Khi được Tần Hàn Lâm chỉ đạo diễn xuất thì trong lòng Hạ Dĩ Đồng rất căng thẳng.
Nhiều lúc kịch bản sẽ không quay theo thứ tự thời gian, mà theo từng cảnh một, rồi cắt ghép lại với nhau.
"Đây là lần thứ 2 em và Kinh Tú gặp mặt," Tần Hàn Lâm giơ hai ngón tay lên, "Biết đây có nghĩa là gì không? Cô ấy là một hoàng tử không có thế lực nhưng không có nghĩa là một hoàng tử ngu xuẩn.
Cô ấy không có thế lực để tự bảo vệ thân mình, cảm thấy hổ thẹn đối với bá tánh, nhưng điều ấy chỉ được biểu hiện khi cô ấy ở một mình."
Hạ Dĩ Đồng nhìn sang Lục Ẩm Băng bên cạnh, biểu cảm của Lục Ẩm Băng rất thoải mái, kèm theo đó là nụ cười, ngón chân của Hạ Dĩ Đồng co chặt lại trong đôi ủng, cảm thấy mình càng căng thẳng hơn.
"Em được người ta phái đến dò thám Kinh Tú, người đó đã nói sơ cho em biết, cho nên em vẫn ôm thái độ nghi ngờ đối với cô ấy, nhưng đồng thời không được biểu hiện ra, hai em đều là cao thủ diễn xuất.
Em phải làm giống cảnh quay đầu tiên vậy, tuy vẫn chưa quay, phải duy trì sự hiếu kỳ đơn thuần và từ hiếu kỳ gợi đến yêu thích." Tần Hàn Lâm lắc hông, từ từ bước đi, nói, "Em đi từ phía bên kia thủy tạ, dáng đi không được yêu nghiệt quá, dùng cách đi của tiểu thư khuê các, có lúc em cũng phải biểu hiện ra tính cách của mình, ở đây không cần phải che đậy lại.
Bên hồ có tiếng động, em nhìn qua đó, thấy vô số con cá chép đang tranh giành thức ăn mà Kinh Tú rải xuống, trong lòng em nảy sinh mối nghi ngờ, nên bước qua đó.
Trong cả đoạn phim, mối nghi ngờ của em đều trong nội tâm, còn bề ngoài là hiếu kỳ và yêu thích, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu rồi."
Tần Hàn Lâm lui ra, đứng vào trước máy quay, giơ tay chuẩn bị, thư ký trường quay cầm clapboard ra trước ống kính.
"Phá Tuyết màn 4 cảnh 1 lần 1, Action!"
Nước hồ trong suốt, còn có thể thấy được một vài con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước, ung dung tự tại, một tiếng động cực nhỏ vang lên, đàn cá nô nức tranh giành nhau tập trung lại một chỗ.
Từ xa truyền lại một tiếng thở dài cực nhẹ, đến tiếng thở than cũng sợ người khác nghe thấy.
Ống kính đi lên trên, tiến lại gần, một công tử áo gấm lòng bàn tay đang đựng thức ăn cá, ánh mắt mờ mịt.
Ngày mai cô phải xuất phát đến Giang Nam cứu trợ rồi, hôm qua tuy cố tìm cách từ chối trong buổi thượng triều, thật ra trong lòng Kinh Tú vẫn rất muốn đi, cuối cùng cũng có thể làm chút chuyện cho bá tánh rồi.
Chỉ là buổi yến tiệc đêm qua, làm cô rất thất vọng, bá quan văn võ, không ngờ đồng loạt lại bị một vũ nữ tiến cống từ Cô Tang mê hoặc, à không, hiện giờ chắc đã là Trần Phi rồi, đặc biệt là phụ vương, mấy năm gần đây chìm đắm trong mỹ sắc, tuy vẫn miễn cưỡng được tính là cần chính (vẫn còn quan tâm với triều chính), nhưng sức phán đoán lại không như hồi xưa nữa.
Người được tiến cống từ Cô Tang không thể xem thường được, nếu cô làm hoàng đế, sẽ phong làm Mỹ Nhân rồi từ đó không lâm hạnh nữa, sao mà có thể vượt cấp phong làm phi được chứ? Đúng là hồ đồ!
Cô căm phẫn, lại hướng xuống rải một nắm thức ăn cho cá.
Biểu cảm căm phẫn không có ngừng lại lâu trên mặt cô, do cô nghe được tiếng động sột soạt, bước chân người đó cực nhẹ, dẫm trên đất hoàn toàn không có tiếng động gì.
Kinh Tú không có quay đầu qua nhìn, do sức khỏe từ nhỏ không được tốt, không thể nào nhạy bén đến mức nghe được âm thanh mà cô không nên nghe ra được.
Tần Hàn Lâm ở bên ngoài ra hiệu cho Hạ Dĩ Đồng.
Một máy quay khác chuyên phụ trách quay Hạ Dĩ Đồng, tấm phản quang chiếu vào làm cho sắc mặt cô trắng hơn thường ngày một chút, đánh một lớp má hồng nhẹ, tinh thần trông có vẻ tốt hơn, dường là đêm qua được quân ân sủng hạnh vậy.
Trần Khinh miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ, bước lên bậc thang, sau đó dừng bước, quay đầu qua nhìn đàn cá đang giành thức ăn trong hồ, ánh mắt cô thú vị nhìn Kinh Tú đang quay lưng lại ở phía trước.
Kinh Tú cũng vì hoàng thất có tầm nhìn thiển cận của quốc gia mà cảm thấy bi ai sao?
Hai tay nhấc váy lên từ từ tiến vào giữa thủy tạ, khóe miệng cong lên: "Lục điện hạ sao lại ở đây một mình? Cung nữ và tùy tùng đâu?"
Cơ thể Kinh Tú giật mình nhẹ một cái, quay người qua, tay trái giơ lên đặt vào mu bàn tay phải, thân hình gầy yếu hơi khom người xuống: "Trần Phi nương nương." Cô nhớ đến câu điện hạ đầy ám muội trong ngự hoa viên vào đêm qua, không tự tại cúi mắt xuống, lỗ tai hơi đỏ.
Trần Khinh mặc toàn thân màu trắng, môi đỏ răng trắng, đôi mắt long lanh, làm cho người nào nhìn thấy được đều mất tự chủ theo đuổi hình bóng cô ấy.
Lục Ẩm Băng hơi kinh ngạc, vốn còn lo lắng cô ấy không thích hợp vai diễn này, giờ mặc trang phục vào cũng rất ra dáng ra vẻ.
Trần Khinh nhìn lỗ tai đỏ ửng của Kinh Tú, hơi ngẩn người.
Tần Hàn Lâm ở bên ngoài cau mày lại, chuẩn bị hô cut.
Cũng may là Trần Khinh kịp thời thu ánh mắt lại, cô tiếp tục đi về phía trước một bước, trang sức trên tóc cũng lắc lư theo bước chân của cô: "Điện hạ, ngươi thấy ta có xinh đẹp không?"
Cô không dùng thiếp, không dùng bổn cung, mà xưng là ta.
Kinh Tú giật nảy mình, lưng đụng vào lan can, do bị đau nên cau chặt mày lại, không màng đến xoa, nói, liền nhắc nhở, ngữ khí hơi nặng một chút: "Nương nương! Đừng quên người là phi tử của phụ vương ta."
Bước chân của Trần Khinh hơi động một cái, trước khi bước ra thì thu chân lại, không có ai phát giác hết, chỉ có ống kính là quay lại được.
Tần Hàn Lâm có hơi bất ngờ, động tác này không có trong kịch bản, thêm vào lại vừa hay phù hợp với tạo hình của Trần Khinh, và kịch bản sau này nữa, kết hợp lại sẽ càng trôi chảy hơn.
Trần Khinh: "Điện hạ sao lại nói thế, ta tất nhiên biết mình là phi tử của Sở vương.
Nữ nhi thường rất chú trọng dung mạo, đêm qua điện hạ đối xử với ta rất lạnh nhạt, chẳng lẽ là do dung mạo ta xấu xí?"
Trên mặt Kinh Tú toàn là sự áy náy vì đã trách sai đối phương, lúng túng nói: "Thì, thì ra là vậy, nương nương đa nghi rồi, Tú chỉ là......!chỉ là......" cô lén nhìn mặt Trần Khinh một cái, không dám nhìn thẳng mà cúi mắt xuống, hàng mi rậm rạp như một cánh quạt nhỏ.
Trần Khinh cười nói: "Chỉ là cái gì?"
Kinh Tú thẹn thùng nhỏ tiếng nói: "Chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như nương nương, Tú......!xấu...xấu hổ." Cô vừa nói xong câu này là cả mặt đỏ ửng lên, hoàn toàn không giống như là diễn xuất vậy.
Từng cơn gió hiu hiu thổi qua, một thiếu niên thẹn thùng đỏ mặt trong thủy tạ, như phù dung xuất hiện sớm mai trong Thái Dịch Trì.
Người ngoài ống kính nhìn tới ngẩn ngơ.
Trần Khinh cũng ngẩn ngơ luôn.
"Cut."
Giọng nói của Tần Hàn Lâm cắt ngang sự phân tâm của Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng giờ mới phản ứng ra.
......Tiêu rồi, NG rồi.
"Đạo diễn Tần," cô bước xuống khỏi thủy tạ, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện đứng trước mặt Tần Hàn Lâm.
Tần Hàn Lâm không có quở mắng cô, ngược lại ôn hòa nói: "Phía trước diễn tốt lắm, phía sau ngẩn người cũng có thể hiểu thôi, em nhìn xem cả phim trường đều nhìn ngẩn ngơ cả rồi kìa." Ông tiếp tục chỉ điểm một vài chỗ cần chú ý cho Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng gật đầu, bước lại vào trong thủy tạ.
Bên trong có đặt một máy quay, Tần Hàn Lâm lần này đứng bên trong xem.
"Action!"
"Lục điện hạ sao lại ở đây một mình? Cung nữ và tùy tùng đâu?"
......!
"Chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như nương nương, Tú......!xấu..xấu hổ."
"Có lời này của điện hạ......" Trần Khinh mỉm cười, "Ta cũng không uổng phí chuyến này."
Kinh Tú cúi đầu vâng dạ.
Ống kính quay đôi mắt của Lục Ẩm Băng, ánh mắt của Lục Ẩm Băng không hề có chút e thẹn nào, thậm chí còn có chút cảm giác làm người ta ớn lạnh nữa.
Không uổng phí chuyến này bề ngoài nói là không uổng phí đến thủy tạ một chuyến, thực tế là chỉ không uổng phí đến nước Sở, Cô Tang tiến cống một mỹ nữ như vậy, nếu nói không có ý đồ thì cô còn lâu mới tin.
Dựa vào thân phận của cô mà tùy tiện đi nói với Sở Vương, nói không chừng còn làm cho phụ vương nổi trận lôi đình nữa.
Buổi thượng triều sáng nay bị hủy bỏ rồi, cô phái người đi dò hỏi, nghe cung nhân nói, phụ vương đêm qua nghỉ ngơi ở Ngọc Tú Cung.
Trần Khinh nhìn thấy cô ấy cứ không trả lời, cười nói: "Điện hạ có biết ta đến nước Sở để làm gì không?"
"Làm gì?" Kinh Tú mơ hồ ngẩng đầu lên, hai má vẫn hơi đỏ ửng.
Còn có thể làm gì nữa? Kinh Tú cười lạnh trong lòng, cái tên yêu nghiệt này.
"Vì ngươi đó." Trần Khinh nói khẽ, nửa thật nửa đùa.
"Ta?"
"Bên ngoài đều đồn điện hạ nam sinh nữ tướng (Đàn ông có vẻ đẹp như con gái), dung mạo như hoa, hôm nay được gặp, quả thật là khiến người ái mộ." Cô tinh nghịch chớp mắt một cái, đào hoa được vẽ ở đuôi mắt và nụ cười của cô ấy đua nhau tỏa sáng, cực kỳ sống động.
"Không được nói bừa! Bổn điện hạ đường đường nam nhi bảy thước!" nói đàn ông xinh đẹp, đồng nghĩa với việc nói ta giống phụ nữ, là một câu nói đầy sỉ nhục.
Trần Khinh trêu đùa, bước lên trước, từ từ đặt bàn tay lên trên ngực của Kinh Tú, Kinh Tú mặc áo rộng dài tay, vừa nhìn vào là thấy trước ngực cực phẳng, không phân biệt được nam nữ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đạo diễn Tần yêu cầu Lục Ẩm Băng giảm cân nhiều như vậy.
Kinh Tú cứng đờ người để cô ấy sờ, hai má nóng rực, trước giờ chưa có nữ nhi nào tiếp cận cô ở cự ly gần như thế, càng lại là một người yêu nghiệt lẳng lơ, lớn tuổi hơn cô.
Sau khi kiểm tra cơ thể, Trần Khinh đưa mặt mình nhè nhẹ đặt lên ngực của Kinh Tú.
Cũng may Lục Ẩm Băng cao hơn Hạ Dĩ Đồng, cái tư thế này làm cực kỳ tự nhiên.
Hai tay Kinh Tú buông thả ở hai bên, hô hấp cấp bách, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, gần đó không có ai hết.
Biểu cảm căng thẳng trên mặt cô đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên cực kỳ sâu thẳm, từ từ nhìn về phía hồ nước.
Nếu như......!
Cô nhìn Trần Khinh đang nhắm mắt trong lòng mình, nếu cô ta chết ở đây thì sao? Bất luận Cô Tang có âm mưu gì, chỉ cần cô ta chết ở đây, tất cả đều trở thành viễn vông thôi.
Bản thân mình là hoàng tử, cùng lắm là bị trách phạt một trận, tệ lắm là bị cấm túc, phụ vương lẽ nào lại giết mình?
Một Kinh Tú bình thường đến gà cũng chưa giết qua, không ngờ bây giờ lại có ý định muốn giết người.
Vì nước Sở, cô ta phải chết!
Người bên ngoài khi nhìn thấy biểu cảm của Kinh Tú lúc này, đều cảm thấy ớn lạnh hết sống lưng.
"Ngươi!" hai mắt Trần Khinh mở to ra, cảm thấy có một lực mạnh đẩy mình ra ngoài, tiếp theo đó là lưng đụng vào lan can, lật người rơi xuống hồ.
Tùm một tiếng rơi xuống nước.
Kinh Tú lau tay, nhanh chân ra khỏi thủy tạ, đứng đằng sau cái cây, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Một nén hương sau, cô mới hoảng hốt kéo thị vệ đi tuần tra: "Trần Phi nương nương rơi xuống nước rồi, mau cứu người!"
Danh Sách Chương: