Giải thưởng đầu tiên là Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, lưng Hạ Dĩ Đồng thẳng tắp, đây là lần đầu tiên cô được đề cử tại hạng mục nhân vật chính của một lễ trao giải lớn tới vậy, giống như Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên, cho dù thoáng qua sân khấu cũng thấy vui vẻ.
Lục Ẩm Băng mỗi năm đều tham gia lễ trao giải lớn như này tới vài lần, có khi được mời là khách quý, có khi được đề cử là giải Nữ diễn viên chính, nhưng giờ thấy Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu căng thẳng như vậy liền bĩu mỗi cẩn thận nhìn theo.
[Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên: đây là một chi tiết trong "Hồng lâu mộng" của Tào Tuyết Cần, ý chỉ người nhà quê lần đầu lên phố, thấy cái gì cũng mới lạ, đẹp đẽ, thấy hiếu kỳ, phấn khởi.]
Đạo diễn Tần thay mặt đoàn làm phim, lên nhận giải thưởng Kịch bản xuất sắc nhất và Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, lúc phát biểu lời cảm ơn, Hạ Dĩ Đồng ngỡ ngàng khi thấy ông ấy vô cùng bình tĩnh, lại còn nhắc tới chồng mình.
Cô hơi cau mày, Lục Ẩm Băng – người luôn dõi theo cô mới lên tiếng giải thích: "Ông ấy mỗi năm đều nhận được một hoặc hai giải thưởng kiểu này, nên cũng chẳng có gì bất ngờ vui vẻ cả."
"Em nhìn xem." Cô bĩu môi, Hạ Dĩ Đồng thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang phía hai người kia, Tần Hàn Lâm đặt cúp Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất vào lồng ngực Chiêm Đàm, khoanh tay lại, mặt không biểu cảm.
Hạ Dĩ Đồng mím môi cười.
Lúc camera lia tới, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thu lại nụ cười, Lục Ẩm Băng thì ngược lại, trước ống kính nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay khi kết thúc trao giải một hạng mục, MC nhìn sang, nói đùa: "Không biết Ẩm Băng nghĩ gì mà lại cười vui vẻ đến vậy."
Lục Ẩm Băng cười và nói: "Tôi thấy có vẻ đạo diễn Tần đang nóng lòng chờ giải Đạo diễn xuất sắc nhất."
Những người quen thuộc trong giới giải trí và cả MC dày dặn kinh nghiệm đều biết rằng Tần Hàn Lâm chỉ muốn giải Đạo diễn xuất sắc nhất, dưới khán đài lập tức cười một tràng.
Đúng lúc, hạng mục tiếp theo là giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Lục Ẩm Băng và MC nói đùa vài câu xong thì cô tiến lên sân khấu công bố giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, người công bố cùng cô là một vị Ảnh đế ngoài 40 tuổi, hai người là người quen cũ, trước lúc công bố kết quả khó tránh khỏi cảnh anh một câu, tôi một câu, đùa qua đùa lại, im lặng chậm trễ kéo dài thời gian, làm gì có chuyện đọc tên giải xong lập tức xướng tên người nhận giải.
Lương ảnh đế: "Lần này Lục Ẩm Băng lọt danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhiều người nói rằng cô như lấy đồ trong túi, nhất định sẽ nhận giải.
Em cảm thấy sao về lời nói này?"
[Lấy đồ trong túi: Đồ vốn dĩ của mình, không cần tranh giành, trước kia của mình, sau này cũng vậy."
Hai người đều cầm micro trên tay, lời nói đương nhiên sẽ truyền đến tai của mọi người ngồi dưới khán đài, Hạ Dĩ Đồng trong lòng căng thẳng, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, cơ mà đây là một dịp trọng đại, cũng chẳng có gì gấp gáp, đều là kịch bản được dựng sẵn từ trước.
Trên sân khấu Lục Ẩm Băng mỉm cười, cũng không trả lời thẳng vấn đề: "Vậy Lương lão sư cảm thấy tôi sẽ nhận giải sao?"
Lương ảnh đế: "..."
Nếu anh nói có thì kiểu gì 4 nữ diễn viên còn lại cũng sẽ xé xác anh, nếu anh nói không, hiện tại Lục Ẩm Băng vẫn đang đứng trên khấu đây.
Lục Ẩm Băng bình tĩnh nói: "Thành tích trước kia cũng chỉ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, không ai có thể yên tâm ngồi trên sổ công lao rồi gặm nhấm sách cũ.
Mỗi năm trong giới giải trí người đến người đi nhiều như vậy, không ai biết ngày nào sóng sau xô sóng trước.
Nếu như không có sóng sau xô tới thì tôi sẽ đứng ở đây, trông chờ, chờ sóng sau đuổi tới; nếu có nhân tài mới luôn nỗ lực đuổi tới, xô xuống sóng trước là tôi đây, thì người đầu tiên chúc mừng cô ấy chính là tôi."
[Ngồi trên sổ công lao gặm sách cũ: Đem về giải thưởng mới dựa vào thành công trong quá khứ, không có điểm gì phát triển mới mẻ, đột phá.]
Câu trả lời đầy khôn khéo này của Lục Ẩm Băng lập tức giành được tràng pháo tay tán thưởng, không ai cho rằng cô kiêu ngạo, bởi vì cô ấy nói có cơ sở, hai ra mắt liền giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Tông, mười ba năm qua cũng đã ẵm tới 5 giải, hầu như năm nào cũng được đề cử, chỉ có duy nhất một năm không được đề cử là bởi năm đó cô trong thời kỳ ở nhà trị liệu bệnh trầm cảm, không tham gia bất cứ bộ phim nào.
Chưa kể cô còn nhận được cả vòng nguyệt quế của giải thưởng Ảnh hậu tại Liên hoan phim quốc tế.
Nếu như một người ưu tú sẽ khiến người ta đố kỵ, nếu như quá đỗi ưu tú, chỉ có thể dõi theo bóng lưng thì sẽ khiến người ta thấy ngưỡng mộ.
Không có ai nhận ra, lúc cô nói câu nói kia, nhìn về chỗ Hạ Dĩ Đồng đang ngồi, ánh mắt Hạ Dĩ Đồng bắt gặp lấy ánh mắt cô trong một giây, rồi lại tách ra.
Lục Ẩm Băng trên sân khấu cười tự nhiên, Hạ Dĩ Đồng ở dưới khán đài tận lực vỗ tay.
Lương ảnh đế phối hợp với Lục Ẩm Băng công bố giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Tần Hàn Lâm được như ý nguyện ẵm giải Đạo diễn xuất sắc nhất, vui vẻ như một đứa trẻ, trên sân khấu không ngớt lời khen Chiêm Đàm, lễ trao giải Kim Tổng không tổ chức trong đại lục, không gian rộng rãi, ông thổi phồng lên tận trời rồi lại xuống, lễ trao giải vì thế cũng tăng thêm nhiệt để.
Cũng nhiều năm rồi, Chiêm Đàm khi còn ở trong giới giải trí cùng ông dựng phim, cũng thừa cơ hội trêu chọc.
Khung cảnh sống động.
Tần Hàn Lâm nhảy một cái xuống dưới sân khấu, ôm cúp không chịu buông, Chiêm Đàm vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chương trình vẫn diễn ra theo đúng tiến độ, càng ngày càng đến gần với hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nam, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trước nay luôn là tâm điểm của lễ trao giải, nếu như đầu lễ trao giải có thể nói không khí có phần nhẹ nhõm thì hiện tại, bầu không khí tại hiện trường lúc này hoàn toàn ngưng đọng.
Mặc dù trên mặt vẫn mang nét cười nhưng hai tay Hạ Dĩ Đồng bất giác nắm chặt, cho dù biết hi vọng rất nhỏ nhưng khi chuyện gần xảy đến, Hạ Dĩ Đồng cũng không thả lỏng được.
Huống hồ, cô không chỉ là vì mình, cô còn là vì Lục Ẩm Băng.
Cuối cùng đã tới thời khắc công bố Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bên ban tổ chức cũng chịu chơi, mời trao giải lại là Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm, một đôi tình lữ đồng tính nổi danh trong giới giải trí đang đứng ở nơi đó, giống như biểu tượng cho một cái gì đó trong cõi u minh.
Trên màn hình lớn chiếu những diễn viên được để cử, đồng thời âm thanh trên màn hình càng khiến bầu không khí căng thẳng hơn: "Người được đề cử cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất: Lâm Siêu Dĩnh --- 《Bóng tối》, Triệu Ly --- 《Dần dần》, Dư Huyền --- 《Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu》, Hạ Dĩ Đồng ---《Phá tuyết》, Lục Ẩm Băng --- 《Phá tuyết》."
Trên màn hình lớn được chia thành năm ô vuông nhỏ, lấp lánh, trong các ô nhỏ là năm thần thái khác nhau của năm ứng viên, Lục Ẩm Băng ở chính giữa, không cười nhưng cũng không tính là mặt không biểu tình, thần sắc mang chút nghiêm túc.
Hạ Dĩ Đồng cũng là lần đầu tiên được đề cử tại đây, có thể thấy nét khẩn trương trên khuôn mặt, ba ứng viên kia cũng giống cô, nhưng họ dùng hết sức để có thể duy trì được nét mỉm cười tự nhiên nhất có thể, đâu ai biết ngón tay họ đã siết chặt tới dạng gì.
Tần Hàn Lâm cầm phong thư vàng trong tay, soi dưới ánh đèn: "Nó thật sự được niêm phong kín, không thể nhìn thấy một chữ gì."
Chiêm Đàm nói: "Cái này nếu như có thể nhìn thấy thì còn gọi gì là niêm phong."
Tần Hàn Lâm: "Nói cũng đúng."
Những người được đề cử gấp đến sắp điên rồi, mặc dù biết đây là giai đoạn tất yếu xuất hiện trong quá trình trao giải, nhưng hai vị này có thể công bố nhanh một chút được không! Cuối cùng thời gian đùa giỡn cũng kết thúc, Tần Hàn Lâm từ từ mở ra phong thư vàng, trong đó không chỉ đơn giản là một cái tên hai ba chữ mà là một chiếc hộp Pandora khiến người ta phát cuồng.
Tần Hàn Lâm "Wow" một tiếng, cười nói: "Kết quả này, thực sự là..."
Ông nói xong thì đưa phong thư vàng tới trước mặt Chiêm Đàm, để anh ấy công bố.
Trái tim trong lồng ngực Hạ Dĩ Đồng sắp rớt ra ngoài rồi, huyết dịch dồn dập, gấp đến độ mạch máu muốn phình to ra gấp mấy lần, toàn thân cô cứng ngắc, tựa lưng vào ghế, cơ thể này dường như không còn là của cô nữa rồi.
Lục Ẩm Băng nắm lấy những ngón tay đang run rẩy của cô.
Hạ Dĩ Đồng vẫn còn run, nhưng đã nhẹ đi nhiều.
Nhìn trên màn hình lớn có thể thấy các ứng viên khác cũng cười không nổi.
Đèn tại hiện trường đột nhiên trở nên mờ ảo, xung quanh im ắng, chỉ có trái tim đập thình thịch, mạch máu căng ra khó chịu, mồ hôi toát thẫm bàn tay, rất nhiều người vểnh cao hai tai mình lên.
Giọng nói đầy nội lực của Chiêm Đàm vang vọng khắp hiện trường.
"Người chiến thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Tông Năm nay là, Lục Ẩm Băng! Xin chúc mừng."
Hạ Dĩ Đồng rụt tay lại, tất cả ánh đèn đếu chiếu đến hàng ghế của cô, nhưng là tập trung vào người đang ngồi cạnh cô, Lục Ẩm Băng.
Tất cả phóng viên và phương tiện truyền thông đều chĩa camera về phía Lục Ẩm Băng, đèn flash liên tục nháy, giống như ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Lục Ẩm Băng thả tay xuống, dẫn theo đường váy dài đứng dậy, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Các diễn viên xung quanh đều tiến tới ôm cô một cái, cô ôm qua đáp lại họ, lịch sự cảm ơn.
Cô liếc mắt, toàn bộ sự chú ý tập trung trên người Hạ Dĩ Đồng đang ngồi cạnh cô, Hạ Dĩ Đồng cơ hồ đã khóc vì vui mừng ngay tại khoảnh khắc đó, nếu như không phải Lục Ẩm Băng hiểu rõ cô thì có lẽ đã nghĩ bởi vì cô không đoạt giải nên mới khóc.
Người khác ôm xong hết rồi mà Hạ Dĩ Đồng vẫn đang ngồi đó khóc, Lục Ẩm Băng không còn cách nào đành phải chủ động kéo cô khỏi chỗ ngồi để ôm lấy cô, Hạ Dĩ Đồng ôm Lục Ẩm Băng thật chặt, nghẹn ngào, không ngừng nói bên tai cô: "Lục Ẩm Băng, em nhìn thấy chị, em nhìn thấy chị rồi."
Cô nỗ lực nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể đứng ở chỗ này, tận mắt chứng kiến sự kiêu hãnh của Lục Ẩm Băng.
Điều này con có ý nghĩa hơn việc cô giành giải thưởng.
Khóc lóc dữ dội thì có làm sao, lần này cứ để cô tùy tiện vậy đi, ngày mai báo chí muốn đưa mấy thông tin nhảm nhí gì cũng được, nói rằng với cô mọi chuyện đều ổn, hạnh phúc là của cô, không ai có thể kiểm soát được.
Lục Ẩm Băng vỗ nhẹ lên vai cô, tâm trạng ổn định ban đầu giờ cũng nhàn nhạt dâng trào, người cô đang ôm là người yêu của cô, người ấy vì cô được nhận giải mà khóc không thành tiếng.
"Tương lai chị cũng sẽ được nhìn thấy em kiêu hãnh như này." Lục Ẩm Băng khẽ thầm thì, "Giờ chị cần lên sân khấu, em lau nước mắt đi kìa."
"Vâng."
Nói thì nói vậy chứ lúc Lục Ẩm Băng lên nhận giải, camera vẫn dõi theo ánh mắt cô, thấy cảnh Hạ Dĩ Đồng vừa khóc vừa lau nước mắt, cũng may là lớp trang điểm không thấm nước nên trông không có đến nỗi thê thảm.
Nhiều người hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Hạ Dĩ Đồng.
MC: "Sân khấu này chắc ngài cũng đã quen rồi.
Xin mời Lục ảnh hậu phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải."
Hạ Dĩ Đồng vội lau nước mắt để tránh che khuất tầm nhìn, chăm chú nhìn màn ảnh lớn.
Đôi môi hơi hé, đôi mắt đỏ hoe, giống y con thỏ khóc ngất lên ngất xuống.
"Cái này..." Lục Ẩm Băng đã chuẩn bị lời phát biểu từ trước, lúc cô nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng cảm xúc đột nhiên dâng trào, cô cầm lấy micro, hướng MC cười nói: "Thật ngại quá, tôi xin phép cười một chút."
Cô lấy tay che mặt, bật cười trên sân khấu.
MC: "..."
Hạ Dĩ Đồng lại khóc.
Nhưng lần này là bị chọc phát khóc..
Danh Sách Chương: