Nếu hỏi Lục Ẩm Băng, lần đầu tiên cảm giác xem AV như thế nào, cô nhất định sẽ đặc biệt thản nhiên, dùng giọng điệu nghiêm túc như nghiên cứu, tìm tòi vũ trụ, nói hai ba điều về thuộc tính xã hội, giá trị thương mại,..., hơn nữa còn đưa ra lời tuyên bố cuối cùng: Tôi cảm thấy nó không có gì đáng xem.
Nếu hỏi Lục Ẩm Băng, lần đầu tiên nhìn LV là cảm giác gì, ánh đèn chiếu xuống, Lục Ẩm Băng ngồi ở giữa sofa, cúi đầu suy tư, biểu tình phức tạp, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi phun ra mấy từ: khó để diễn tả.
WeChat của người kia đưa cho cô một link và mật khẩu, ngay sau đó liền thu về 200 nhân dân tệ ——【 ha ha ha, chuyên môn của tôi không phải cái này, để cho lão sư mà biết tôi thu phí ngài, chắc tai tôi phải nghe lãi nhãi cả ngày, của ngài đây, hảo hảo xem, không đủ thì lại tìm tôi.
Âu Mỹ, Hàn, Nhật Bản, Đại Lục, HongKong, đều có đủ.】
Lục Ẩm Băng ——【 Cảm ơn a.
】
Kẻ thần bí ——【 khách khí cái gì! Đều là chị em cả, đừng có nhắc tới tiền, nghĩ tới là thấy không đứng đắn.
】
Người ở phía bên kia màn hình, Lục Ẩm Băng cảm giác là một người Bắc Kinh, ngẫm thấy có điểm có thú vị, nhưng không tò mò nhiều, liền nhắn lại ——【 Được, có việc gì thì tôi sẽ hỏi.
】
Kẻ thần bí ——【 Vợ của tôi đang gọi cho tôi a, tôi phải đi bây giờ, tính khí của cô ấy thất thường lắm.
】
Lục Ẩm Băng vui vẻ ——【 Được.
】
Người này ắt hẳn cũng là người đồng đạo.
Nghĩ tới thì, trong tay có một đống tài liệu như vậy, hẳn là cũng không thẳng đâu.
Lục Ẩm Băng nhớ mật mã, ấn vào đường link kia, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo lại: Khi nào mà cô tự cho mình là cong vậy? Không một chút phòng bị, băn khoăn nào, cô cứ như vậy cong?
Như vậy không có gì là không tốt cả, Lục Ẩm Băng mỉm cười, đem 10 bộ phim có cốt truyện LV, độ phân giải cao download xuống, mở hẳn cả lưu lượng truy cập để tải.
Cô đem điện thoại di động nối với cáp sạc, đeo tai nghe, hai chân cuộn lại, ngồi vào sofa, mặt đối về hướng cửa phòng, theo bộ đầu tiên ấn vào, một cánh cửa mới mở ra cho cô, trong cánh cửa ấy ẩn chứa cả một chân trời mới.
Tiểu Tây sau khi bị đuổi ra khỏi phòng thì đi tìm Phương Hồi.
Phương Hồi không ở trong phòng, gọi điện thoại thì không ai trả lời, hai mươi phút sau mới nhắn tin, nói là đang ở phòng tập thể dục của khách sạn.
Tiểu Tây nhàn rỗi không có việc gì làm, Lục Ẩm Băng thì không cho cô đi theo, vì thế đi xuống tìm Phương Hồi, cô ấy đang mặc áo thun ngắn, nằm trên ghế đẩy tạ, mỗi lần dùng sức lên cơ tay, thoạt nhìn rất hăng hái.
Tiểu Tây ngồi xổm bên cạnh xem, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Phương Hồi làm xong một đợt, đặt lại tạ lên kệ, ngồi dậy, đường cong cơ bắp liền không rõ ràng nhìn thấy, trông cô như là một nữ nhân lịch sự, trang nhã.
Tiểu Tây vỗ tay: "Em thật là lợi hại a."
Người tay chân không tập luyện nhiều như Tiểu Tây, hâm mộ nhất là người kiên trì rèn luyện cơ bắp, Phương Hồi thẹn thùng mà cười một chút, cùng cô trở về khách sạn.
Khách sạn lưu trú nhiều người nhưng tỷ lệ người đến phòng tập thể dục không nhiều, bây giờ là buổi chiều, cũng không ít người.
Phương Hồi: "Chỉ là tùy tiện luyện tập, vốn dĩ Hạ lão sư cũng xuống, nhưng trời còn sớm, sợ bị người khác thấy, liền trốn ở trong phòng dành tâm trí để nghiên cứu kịch bản."
