch xong chuyện đây.
Chuyện Sầm Khê nói với cô là nắm bắt nhân vật, vai diễn này khác với vai diễn Đinh Bạch Chỉ trước đây của nàng, Đinh Bạch Chỉ là nữ hiệp trầm tĩnh ít nói, nhưng ngoại hình của nàng lại tương tự, cái này có phần giống Vương Ngữ Yên trong Thiên long bát bộ, là một tiểu thư khuê các dịu dàng, nàng lại quá "cứng ngắc", luôn cảm giác mình làm không tốt.
Mà lúc nói chuyện riêng với Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm cũng nói qua với Hạ Dĩ Đồng, lúc trước diễn thử chọn vai Sầm Khê cũng ổn, lúc khởi quay cũng ổn, tính cách khiêm tốn chịu khó học hỏi, là một diễn viên tốt, nhưng hiện tại không phát huy được, không có được sự tiến bộ mà ông mong muốn.
Bản thân Sầm Khê cũng nhận ra bế tắc của mình, mấy ngày nay vô cùng buồn bã, muốn đến hỏi Hạ Dĩ Đồng, nhưng Hạ Dĩ Đồng lúc nào cũng hí hoáy giúp ekip dựng phim ở phim trường, với lại không muốn gây phiền phức cho cô, hiện tại thế mà lấy hết dũng khí để đến hỏi cô.
Nhưng sao lại có người đến hỏi mình diễn kiểu gì?! Hạ Dĩ Đồng nghe xong vấn đề của nàng, ban đầu có chút hư vinh cuồng hỉ, thế nào mà mình đã thành Đại ngưu rồi? Sau đó lại chột dạ, bản thân cô cũng đang cần bổ túc thì sao có thể dạy thêm cho người ta bây giờ?
Sầm Khê thật đánh giá cao thần tượng của mình rồi.
Hạ Dĩ Đồng không dám nói gì thêm, nhưng tại phim trường này, bất kỳ diễn viên nào cũng xuất thân từ phim truyền hình, Sầm Khê vội vàng nói trước khi cô kịp từ chối: "Em đã hỏi, hỏi những, người khác, nhưng mà chị, đóng cùng em, nhiều, cảnh diễn tương đối, muốn hỏi, hỏi chị phương, pháp."
Thì ra là như vậy, nghĩ như vậy gánh nặng trong lòng Hạ Dĩ Đồng cũng nhỏ hơn nhiều, thì ra là cô chỉ cần thêm một viên gạch vào bức tường ý kiến người khác đã xây, kinh nghiệm nông cạn có sai cũng không gây đình trệ.
Hạ Dĩ Đồng: "Chị không biết phải nói sao, nhưng trước kia chị cũng từng đóng một vai tương tự, nói với em về cảm nhận khi đó của chị đi, chính là đừng dùng quá nhiều biểu cảm bên ngoài để bộc lộ tính cách nhân vật của em, bởi vì đây là một tiểu thư khuê các dịu dàng điềm tĩnh, bản tính đạm nhạt, cho dù là một biểu cảm thoáng qua cũng có thể bộc lộ ra vẻ xốc nổi, đây không phải diễn hài kịch, đúng vậy. Quan trọng nhất hay là thay vào đó..."
Sầm Khê ghi xuống quyển sổ nhỏ và cố gắng nhớ kỹ, thế mà nàng cũng có một quyển sổ nhỏ như này, nhưng mà nàng mặc áo lông, kiểu dáng sổ khác, bút cũng khác.
Hạ Dĩ Đồng tổng kết lại: "Chị nghĩ em nên xem nhân vật 《XXX》do Lục Ẩm... ảnh hậu thủ vai, trong nhu có cương, hơn nữa diễn xuất cũng rất hấp dẫn."
Đuôi lông mày Sầm Khê khẽ động, tiếp tục viết, cúi đầu thuận miệng hỏi: "Hạ lão sư rất hay xem Lục ảnh hậu diễn sao?"
"Đúng vậy, thường xuyên xem. À, nhưng không chỉ xem mỗi mình chị ấy, còn xem những diễn viên gạo cội khác nữa." Khi nhắc đến Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng có phần kích động, nhưng giữa chừng cũng biết nên khiêm tốn chút. Toàn bộ sức chú ý đều dồn về người đó, chú ý tới mức cô chẳng nhận ra khi hỏi câu này Sầm Khê không nói lắp.
Sầm Khê: "Em quay về, sẽ xem."
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm."
Sầm Khê cất sổ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Sầm Khê: "Em, có thể hỏi, về, chuyện riêng, của chị, được không? Chúng ta, là bạn bè mà?"
Hạ Dĩ Đồng: "Phải, em cứ hỏi đi, nếu được thì chị sẽ trả lời."
Sầm Khê hỏi: "Vậy, em, em muốn hỏi, à. Quan hệ giữa, chị, và Lục ảnh, hậu, rất tốt sao?"
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, nghiêm túc nói: "Tỷ muội tình thâm."
Kể từ lần trước khi nói về loại chuyện này, Hạ Dĩ Đồng có một cảm giác khó hiểu đối với từ này.
Sầm Khê cúi đầu nhìn chân mình, nhỏ giọng: "Không phải vậy, vậy là loại quan hệ, à?"
Hạ Dĩ Đồng cười, rất hòa nhã, hòa nhã đến ẩn giấu sát ý: "Loại nào?"
"Đúng là," Sầm Khê nói, "Một đôi, loại quan hệ đó."
Hạ Dĩ Đồng tiếp tục cười: "Một đôi hảo tỷ muội a, có vấn đề gì không?"
Sầm Khê khẽ giật mình, điên cuồng lắc đầu: "Không có, không có."
Hạ Dĩ Đồng cảm giác được sắc mặt của mình đang dần trùng xuống, nghe xong câu hỏi của Sầm Khê: "Em nghe ai nói chuyện này?"
Sầm Khê lắc đầu như cái trống lúc lắc: "Không nghe ai, nói, cả, là, em, đoán."
Môi Hạ Dĩ Đồng mấp máy, không nói nữa, bước đi.
Nghe những lời của Sầm Khê, trong lòng cô dựng lên một trận sóng không nhỏ, nàng đoán sao? Sao mà đoán được, là mình chẳng may để lộ sơ hở sao? Lúc nào nhỉ? Rõ ràng cô đã rất cẩn thận rồi mà? Rất ít khi gặp mặt Lục Ẩm Băng, cho dù chủ yếu là nguyên nhân khách quan khiến cô phải đến nơi khác.
"Hey!"
Trên vai truyền đến một lực, Hạ Dĩ Đồng bị dọa một cái giật mình, phản xạ đánh trở lại một cái, rất chuẩn và mạnh, nếu sư phụ cô có ở đây chắc chắn sẽ nghiêm trọng khen cô một tiếng "Tốt"! Trước khi cánh tay giơ đến, cô nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lai Ảnh.
Hạ Dĩ Đồng: "!!!"
Học nghệ chưa thạo, không kịp thu hồi lực, đánh Lai Ảnh lùi về sau một bước.
Lai Ảnh che ngực ho khan hai câu, ngồi bên cạnh cô, "Em... Khụ khụ khu... Mưu sát chị gái thân à?"
"..." Vừa mới "Tỷ muội tình thâm" xong nên giờ Hạ Dĩ Đồng cảm thấy từ "chị gái thân" này không hợp cho lắm.
Lai Ảnh: "Mà sao? Em đang ngồi thiền tu luyện à mà chị gọi em một tiếng em liền đánh chị vậy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Gọi thì gọi thôi, sao chị còn vỗ vai em?"
Lai Ảnh giận không chỗ ph.át tiết: "Vỗ vai em thì sao? Chị không được vỗ à? Chị và em quen nhau bao nhiêu năm, Lục Ẩm Băng và em quen nhau bao nhiêu năm, em lại không ----- Ớ...Ớ...Ớ...Ớ...!"
Trước lạ sau quen, Hạ Dĩ Đồng ra tay một lần nữa bịt miệng Lai Ảnh lại.
Lai Ảnh: "Ớ...Ớ...Ớ...!" (Thả chị ra)
Hạ Dĩ Đồng ghé bên tai cô: "Đừng nhắc tới Lục Ẩm Băng."
Lai Ảnh nhìn cô: "Ớ...Ớ...Ớ..." (Chị biết rồi)
Hạ Dĩ Đồng buông cô ra, Lai Ảnh xoa xoa hai bên má mình, thấp giọng: "Cậu ấy là sếp em mà? Nhắc một câu có sao đâu, em không cần nhạy cảm như vậy, ngược lại em như vậy làm người ta cảm thấy em giống như có cái gì đó."
"Nếu như vậy còn có người cảm thấy kỳ lạ à?"
"Hả?"
Hạ Dĩ Đồng kể lại những gì Sầm Khê vừa nói với cô, Lai Ảnh cũng khó hiểu như cô: "Không phải chứ, không kể hai người các em gần như không ra ngoài, nếu có ra ngoài cũng che kín như bưng, chuyện gì cũng thần thần bí bí, em ấy cũng không phải cẩu tử, sao khứu giác còn nhạy bén hơn cả đám cẩu tử hàng real kia được?"
"Em cũng nghĩ vậy."
"Hay là..." Lai Ảnh bỗng nghĩ đến một khả năng, "Nghe được từ miệng ai đó?"
"..." Hạ Dĩ Đồng nói, "Trong đầu em hiện lên một cái tên."
"Ai?"
Hạ Dĩ Đồng chậm rãi híp mắt: "Tối nay về em gọi điện xác nhận một chút."
Tần Mộ thấy mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga, cô tự thấy mình phẩm chất đạo đức tốt, tận tình làm người, tận tụy làm việc, nếu nói cô đi kể lể chuyện hệ trọng như này với người ngoài, chắc cô tự phỉ nhổ mình tới chết.
[Đậu Nga: Một nhân vật trong phim, sau này gắn liền với hình ảnh của oan ức và bất công. Nàng chết trong sự bất lực với xã hội và quyền lực. Trước khi bị xử trảm nàng đã thề ba lần rằng mình vô tội. Ba năm sau khi nàng chết, ca nàng mới có thể tới minh oan cho nàng.]
Hạ Dĩ Đồng dỗ tới dỗ lui, Tần Mộ mới hừ hừ nói mình không giận nữa rồi cúp điện thoại.
Không phải Tần Mộ, vậy là ai đây?
Cô yên lặng làm phép loại trừ những người biết nội tình, đếm trên đầu ngón tay, không đúng, nếu tính cả nhóm họ hàng bên ngoại của Lục Ẩm Băng thì phải đếm cả trên đầu ngón chân. Nhưng cô cảm thấy khả năng thông tin bị lan truyền từ nhóm người này rất thấp, còn Thương Ấu Tuyền và Kiều tổng, kể ra hai người này cũng không thích tán dóc rồi kể chuyện cho người ngoài nghe, càng không thể gặp gỡ Sầm Khê. Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm? Muốn nghe được thông tin gì từ miệng hai lão hồ ly này e rằng còn khó hơn cạy vỏ sò.
Nếu như vô tình nghe được trong lúc bọn họ nói chuyện thì sao?
Hay là ai nói, ai được nhỉ?
Là cẩu tử? Nếu cẩu tử mà biết có mà đưa tin này tới phòng biên soạn rồi ôm thù lao tiêu cả đời không hết ấy.
Chỉ là không có căn cứ để xác định một ai?
Việc này như một cây gai trong lòng, thỉnh thoảng cây thò gai ra đâm lòng cô vài cái, quấy rối khiến cô hai ngày ăn không ngon ngủ không yên, không phải là cô không muốn qua hỏi Sầm Khê rốt cuộc biết chuyện từ ai, nhưng nếu như vậy thì khác gì chưa đánh đã khai. Không thể không có tâm lý phòng bị, sau sự kiện Đổng Nhã Phi, cô khó có thể tin tưởng một người bạn mới, ngay cả khi người đó có vẻ đáng tin cậy.
Cho tới khi nói chuyện với Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng mới giải tỏa lo lắng trong lòng cô: "Mặc kệ là khả năng nào, nhưng cô ấy là một fan hâm mộ của em, nên có vẻ sẽ không chủ động tiết lộ với giới truyền thông đâu, cho dù có thì bọn họ làm sao xác nhận được lời cô ấy tiết lộ là sự thật? Chúng ta chết không thừa nhận là được rồi, trong giới đều như vậy mà. Nếu chưa ổn thỏa, còn có Tiết Dao, mấy chuyện này đưa chị ấy xử lý là được, em lo lắng cái gì, việc chính của em bây giờ là quay phim kia kìa."
Mặc dù cách giải quyết này hơi thất đức nhưng chị ấy nói rất đúng. Hạ Dĩ Đồng gửi cho Tiết Dao một tin nhắn Wechat, cô cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Lục Ẩm Băng: "Lúc chị không có ở đây, em cứ việc tìm Tiết Dao bàn bạc, không cần ngại."
Hạ Dĩ Đồng: "Không phải em ngại."
Lục Ẩm Băng: "Vậy em sao?"
Hạ Dĩ Đồng yên lặng một lúc rồi nói: "Em quên..."
"Chỉ nhớ mỗi chị thôi chứ gì?" Lục Ẩm Băng tranh thủ trêu chọc mấy câu.
"Vâng, trong đầu nhớ mỗi chị." Hạ Dĩ Đồng không chút do dự.
"Mỗi lần đi ra nơi khác em đều rất thoải mái, hễ gặp chị là em lại cụp lá lại, khiến cho chị phải ra sức tách lá ra." Lục Ẩm Băng chậc một tiếng.
"Cây xấu hổ đều như vậy mà? Chị chạm vào thì nó mới cụp lá lại, chứ chị gọi điện thoại đường xa thì không liên quan nha." Hạ Dĩ Đồng đắc ý giải thích.
"Thật sự không liên quan?" Lục Ẩm Băng nhẹ cười một tiếng, "Hay để chị thử chứng minh cho em xem?"
"..." Cô không trả lời, Hạ Dĩ Đồng thề, cô nghe ra trong lời Lục Ẩm Băng còn ám chỉ một ý tứ khác, cô lắp bắp, "Không, không cần thử."
Lục Ẩm Băng vui vẻ hừ một tiếng, nói: "Giờ mới chối, muộn rồi. Đi tắm đi, đem theo điện thoại, không, cầm theo máy tính bảng đi."
Tắm rửa xong, lúc bước ra chân cô mềm nhũn, Hạ Dĩ Đồng nằm ngửa trên giường, nhìn tin nhắn Wechat Lục Ẩm Băng gửi tới ----- 【Sự thật chứng minh, có thể điều khiển lá cây xấu hổ cụp mở từ xa.】
Hạ Dĩ Đồng kéo chăn kín mặt, lăn lộn trong chăn mấy vòng, trả lời lại ----- 【[Cười]】
Lục Ẩm Băng gửi lại mấy câu nói th.ô tục khiến người ta đỏ mặt tía tai, rồi mới chúc ngủ ngon, đứng dậy khỏi bồn tắm, trần truồ.ng bước ra, cơ thể mảnh mai của cô như phát sáng dưới ánh đèn ấm áp, mặc áo choàng tắm, lại khôi phục dáng vẻ cao lĩnh chi hoa, soi mình trong gương, Lục Ẩm Băng cảm thấy khi ở một mình, cô rất xứng với cụm từ cao lĩnh chi hoa này, lãnh tuấn nhướng mày. Đáng tiếc, không thể chụp ảnh gửi cho Hạ Dĩ Đồng xem cảnh này.
[Cao lĩnh chi hoa: Thứ giá trị nhưng chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào.]
Cô ngồi trước máy tính trong thư phòng viết nhật ký hằng tuần, tất nhiên không phải viết mỗi ngày cô làm cái gì, mà viết tuần này có chuyện gì khiến cô ưng ý, hoặc những cảm hứng diễn xuất mà cô có được từ đây, đôi khi cô sẽ sáng suốt đưa vào cảm nhận của nhân vật, cảm xúc đều được ghi thành chữ, cô có thể sắp xếp chúng thành tài liệu tham khảo cho sau này.
Sau khi viết xong, nhìn thời gian góc dưới bên phải máy tính, đã hơn ba giờ. Nhật ký tuần này mười nghìn chữ, cũng như trước kia, ở đoạn cuối viết thêm vài chữ, đơn giản là "Yêu em" "Nhớ em" "Em thật đẹp" và những từ đặc biệt dành riêng cho Hạ Dĩ Đồng, xong xuôi, cô nhập dòng chữ trong tin nhắn, cài 8 giờ sáng gửi cho Hạ Dĩ Đồng.
Vừa nhanh gọn, lại là một cách bày tỏ tình cảm, Lục Ẩm Băng tự thán phục mình thông minh, khóe môi cong lên. Đứng lên duỗi lưng cho đỡ mỏi, quay về phòng ngủ, một đêm không có tiếng hát, không cần thuốc ngủ, thật dễ chịu, ngủ thẳng một giấc tới 12 giờ trưa.
Tỉnh dậy cầm điện thoại tắt chế độ máy bay, tin nhắn Wechat hiện lên như giếng trào nước, đầu tiên ấn mở Hạ Dĩ Đồng "Chào buổi sáng", còn có Tiết Dao, còn có biên kịch 《Mẹ nuôi》, con số nhỏ toàn màn hình. Có một người nhiều nhất là "17", còn nhiều hơn cả số "10" của biên kịch, dám nhắn tin cho cô nhiều như này chắc chắn không phải có người muốn bàn chuyện quan trọng với cô, thay vào đó hẳn là đứa em gái yêu dấu, Liễu Tranh.
Lục Ẩm Băng kéo lên một lúc lâu, sau khi đọc tin nhắn đầu tiên, cô trở nên phấn chấn và ngồi bật dậy khỏi chăn.
Liễu Tranh ----- 【Lương biểu tỷ và câu chuyện không thể không nói.】
Không hổ danh Cẩm y vệ thứ 480, mới qua ba tuần đã nắm bắt được tình hình, theo Liễu Tranh nói, có một người đang theo đuổi Lương Thư Yểu, họ Lạc, không rõ tên, bình thường đều gọi Tiểu Lạc. Người này học ở Anh, vừa tốt nghiệp năm nay, nghe nói lúc ở trong nước nhất kiến chung tình với Lương Thư Yểu, sau đó điên cuồng theo đuổi, quấn lấy Lương Thư Yểu. Tục ngữ nói gái tốt sợ phiền chồng, mỗi lần Lương Thư Yểu nhìn thấy nàng đều tìm cách tránh mặt, may mắn là đối phương vẫn còn bận việc học nên không có bám như đỉa đói.
Đã làm ra những chuyện gì rồi? Lục Ẩm Băng không khỏi chậc lưỡi hai tiếng, cứ tưởng rằng kiểu tình tiết c.ởi đồ chui lên giường dùng nhan sắc dụ dỗ đối phương chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, không ngờ đời thực cũng có, vả lại không chỉ có một lần, bị Lương Thư Yểu bế cả người ném ra ngoài cửa, lại sợ nàng xảy ra chuyện gì bất trắc nên lại lặng lẽ đi theo phía sau, chính là kiểu người cứng miệng mềm lòng, cô gái kia xem ra chưa đến mức hết hy vọng. Lục Ẩm Băng đoán chuyện này chắc do Lương Thư Yểu chẳng may nói lộ ra, Liễu Tranh lại thêm mắm dặm muối tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nên cô gái kia tốt nghiệp xong cũng không về nước, chạy theo Lương Thư Yểu, cái gì mà không từ mọi thủ đoạn nào là giả bệnh nào là khóc lóc rồi lại dùng khổ nhục kế, không biết làm ra những loại nào rồi, dù sao Lương Thư Yểu bị quấn lấy, ở nước ngoài gặp đủ thứ rắc rối, khổ không tả nổi.
Cuối cùng Liễu Tranh chốt một câu: 【Em thấy nghe giọng cũng không đến nỗi gọi là khổ không tả nổi, em thấy thú vị rồi đây, để tháng sau em sẽ đích thân qua đó xem sao.】
Nghe Liễu Tranh báo cáo xong, Lục Ẩm Băng quyết định sẽ lựa thời gian thích hợp để hỏi chuyện cô một chút, tuy nói mối quan hệ hiện tại của hai người có phần xấu hổ, nhưng chuyện như này vẫn nên xác nhận ý Lương Thư Yểu thì hơn, đợi sau khi Liễu Tranh ra nước ngoài đi.
Cô rửa qua mặt, vừa đi ra gara để xe vừa nhìn ngắm trời xanh.
Chỉ còn một tháng trải nghiệm cuộc sống ở bệnh viện tâm thần, bắt đầu đếm ngược số ngày cô mới thấy thời gian thật ngắn ngủi, mặt trời bên ngoài cửa sổ dần lặn, vô thức đánh số đầu tiên.
Bé gái giường số hai có thiên phú vẽ tranh, hay là khi Thượng đế đóng một cánh cửa của nàng, đồng thời sẽ mở ra một cánh cửa khác, nàng có thể mượn bút để vẽ ra thế giới trong tưởng tượng của riêng nàng, bác sĩ có thể nhìn tranh nàng vẽ để tư vấn tâm lý phù hợp. Những lúc vẽ tranh đều là Lục Ẩm Băng chỉ nàng, ánh mắt liếc qua giường số ba, giường số ba thỉnh thoảng sẽ nhìn sang hai người bên này, nghĩ nàng từng có hành động tự tử, Lục Ẩm Băng không dám đưa cây bút này cho nàng, ai biết đâu nó sẽ trở thành hung khí, rồi ban đêm nhân lúc nàng thanh tỉnh đầu óc lại lựa chọn tự tử nữa thì sao?
Có một lần, Lục Ẩm Băng thử hỏi một câu: "Cô có muốn vẽ tranh không?"
Đáp lại cô là một trận tiếng hét chói tai, những bệnh nhân khác trong bệnh viện đều bị kinh sợ, cô đưa tay che tai bé gái lại, bé gái lại gạt tay cô ra, lại nở một nụ cười lạnh đã lâu mới thấy, Lục Ẩm Băng không dám chủ động tìm nàng nói chuyện nữa.
Thật không có cách nào để giao tiếp.
Bởi vì sắp xuất viện nên cô tương đối lo lắng cho tình trạng mấy người này, bác sĩ lắc đầu, nói giường số ba rất ngoan cố, không chịu giao tiếp với người ngoài, khả năng bệnh tình tiến triển tốt là rất thấp, nói không chừng cả đời này nàng chỉ ở trong bệnh viện. Tình trạng của bé gái là ổn nhất, tuổi còn nhỏ, trong nửa năm dùng vật lý trị liệu kết hợp với tâm lý trị liệu, khả năng cao là sẽ khỏi hẳn. Bệnh nhân ảo tưởng mình là cây nấm liên tục tái phát bệnh, bác sĩ nói cần quan sát thêm.
"Bà lão giường số năm kia, được đưa đi rồi." Lục Ẩm Băng vẫn nhớ dáng vẻ ngày hôm đó của bà.
Bác sĩ thở dài: "Qua đời rồi."
"Là..." Lục Ẩm Băng dùng ánh mắt thể hiện ý hỏi thăm.
"Thọ tận, qua đời vì tuổi cao." Bác sĩ nói, "Người nhà đón bà về, cũng đã hạ táng."
Lục Ẩm Băng thở dài: "Đó có phải là một đám tang vui vẻ không?"
Bác sĩ nói: "Có thể coi là như vậy."
Lục Ẩm Băng ra khỏi phòng bác sĩ, trở về phòng nói lời tạm biệt với bé gái, cô hỏi y tá có thể cho bé giấy bút không, y tá đồng ý, thế là bé gái dành một ngày để vẽ hình cô đội một chiếc vương miện, thân mặc trường bào màu đen, tay cầm trường kiếm, Lục Ẩm Băng mở to mắt, nhìn bức vẽ mà chấn kinh không nói lên lời.
Bé gái ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, có má lúm nho nhỏ, ánh mắt lấp lánh, bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô, mềm mại như đường. Nàng nói với một giọng nhỏ nhẹ: "Em từng gặp chị, em rất thích chị."
Lục Ẩm Băng yên lặng, cô không ngờ ở khu bệnh này, người đầu tiên nhận ra thân phận thật của cô lại là cô bé này.
Đầu tháng tư, Lục Ẩm Băng lái xe rời khỏi nơi này, cũng không ngoảnh đầu lại.