“Tên nhóc đó mới chính là người khiến tôi lo lắng nhất. Hiện tại nó đã bị người phụ nữ kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Liệu sau này nó có còn tâm trí nào mà quản lý tốt nhà họ Chu hay sao?”
“Ba, hai chuyện này không nên mâu thuẫn như vậy. Con tin rằng Hoàng Anh bản thân nó sẽ tự có chừng mực, sẽ không vì vậy mà bỏ bê nhà họ Chu” Sở Nhược Phi nhanh chóng phản bác lại thay con trai.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dù Chu Hoàng Anh là người thừa kế trực tiếp nhưng vấn có rất nhiều nhân vật trong gia tộc đang nhìn chäm chắm đến vị trí chủ gia tộc này, dù thế nào thì bà ta cũng phải xây dựng một hình ảnh tốt về Chu Hoàng Anh, nếu không ông cụ Thanh một khi tức giận liền giao quyền thừa kế cho người khác, thì hậu quả kia bà ta sẽ không thể tưởng tượng nỗi.
Tiếc là đứa nhỏ Chu Hoàng Anh này không chịu mở lòng, nếu không để anh kết hôn với Tạ Miên, vị trí này chẳng phải sẽ cố định hay sao?
Nhưng loại chuyện này chỉ có thể ra từ từ mà tính.
Sở Nhược Phi chỉ có thể cảm thấy tiếc trong lòng, ngước mắt liếc cô hầu đang đứng ở cổng chuẩn bị mở cửa, nói: “Này! Cô đi đâu vậy? Đi đun chút nước đi!”
Cô hầu đó là Lâm Ngọc Linh.
Cô cũng đã đi đến đây rồi, cô chỉ còn thiếu một chút liền có thể ra ngoài, nhưng ông trời lại không muốn cô được như ý.
Nghe thấy giọng nói của Sở Nhược Phi, toàn thân Lâm Ngọc Linh cứng đờ, mặc dù bản thân đã ăn mặc như người hầu nhưng trong lòng một chút căng thẳng cũng không giám Sở Nhược Phi thấy cô hồi lâu không có phản ứng, giọng điệu có chút khó chịu: “Này!
Người hầu đứng ở cửa, có nghe thấy tôi gọi cô không?”
Lâm Ngọc Linh hít sâu vài cái, lòng bàn †ay nắm chặt thành quả đấm, mười ngón tay ấn vào da thịt trong lòng bàn tay, sau khi ép mình bình tính lại, cô cố ý cất giọng thật khẽ: “Bà chủ, bà gọi tôi làm gì ạ?”
Sở Nhược Phi nghiêm khäc phê bình phân phó: “Đi phòng bếp đun chút nước nóng, không biết hôm nay ông cụ phải uống thuốc sao, ngay cả loại chuyện này cũng làm không được”
“Xin lỗi bà chủ, là sơ suất của tôi, tôi sẽ đi đun nước liền đây ạ” Lâm Ngọc Linh học cách nói chuyện cung kính từ cô hầu, hiện tại cô đã bị Sở Nhược Phi nhìn chăm chăm, cô bây giờ liền không thể rời đi, cũng chỉ có thể theo ý bà ta vào phòng bếp.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng khi cô đi ngang qua Sở Nhược Phi, bà ta đột nhiên đưa tay ra chặn đường trước mặt.
“Tôi nhìn cô có chút kỳ quái!” Giọng nói của Sở Nhược Phi lại vang lên, mang theo chút nghi hoặc và dò xét.
Nghe những lời của Sở Nhược Phị, trái tim của Lâm Ngọc Linh chùng xuống, sắc mặt tái nhợt như xám.
Giống như một con chim sẻ trong nhà nhỏ bị quấy rầy, trái tim cô đang đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kỹ năng diễn xuất của cô thực sự tệ đến mức làm dấy lên sự nghi ngờ của Sở Nhược Phi sao, chẳng lẽ cô thực sự sắp bị phát hiện sao?
Mặc dù trong lòng hoảng hốt nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh, ngơ ngác hỏi: “Bà chủ, con không hiểu ý bà, con làm sao ?”
“Sao cô không tháo khẩu trang xuống?
Còn đeo khẩu trang, quy tắc đầu tiên của nhà họ Chu đối với người hầu chính là giữ dáng điệu mỉm cười, chẳng lẽ cô quên rồi sao?”
Sở Nhược Phi nói từng chữ như gai đâm, trái tim Lâm Ngọc Linh cũng đập thình thịch vì những lời bà ta nói Đầu óc quay cuồng, cô nhanh chóng nghĩ ra một lý do: “Bà chủ, thực không dám giấu giếm, nhưng thật ra là mấy ngày này mặt tôi hơi dị ứng, rất dọa người, cho nên tôi sợ hù dọa bà cùng ông cụ, cho nên mới tìm khẩu trang đeo vào”
“Nếu bị dị ứng thì còn đi làm làm gì, nhà họ Chu của chúng tôi giống như thiếu một mình cô làm người hầu sao? Ăn mặc thành thế này chẳng phải làm mất hết mặt mũi nhà họ Chu rồi sao?” Sở Nhược Phi nhìn cô tức giận nói “Thật xin lỗi… Lâm Ngọc Linh giả bộ cúi đầu nói.
“Lấy thẻ người hầu của cô ra cho tôi xem.
Cô có thể về nghỉ ngơi sau khi đun nước sôi?
Sở Nhược Phi không muốn nói nhảm với cô, nên trực tiếp nói rõ.
Thẻ người hầu?
Cô không hề lường trước sẽ kiểm tra thứ này.
Trước kia cũng không cẩn thận lưu ý qua chuyện này, cũng không biết cô hầu có hay không mang theo thẻ bên người.