Tiểu Tây: "Vì sao em luôn nói chuyện với chị thì luôn chủ động nhắc tới Hạ lão sư? Chị lại không hỏi cái này."
Phương Hồi: "A?" Không nói Hạ Dĩ Đồng thì còn có thể nói cái gì.
Tiểu Tây: "Chọc em thôi, Lục lão sư đuổi chị ra khỏi phòng, chị không có chỗ để đi."
Phương Hồi tìm được cơ hội, đáp lời: "Em cũng không hỏi chị a, chị cũng luôn nói tới Lục lão sư mà."
Tiểu Tây: "Là bệnh nghề nghiệp trợ lý."
Phương Hồi: "Em đây cũng vậy."
Tiểu Tây: "Chị là rất thích Hạ lão sư, thật không dám giấu giếm, cô ấy là idol của chị."
Phương Hồi khó xử nói: "Chị Tiểu Tây, em trước đây có nói với chị, những chuyện khác đều thuộc về phạm vi bảo mật, muốn đàm tiếu chuyện công ty, chẳng những em còn bị mất việc mà còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
Tiểu Tây: "....."
Phương Hồi khom lưng lấy chai nước, khăn lông thì quấn lên cổ: "Thời gian không còn sớm, em phải lên rồi, lỡ như Hạ lão sư có việc tìm em."
Tiểu Tây xách túi lên, nói: "Chị với em cùng nhau đi."
Phương Hồi so với cô cao hơn 6cm, đi nhanh hơn phía trước một chút, Tiểu Tây bước chạy theo mới đuổi kịp, cùng nhau tiến vào thang máy, rồi từ cửa thang máy tách ra.
Phương Hồi đi trước, Tiểu Tây nhìn bóng lưng của cô, lại lần nữa xác định cô ấy ắt hẳn không thích mình là thật.
Người này sao lại thất thường thế chứ, chốc lát thì cùng mình tán gẫu đến trời Nam biển Bắc, chốc lát thì mặt lạnh đối diện, thật sự tâm tư của nữ nhân như mò kim đáy biển mà.
Cô nào có biết Phương Hồi bởi vì không xem trọng quan hệ giữa Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng, nên ghét ai thì ghét cả tông chi họ hàng, ngay cả Tiểu Tây cũng nhìn với sắc mặt không tốt.
Tiểu Tây bất đắc dĩ vừa buồn cười mà lắc đầu, lẳng lặng mà nhìn thang máy phía bên phải, con số đang chỉ về tầng 5, cô còn chưa kịp ra thang máy, thì một bóng người liền cúi đầu vội vã mà tiến vào, người nọ so với cô cao hơn cả gần một cái đầu, trong tay trái nắm chặt tai nghe màu trắng, tay phải dùng khăn giấy che mũi lại, còn có một chút thở gấp, có chút dồn dập, giống như phía sau có thứ gì dơ bẩn đang đuổi cô vậy.
"Tiểu thư ngài có việc gì....!Lục lão sư?!" Tiểu Tây cả kinh nói.
Lục Ẩm Băng thấp đầu, hơi hơi nâng tầm mắt lên, lúc này mới rõ người đứng trong thang máy là ai, trấn định lại một chút: "Xin chào."
Tiểu Tây trố mắt một chút, tiếp một câu: ".....!Xin chào."
Không đúng, xin chào là cái quỷ gì?! Cô không phải là học sinh!
"Lục lão sư...!chị?"
"Em không phải là lên lầu sao? Mau đi ra đi." Lục Ẩm Băng không chút lưu tình nào mà đẩy trợ lý của mình, để cho tầm mắt của mình tránh xa.
"Lục...." Tiểu Tây bị đẩy, lảo đảo một cái, quay đầu lại thì cửa thang máy chậm rãi khép lại, Lục Ẩm Băng dựa vào tường trong thang máy, thở dài một cái, đợi trong chốc lát, thang máy ngừng lại tại chỗ.
Lục Ẩm Băng mới biết sau đó là mình không ấn tầng lầu, thang máy đang đi lên, là phòng của tình nhân.
Cùng lúc đó, Tiểu Tây trở về phòng mình, ngồi trên ghế sofa, phát hiện bên trong thùng rác rất sạch sẽ, rõ ràng là lúc cô uống xong, cô còn ném chai nước vào mà.
Thật kỳ lạ.
Lục Ẩm Băng giúp cô đổ rác sao? Sẽ có nhân viên dọn dẹp mà, cô ấy dọn cái gì?
Tiểu Tây quét mắt một vòng trong phòng, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu hộp khăn giấy đặt trên tủ đầu giường.
Ít khăn giấy hẳn? Làm gì vậy trời?!
Hạ Dĩ Đồng nghe được có người gõ cửa, hỏi câu ai vậy, ngay sau đó di động liền vang lên, là từ Lục Ẩm Băng, bắt máy, nghe được tiếng nói nặng nề từ điện thoại truyền tới: "Là tôi, mở cửa."
Đang ngay cửa, sao lại gọi điện thoại? Nghi hoặc, Hạ Dĩ Đồng vẫn là mặt tươi cười ra mở cửa.
Tính đi tính lại, cô đã ba giờ rồi chưa nhìn thấy Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng cúi đầu đi vào, nhìn bộ dáng có chút uể oải, ỉu xìu, dây tai nghe thì quấn lộn xộn.
"Làm sao vậy Lục lão sư?" Hạ Dĩ Đồng đi đến trước mặt cô, không biết xảy ra chuyện gì, khẩn trương hỏi.
Lục Ẩm Băng từ đầu tới cuối vẫn chưa dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, nhưng so với Hạ Dĩ Đồng cao hơn nửa đầu, Hạ Dĩ Đồng đang đứng trước mặt cô, tình huống thật sự khó mà bảo đảm là không tiếp xúc tầm mắt.
Sợ bị bại lộ bí mật bản thân, Lục Ẩm Băng đi về phía đầu giường, nhặt áo ngủ của mình, chui vào phòng tắm, dùng giọng điệu không khác gì ngày thường nói: "Tôi đi tắm trước."
Hạ Dĩ Đồng đứng ngốc ngay tại chỗ.
Một phút sau, một cơn gió lốc thổi ra từ phòng tắm, biến mất theo là chỉ có di động Lục Ẩm Băng đang đặt ở trên giường.
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Lục Ẩm Băng đem áo ngủ cất đi, không vội mà đi tắm rửa, tay chống lên bể rửa mặt, hơi ngẩng đầu lên, mũi tựa hồ còn có chút đỏ, xé một cái khăn giấy, chấm chấm, quả nhiên là vẫn còn máu.
Ngoại trừ khi còn bé ham chơi đánh nhau với người khác chảy máu mũi, thì đây là lần thứ hai, cách nhau hơn hai mươi năm.
Tâm tình Lục đại ảnh hậu phức tạp.
Gương trong phòng tắm cũng nhìn ra sự phức tạp của cô, mũi phải nhất thời tự nhiên chảy ra một vết máu đỏ tươi.
"!!!"Lục Ẩm Băng vội cúi đầu, liền xé bảy tám tờ giấy khăn che lại.
Tốc độ chạy của cô quá nhanh, phát ra tiếng động, Hạ Dĩ Đồng nghe thấy, khẩn trương muốn phá cửa mà vào, nhưng cô cũng không dám, chỉ lo lắng ở bên ngoài hỏi: "Lục lão sư! Chị có cần em giúp gì không?"
Lục Ẩm Băng nói với giọng mũi bị nghẹt: "Không cần! Em đừng tiến vào! Cũng không cho nhìn lén!"
Khoảng năm phút sau, Lục Ẩm Băng kêu lên: "Em ở ngoài chơi đi, tôi ra trễ xíu." Cô mới nhớ tới một chuyện, mới vừa rồi chỉ nghĩ cách trốn Hạ Dĩ Đồng, quên là lúc chảy máu mũi nếu tắm nước nóng sẽ kích thích mao mạch mở ra, đây chỉ sợ là máu mũi ngay cả đêm cũng không ngừng, sau đó lại tung tóe khắp giường.
Cô không cần phải mất mặt như vậy!!!
Nửa giờ sau, Lục Ẩm Băng vẫn cứ che mũi lại, cầm máu, ngồi ở trên bồn cầu ngủ gật.
"Lục lão sư?" Hạ Dĩ Đồng ở ngoài cửa kêu.
Lục Ẩm Băng ngủ gật, không nghe thấy.
Hạ Dĩ Đồng thật sự lo lắng, khẽ cắn môi, duỗi tay mở cửa phòng tắm ra.
Lục Ẩm Băng che mũi lại, ngẩng đầu lên, đối diện với Hạ Dĩ Đồng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo.
"...." Không khí trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Tác giả có lời muốn nói: KingBomb Lục: Thế giới mới quá là kích thích!!
Thạch lựu: Người nào đó chính mình lại thu thập vào não quá nhiều, phim cấm lại....
Phim cấm: Không, tội này ta không gánh.
Lục lão sư của chúng ta thực ngây thơ, mọi người không nên chê cười nàng [nghiêm túc].
Danh Sách Chương: