Ở chung, đúng như tên gọi, có nghĩa là ở chung với nhau, chỉ hai từ này thôi mà cũng làm cho người ta rầu rĩ.
Nếu như hai người tam quan tương ứng, có hứng thú tương đồng, thói quen sinh hoạt cũng tương đồng, vậy thì chính là thêu hoa trên gấm, giúp đỡ lẫn nhau, nếu một trong hai người không hòa hợp, thiếu sự hiểu nhau, thì những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể cãi nhau đến độ tan nhà nát cửa.
Trước giờ Lục Ẩm Băng chưa cãi nhau với ai, ngoại trừ dằn mặt truyền thông ra, cô không nghĩ bản thân sẽ cãi nhau với Hạ Dĩ Đồng, nhưng cô cũng không nghĩ mình sẽ hợp với Hạ Dĩ Đồng.
Không tin thì chờ mà coi.
Chung quy lại là do sự nông nổi nhất thời của hôm trước, chắc hẳn lúc đó là não đơ.
Đây là cách nghĩ của Lục Ẩm Băng sau khi Hạ Dĩ Đồng khỏi bệnh và đạo diễn Tần tuyên bố hôm sau bọn họ sẽ chuyển qua phòng mới.
Hạ Dĩ Đồng thì khỏi nói, căng thẳng, hưng phấn, bàng hoàng, đủ loại cảm xúc.
Trước đêm dọn phòng, Hạ Dĩ Đồng giữ lại bộ đồ cho ngày hôm sau, mấy cái khác thì dặn Phương Hồi thu dọn vào hành lý, sau đó ngồi vào bàn viết chữ.
Phương Hồi rất hiếu kỳ muốn hỏi cô ấy đang làm gì.
"Không có gì." Hạ Dĩ Đồng vùi đầu viết tiếp, một lát sau ngẩng đầu lên hỏi, "Phương Hồi, chị ngủ có ngáy không?"
"Không có."
"Có nghiến răng không?"
"Không có."
"Tướng ngủ thì sao?"
"Cũng rất tốt."
"Cũng rất tốt là sao?"
"Thì tối tướng ngủ sao thì sáng dậy vẫn như vậy, cả đêm gần như là không trở mình."
"Ừm."
Phương Hồi từ phía xa nhìn vào tờ giấy đầy chữ trong tay cô ấy: "Chị đang chuẩn bị cho cuộc sống chung sắp tới hả?"
"Đúng đó, chị sợ mình có thói quen xấu sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng suy nghĩ rồi viết thêm một điều vào giấy, sau đó nói, "Hay là em giúp tôi xem xem, còn gì nữa không?"
Phương Hồi nhận lấy tờ giấy, trên đó chia ra mấy loại, ví dụ như "Thói quen ăn uống (Không được ăn đồ trước mặt Lục lão sư)", "Ăn mặc như thế nào"......!bây giờ đang viết đến vụ đi ngủ, Phương Hồi nhìn hết một lượt, nghiêm túc nói: "Có thiệt đó."
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm vào cô ấy, cầm bút lên, căng thẳng nói: "Là gì?"
Phương Hồi thở nhẹ một cái, nói: "Ngủ ngáy."
"Ngủ ngáy......" Hạ Dĩ Đồng vừa đọc lại vừa viết lên giấy, chữ ngáy chưa kịp viết xong thì ngẩng đầu lên, giận dữ nói, "Phương Hồi!"
Trước mặt làm gì còn bóng dáng của Phương Hồi nữa, cô ấy vừa nói xong là chạy mất tiêu rồi, lo chuyên tâm thu dọn hành lý của Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng trừng mắt nhìn, một tay chống cằm, cắn bút suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nháy mắt lại sắp đến 12g, Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn không buồn ngủ xíu nào, càng viết càng hăng, rất có khí thế của việc sau này mỗi ngày sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.
Phương Hồi: "Hạ lão sư."
"Hửm?" Hạ Dĩ Đồng đầu cũng không ngẩng lên, trả lời một tiếng.
"Em cảm thấy chị như vậy là không được, chị có phải là chưa yêu qua ai?"
Hạ Dĩ Đồng ngừng bút: "......"
Trợ lý à, đắng lòng quá đi.
Tay cô vẫn cầm bút, mặt thì quay sang phía Phương Hồi, khéo léo biểu đạt rằng mình hoàn toàn không đố kị chút nào: "Em yêu qua?"
Phương Hồi: "Yêu qua 3 lần."
Hạ Dĩ Đồng: "Ồ."
Phương Hồi: "Đều là người ta theo đuổi em."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Phương Hồi nói: "Cho nên về mặt theo đuổi người khác em cũng có kinh nghiệm, à không, ý em là kinh nghiệm được người khác theo đuổi."
Hạ Dĩ Đồng đặt bút xuống, cùng Phương Hồi ngồi xếp bằng đối diện nhau trên sofa.
Phương Hồi nói: "Theo đuổi người ta, chia làm 3 tình huống.
Loại 1, đối phương có thiện cảm với chị; loại 2, đối phương không có cảm giác gì với chị, tốt xấu gì đều không có hết; loại 3 thì là có ác cảm.
Chị cảm thấy Lục ảnh hậu đối với chị là loại nào?"
"Loại 2, hay là loại 1? Chắc giữa hai loại, lúc lạnh lúc nóng, có lúc chị lại cảm thấy cô ấy ghét chị, chị...chị không biết nữa, em cảm thấy là loại nào?" Hạ Dĩ Đồng rất mơ hồ.
"Loại 1." Người ở ngoài cuộc - Phương Hồi, trả lời rất quyết đoán.
"Vậy hả?" Hạ Dĩ Đồng không tin mấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vì đáp án của Phương Hồi.
"Đừng có nhìn biểu cảm của cô ấy, chị phải nhìn hành động thực tế của cô ấy.
Cô ấy nếu không có thiện cảm với chị thì có đồng ý ở chung phòng với chị không? Địa vị cô ấy lớn mạnh như vậy cho dù là đạo diễn Tần thì cũng không miễn cưỡng được."
"Lỡ như là người ta kính nghiệp thì sao?"
"Vậy thì đã sao, chẳng phải lại là cơ hội cho chị thừa cơ xông vào hả?"
Thừa cơ xông vào......Hạ Dĩ Đồng đọc thầm mấy chữ này trong bụng, lần đầu cảm thấy Phương Hồi quá thẳng thừng, nghĩ lại thì, chuyện cô làm hiện giờ không phải là vậy sao? Trong tình yêu, luôn phải có một người thừa cơ xông vào trước.
Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc gật gật đầu, lấy điện thoại ra thu âm lại: "Em nói đúng lắm, tiếp tục đi."
"Dựa theo quan sát của em trong mấy ngày qua," Phương Hồi nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, nói, "Chị nhìn em làm gì, lúc chị đóng phim em không có việc gì để làm nên giúp chị quan sát Lục ảnh hậu thôi, chị cũng đâu thể nhìn thường xuyên được.
Vô lại vấn đề chính nè, theo em thì không nên dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, thả ra chắc người sẽ chạy mất, cho nên chị phải kiên trì với thái độ thật lòng, nhiệt tình nhưng không làm người ta cảm thấy áp lực.
Bên cạnh cô ấy nhiều trợ lý như vậy, cộng thêm tin đồn trong giới, chắc chắn Lục ảnh hậu xuất thân rất hiển hách, bình thường sống trong nhung lụa, quen được người ta nuông chiều, do đó chị nên nâng niu cô ấy.
Cô ấy lúc lạnh lúc nóng với chị là do chị lúc lạnh lúc nóng với cô ấy trước, nếu còn nóng lạnh thêm vài lần nữa, chắc chắn cô ấy sẽ không đếm xỉa tới chị nữa đâu."
Tin đồn trong giới là nói về gia thế của Lục Ẩm Băng, do bảo mật nghiêm ngặt nên người ta đồn đủ thứ.
Hiện tại, ba đời gia thế là cách nói làm người ta tin nhất, Lục Ẩm Băng trước giờ vẫn luôn né trách vấn đề này.
Đoạn hội thoại này của Phương Hồi làm cho Hạ Dĩ Đồng mới thấy sợ.
Phương Hồi nói: "Câu chuyện của tổng tài bá đạo yêu phải nàng lọ lem chống đối mình chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi, muốn tiếp cận một người thì phải học cách tiếp cận thế giới tinh thần của người đó, chị phải biết được cô ấy thích gì, cố gắng đầu tư vào chuyện này bằng năng lực của mình."
"Cô ấy thích đóng phim."
"Cái này thì ai chả biết, " Phương Hồi trợn mắt, nói, "Em nói là cái khác, là sở thích cá nhân.
Đi hỏi thăm một chút."
Hạ Dĩ Đồng nhạy bén, nhảy lên nói: "Chị biết rồi! Có một người!"
......!
Hành lý của Lục Ẩm Băng bày sao thì y nguyên vậy, cô cảm thấy ngày mai phải xem qua cái giường thì mới quyết định dọn qua hay không, Tần Hàn Lâm mà dám cho cô ở giường tròn, màn ren gì đó, thì cô sẽ xé xác ông ta ngay tại chỗ.
Còn Hạ Dĩ Đồng nữa, hôm nay đóng phim mà mặt mày hớn hở, ai không biết còn tưởng cô ấy trúng vé số độc đắc nữa đó? Chẳng qua chỉ là ở chung thôi? Có cần phải vui mừng đến thế không? Lục Ẩm Băng suy nghĩ: cô ấy là fan của mình, vui mừng cũng là lẽ thường, tiêu rồi, lỗ rồi, tự nhiên dâng mình tận miệng của fan, chả được lợi gì cả.
Tiếp đó Lục Ẩm Băng lại suy nghĩ xem bản thân có thể kiếm được chút gì không, chắc chỉ có một con đường là trêu chọc cái cây xấu hổ đó cho xấu hổ tới chết thì thôi, nghĩ vậy mới thấy công bằng, do đó cô thấy thoải mái dễ chịu hơn đôi chút.
Lục Ẩm Băng gác bỏ chuyện này lại, điện thoại cá nhân reo lên, cô nhìn người gọi đến, vén chăn ra đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thần sắc nghiêm trang hẳn.
"Mẹ......!đúng vậy, con đang đóng phim......!về nhà? Chắc không có thời gian......!phải về trong tuần này sao? Vậy con sẽ xin nghỉ phép......!cũng rất tốt, ăn được ngủ được......!đó chẳng phải là vì đóng phim sao, qua một thời gian rồi thôi à......!chúc ngủ ngon, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, mẹ cúp máy trước đi."
"Phù......" Lục Ẩm Băng thở phào một cái, cất điện thoại, trầm tư suy nghĩ: Có chuyện gì quan trọng mà kêu cô phải về trong tuần này vậy?
Tiểu Tây giơ điện thoại qua đây, khẽ gọi: "Chị gái nhỏ?"
"Chuyện gì?" Lục Ẩm Băng quay đầu qua, điện thoại được giơ ra trước mặt, sau đó nhìn rõ chữ trên màn hình, là wechat của Hạ Dĩ Đồng gửi qua: "Lục lão sư thích gì vậy? Có cái nào nói ra được không?"
Là gửi cho Tiểu Tây, không phải gửi cho cô.
Lục Ẩm Băng nổi hứng trêu đùa, mỉm cười, không thèm nghĩ ngợi, giựt lấy điện thoại từ tay Tiểu Tây, gửi đại tin chat voice qua: "Thích em đó."
Tiểu Tây há hốc mồm, biểu cảm như sắp ngất đi.
Lục Ẩm Băng quăng điện thoại lại cho cô ấy: "Sao? Bộ tôi đáng sợ lắm hả?" Sau đó liền cởi dép, leo lên giường, hoàn toàn không màng gì đến phản ứng của người ở bên kia wechat.
Tiểu Tây kích động tột cùng, quay lưng, vỗ ngực mình hai cái, kiềm nén lại, nhanh chóng lên mạng tách tách tách đăng weibo:
Hạ Trùng Bất Khả Ngữ Băng W: #Băng Lương Nhất Hạ# #Hạ Xoạc Băng# AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, trên đời này sao lại có CP ngọt tới vậy hả trời!!! Thích em đó, thích em đó, thích em đó! Mị cũng thích hai người nữa đó!! Lục lão sư Hạ lão sư hai người mau ở chung với nhau đi AAAAAAAAAA!!! Không gả sao lại thả thính như vậy!!!
Kèm theo hình: Why, mấy bạn nhỏ khác đều có bạn gái hết rồi, khi nào thì mới tới lượt tôi đây.jpg
Hạ Dĩ Đồng nghe theo khuyến cáo của Phương Hồi, gửi wechat choTiểu Tây, Tiểu Tây trả lời bằng tin chat voice 2s, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy kỳ lạ, lúc cô ấy ở chung Lục Ẩm Băng chắc không to gan đến nổi chat voice mới đúng chứ.
Kỳ lạ thật, Hạ Dĩ Đồng chỉnh lớn âm thanh lên, mở loa ngoài, chuẩn bị tiếp tục hỏi ý kiến của Phương Hồi.
"Thích em đó." khi âm thanh vang lên làm hai người cũng ngơ ngác theo.
Giọng nói này hình như có gì đó không đúng?
Nghe thêm lần nữa, là giọng của Lục Ẩm Băng.
"Là Lục......" Phương Hồi nói.
"Chị biết."
Hạ Dĩ Đồng cắt ngang cô, sắc mặt thì lại vô cùng bình tĩnh, nhưng Phương Hồi cảm thấy có gì đó không đúng.
Do đó Phương Hồi mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn Hạ Dĩ Đồng cuộn thành trái banh trên sofa, lăn tới lăn lui không cẩn thận lăn xuống đất, sau đó ôm mặt mình lại còn phát ra tiếng cười kinh dịnhư là nửa vui mừng nửa như khóc lóc.
"Hạ lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng ôm mặt, đôi mắt sáng ngời thoắt ẩn thoắt hiện qua kẽ ngón tay, cực kỳ xấu hổ: "Em về ngủ trước đi, chị......ha......ha......sẽ ổn định lại."
"Được rồi Hạ lão sư." Phương Hồi vội vã đi ra cửa, chưa ra khỏi cửa thì nghe được một tiếng hét đầy hưng phấn.
"AAAAA!"
Phương Hồi rùng mình: "......"
Cảm thấy tình trạng như vậy sau này sẽ thường xuyên xảy ra.
Chỉ một câu nói thôi mà đã vậy rồi, đêm mai sao chịu nổi? Có thật là không bị để lộ ra không?
Danh Sách Chương: